ĐỀU LÀ ĐỒ ĂN CẢ ẤY MÀ

Biết tin Thường Phong trở về, Thường lão gia đâu chỉ là kinh ngạc, lão quả thực là kinh hãi luôn rồi.

Đặc biệt là lúc nghe thấy quản gia kể lại chuyện vừa được chứng kiến thì Thường lão gia còn kinh sợ ngã ngồi trên ghế gỗ, run lập cập.

“Nhất định là yêu quái!” Chứ đã đưa cho yêu tinh rồi, sao còn trở về được nữa.

Nếu không làm chuyện trái với lương tâm thì chẳng có gì phải sợ cả.

Nhưng mà Thường lão gia làm nhiều chuyện có lỗi với Thường Phong lắm.

Đứa con trai này là con ruột lão thật đấy, song cũng là đứa lão ghét nhất, bởi vì mẹ đẻ hắn có thân phận rất thấp hèn, đã thế ả ta còn giấu lão lén lút sinh hắn ra, thế nên chuyện lão có người ở bên ngoài mới bị phu nhân biết được, suýt chút nữa là cắt đứt hết thảy nguồn tiền của lão.

Khi Thường Phong được ba tuổi thì có tiên nhân tới chơi, nói rằng y tính ra được lão có một đứa con trai tư chất xuất chúng, là hạt giống tốt để tu hành.

Lúc ấy Thường lão gia đã bảo người hầu giấu Thường Phong đi, sau đó dẫn con trưởng Thường Lâm đến trước mặt tiên nhân.

Tuy rằng lúc thấy Thường Lâm thì tiên nhân cũng bày ra vẻ mặt khó hiểu lắm nhưng vẫn nhận hắn làm đồ đệ. Tiên nhân hỏi Thường lão gia còn người con trai nào khác không thì lão chối ngay, nói rằng chỉ có mỗi một mình hắn thôi.

Sau này, có lần yêu tinh tới bắt người. Bởi vì giàu sang phú quý nên nhà lão bị phá hoại đầu tiên, để được yên ổn thì lão đã đưa ngay Thường Phong cho chúng.

Việc này quá mất mặt, ngoại trừ người của Thường phủ ra thì không còn ai khác biết tới, dù sao thì cũng chẳng có mấy người quan tâm tới sự sống chết của vị thiếu gia nọ đâu mà.

Bây giờ Thường Phong trở về thì chắc là không giấu nổi nữa, thể diện bấy lâu nay mình cố gắng giữ gìn thế là mất sạch rồi đó.

Như vậy thì làm sao mà Thường lão gia không giận, không oán được cơ chứ?

Lão thà rằng Thường Phong đã chết trong ổ yêu tinh rồi chứ chẳng bao giờ hi vọng hắn có thể bình an trở về cả.

Khi Thường Phong bước tới Thường phủ, cổng vừa mở ra thì quản gia đã vội vàng bảo hắn vào ngay đi, đừng để bị người ngoài trông thấy, như thể đây là chuyện mất mặt lắm.

Thường Phong thì quen rồi, nhưng mà Ngạn Nha lại chẳng vui vẻ chút nào.

Cậu cảm thấy hơi khó chịu, giống như là món ăn ngon cậu hết sức trân quý, nâng niu từng chút một trên lòng bàn tay bị người ta phỉ nhổ coi thường, làm cho cậu vừa tức mà lại vừa buồn.

Thường lão gia thấy Thường Phong bước vào thì giận run cả người, căm ghét hỏi sao hắn còn trở về làm gì?

Thường Phong đáp: “Trở về thăm gia đình. Ta kết hôn rồi, dẫn vợ về cho người nhà gặp.”

Thường lão gia oán hận nhìn Ngạn Nha, ghét bỏ nói: “Hừ, ta sẽ không thừa nhận đâu.”

“Con ngươi mà ngươi còn không nhận thì sao có thể nhận vợ ta được chứ?” Thường Phong bật cười: “Ta không dẫn về cho ngươi gặp mà là để cho dì Lý xem.”

Đó là người hầu vẫn luôn trộm chăm sóc hắn.

Quản gia khẽ bảo rằng dì Lý đã được con trai đón về chăm cháu rồi.

Thường Phong tỏ vẻ tiếc nuối, định dẫn Ngạn Nha rời đi luôn. Hắn chẳng có chút tình cảm nào với Thường phủ cả, không yêu mà cũng chẳng hận. Với hắn thì bọn họ chỉ như là người dưng nước lã mà thôi.

Nếu không phải Nam trưởng lão cứ khăng khăng bắt hắn trở về thì Thường Phong cũng chẳng có ý định đấy đâu. Hắn có vợ rồi, có nhà ngoại, cũng chẳng cần phải khoe khoang ở đây làm gì.

Thường Phong định rời đi, nhưng mà Ngạn Nha lại cố chấp đứng yên tại chỗ.

Cậu vẫn chưa hết giận.

Thường Phong không để bụng, Ngạn Nha lại càng khó chịu hơn.

Lúc mình bị trêu đùa trên phố thì cậu cũng chỉ thấy buồn cười thôi, thế nhưng bây giờ trông thấy Thường Phong bị người ta coi thường thì Ngạn Nha lại không nhịn nổi, còn khó chịu hơn cả lúc mình bị bắt nạt.

Mà kẻ đã làm cho tiểu Ma Vương không thoải mái thì cũng đừng hòng vui vẻ được.

Ngạn Nha vung tay lên, trên mặt đất xuất hiện một núi quà. Không chỉ Thường Phong mà tất cả mọi người trong Thường phủ đều cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng này.

Ngạn Nha chớp chớp mắt, chỉ vào những hộp quà đó, nghiêm túc nói cho Thường lão gia nghe hôm nay mình đã mang đến những đồ tốt nào.

Đây là linh đan cực phẩm!

Kia là tiên thảo thượng đẳng!

Cái gì quý là có mặt ở đây hết!

Thường lão gia kinh sợ nhăn mặt: “Ngươi bị mê sảng à?”

Sao mà Thường Phong có đồ tốt thế được chứ?

Ngạn Nha vung tay lên, mở tất cả các hộp quà ra, bảo vật bên trong xuất hiện trước mắt mọi người, lấp la lấp lánh. Ngoài ra còn có mùi thơm ngào ngạt của những viên đan dược, chỉ ngửi thôi mà đã thấy thoải mái, nhẹ nhõm hẳn rồi, như thể vừa được thanh lọc cơ thể.

Ngạn Nha đầy chân thành hỏi Thường lão gia: “Ngài có thích không ạ?”

Thường lão gia mạnh miệng hừ một tiếng: “May mà còn có ngươi biết điều, tuy rằng ta không chấp nhận hôn sự của các ngươi nhưng nếu như đôi bên tình nguyện thì ta cũng sẽ chẳng ngăn cản.”

Rõ ràng là đang rất thèm khát đống đồ tốt đó, cảm thấy Ngạn Nha định dùng chúng để hối lộ mình.

Thường Phong nghi hoặc hỏi: “Hôn sự của bọn ta cần ngươi đồng ý sao?”

Hắn nhớ rằng mình chưa từng nói lời nào như vậy, lão cha già bị ảo thanh đấy à?

Ngạn Nha cười, chỉ vào những bảo vật kia: “Nếu như ngài thích”, thấy Thường lão gia lộ vẻ tham lam, gật đầu liên tục thì cậu lại xảo quyệt nói tiếp: “Thì ta cũng sẽ không cho đâu.”

Ngạn Nha búng ngón giữa, một ngọn lửa bỗng chốc xuất hiện bao trùm lấy toàn bộ bảo vật trong nháy mắt, cậu gằn từng chữ một nói: “Ta thà đốt, chứ nhất định sẽ không cho ngươi.”

Thường lão gia đau lòng chết đi được, cảm thấy ngọn lửa kia như là đang thiêu đốt lòng mình, run rẩy chỉ tay vào Ngạn Nha: “Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ngươi chẳng khác gì tên nghịch tử kia cả!”

Ngạn Nha nghiêng đầu hỏi Thường Phong: “Lão đang khen ta và ngươi xứng đôi hả?”

“Đương nhiên rồi, chúng ta là một cặp trời sinh mà.” Thường Phong cười cười véo mặt cậu, cảm thấy lúc vợ xả giận cho mình xinh đẹp cực kì.

Không còn gì để lưu luyến ở Thường phủ nữa, bọn họ xoay người rời đi.

Trước khi đi, Ngạn Nha đứng ở cổng, đặt tay lên đó và nói với Thường lão gia rằng: “Thường Phong là người ta rất quý trọng, sau này nếu có ai không tôn trọng hắn thì sẽ gặp chuyện thế này đấy.”

Nói xong, cánh cổng to rộng sơn đỏ dưới tay cậu liền hóa thành tro tàn trong nháy mắt.

Đám người trong Thường phủ sợ hãi vô cùng, chỉ có một mình Thường lão gia là giận run người, không biết là đang tiếc cửa hay là tiếc bảo vật.

Bọn họ vừa rời đi thì Thường lão gia lập tức chạy tới dập lửa ngay.

Nhưng mà ngọn lửa kia giống như là có mắt, một khi có ai tới gần thì nó sẽ lan lên người đó, không thể nào dập tắt nổi.

Thường lão gia dính một thân lửa, bị cháy sạch quần áo, da tróc thịt bong.

Đến khi ấy nhìn lại thì chồng bảo vật kia nào còn gì nữa đâu, chúng đã biến mất sạch sẽ không còn chút tro tàn.

Lúc này Thường lão gia mới hiểu ra là mình bị người ta dùng thủ thuật che mắt đùa giỡn, nhất thời vừa đau lại vừa tức, trong lúc sống không bằng chết thì lão cảm thấy cái đứa con trai này quả đúng là sinh ra chỉ để đòi nợ mình.

Về sau Thường Lâm nghe nói Thường lão gia gặp nạn thì vội vã cầu xin tiên nhân trở về cùng để chữa trị cho cha hắn.

Tiên nhân thấy vết bỏng này không tầm thường, bấm tay tính toán xem là ai gây nên, sau đó đối diện với khuôn mặt đầy tàn bạo nói muốn báo thù của đồ đệ thì chỉ lắc đầu.

Nhân quả luân hồi, ác giả ác báo.

Đây là Thường lão gia nợ Thường Phong, tất nhiên là phải trả.

Tiên nhân để lại đan dược rồi rời đi, không dẫn theo Thường Lâm nữa. Y nói rằng ngày xưa nhận nhầm người, bây giờ để lại một lọ đan dược coi như là trọn tình rồi, sau này sẽ không còn là sư đồ nữa.

Thường Lâm như bị sét đánh, nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại.

Hóa ra thân phận đệ tử của tiên nhân giúp hắn sống trong nhung lụa bấy lâu nay là do hắn trộm được của Thường Phong.

Lại nói tiếp về Ngạn Nha và Thường Phong, sau khi rời khỏi Thường phủ thì bọn họ không vội vã đi nơi khác mà tới chợ đêm của Nhân giới chơi.

Đúng dịp Tết Trung thu, Thường Phong mua cho Ngạn Nha một chiếc đèn lồng hình con thỏ, bọn họ vừa rước đèn vừa dạo quanh chợ đêm nhộn nhịp hồi lâu.

Trước kia Ngạn Nha chưa từng gặp cảnh tượng nào náo nhiệt như vậy nên thấy kì lạ lắm, tò mò quan sát khắp nơi rồi kéo tay Thường Phong chạy tới chỗ đông người.

Thường Phong cẩn thận che chở cậu, trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và kiên nhẫn.

Ban đêm có hội đèn lồng, hai người đi muộn không chen vào sâu được, mà Ngạn Nha lại quá bé nhỏ, không ngắm được cảnh sắc bên trong.

Thường Phong liền ngồi xổm xuống, cõng cậu trên cổ mình, thế là không còn ai cao hơn Ngạn Nha nữa rồi.

Ngạn Nha cười tít mắt, trái tim cậu rung lên, rũ mắt nhìn Thường Phong rồi hô lên: “Thường Phong, sau này có ta quý trọng ngươi, có ta thương ngươi, có ta và tứ đại trưởng lão cùng mười hai hộ pháp thương ngươi.”

Từ nay về sau, ngươi sẽ không bao giờ phải lẻ loi một mình nữa.

Thường Phong ngửa đầu nhìn Ngạn Nha, đôi mắt đen láy của cậu đang tỏa sáng, bên trong như có sao trời lấp lánh. Mà ánh sáng rực rỡ ấy lại chỉ chiếu rọi bóng hình của Thường Phong thôi.

Thường Phong cười, nhũn cả tim, ướt cả mắt, lớn tiếng trả lời cậu: “Được.”

Lần này bọn họ gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến cho không ít người quay đầu lại nhìn, còn náo nhiệt hơn cả hội đèn lồng vừa rồi. Nghe thấy Thường Phong đáp ứng, đám người xung quanh không hẹn mà đồng loạt vỗ tay.

Không biết từ khi nào Thường Phong và Ngạn Nha đã trở thành tâm điểm, đoàn người bên cạnh cầm đèn lồng xoay vòng quanh bọn họ, dồn dập vỗ tay reo hò khen hay, nói rằng tiểu tử làm tốt lắm, đã thích thì phải lớn tiếng bày tỏ chứ!

Được bầu không khí ấy cổ vũ, mấy cô nương bên cạnh cũng khá là động lòng, bọn họ học theo Ngạn Nha, lấy hết dũng khí để lớn tiếng tỏ tình.

Ngạn Nha nghe thấy mà đỏ cả mặt, rũ mắt nhìn Thường Phong, nghĩ thầm vừa rồi cậu thấy đông người, sợ Thường Phong không nghe rõ nên mới hô lớn như vậy.

Chuyện thế này thật ra đợi đến lúc hai người đứng cùng một chỗ rồi thủ thỉ với nhau cũng được, không cần phải hét to như vậy, a, xấu hổ quá đi mất.

Thấy Ngạn Nha đỏ mặt, Thường Phong liền thả cậu xuống, nắm tay cậu rời khỏi đám đông.

Thế là sau khi thúc đẩy một làn sóng tỏ tình, bọn họ thong dong rời đi như những vị cao nhân ẩn dật giấu kín công lao và tên tuổi.

Thường Phong dẫn Ngạn Nha lên ngồi trên một cây liễu bên bờ sông, hai người sóng vai cùng nhau, đèn lồng thỏ con thì treo ở bên cạnh.

Trên đầu là mặt trăng tròn vành vạnh và ngàn ngôi sao lấp lánh, trước mặt là ánh đèn lấp lóe của thuyền hoa, dưới tàng cây là đoàn người đang thả đèn cầu phúc, nhìn đâu cũng thấy thật lung linh và náo nhiệt.

Ngạn Nha tựa đầu lên vai Thường Phong, đung đưa hai chân, xúc động nói: “Ta cảm thấy từ khi có ngươi thì sinh mệnh dài đằng đẵng của ta mới bắt đầu có những gam màu tươi tắn, có âm thanh và náo nhiệt.”

Ngạn Nha kéo tay hắn, ngẩng đầu nhìn Thường Phong: “Ngươi có thể ở bên cạnh ta vĩnh viễn được không?”

Nam trưởng lão nói rằng thể chất của Thường Phong đặc biệt, có thể làm bạn lâu dài với cậu.

Thường Phong cúi xuống hôn lên trán cậu: “Tất nhiên rồi.”

Vợ hắn, hắn phải bảo vệ suốt đời.

Nếu có người hỏi vì sao Thường Phong lại thích Ngạn Nha thì đại khái là bởi vì Ngạn Nha là người đầu tiên khiến hắn cảm thấy mình cũng có giá trị, có người cần mình.

Thường phủ coi hắn là không khí, Thường Phong vẫn luôn cho rằng mình là một kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Mãi đến tận nửa đêm hôm ấy, Ngạn Nha đột nhiên xuất hiện, hai tay ôm lấy đầu gối, chớp đôi mắt nhìn hắn khẽ nói: “Đói bụng.”

Ngày ấy ánh trăng sáng tỏ, in đậm khuôn mặt Ngạn Nha vào lòng Thường Phong. Từ khoảnh khắc đó trở đi, trái tim hắn đã trao hết cho người này rồi.

Thường Phong ôm lấy Ngạn Nha đang mơ màng sắp ngủ, dịu dàng nói: “Ngạn Nha, ta nguyện ý tu hành để kéo dài vô hạn sinh mệnh ngắn ngủi của mình, để có thể vĩnh viễn làm bạn cùng ngươi.”

Có ngươi ở đây thì cuộc sống dài dằng dặc này mới đáng được mong chờ.

Dường như là nghe thấy, Ngạn Nha cong cong mắt, dán đầu vào ngực hắn, mềm mại đáp: “Được.”

Sau ngàn năm, có một cái quyển truyện được truyền ra từ Ma tộc rồi truyền bá rộng rãi khắp các giới, rất là thịnh hành. Theo như tin tức lề đường thì đây là truyện Bắc trưởng lão tự tay vẽ để chúc mừng ngày kỉ niệm ngàn năm kết hôn của Ma Vương và ma lữ của cậu.

Truyện này có tên là “Đều là đồ ăn cả ấy mà”, kể về việc một món ăn đã biết tận dụng ưu điểm của mình rồi chiếm lấy Ma Vương như thế nào.

Có cốt truyện, có thịt và tranh minh họa đủ loại tư thế, quả thật là xuất sắc vô cùng, khiến cho người đọc chảy cả máu mũi!

Mặc dù có người nói rằng Bắc trưởng lão treo đầu dê bán thịt chó, mang tiếng là viết về chuyện tình của Ma Vương thế thôi chứ thực ra là đang mượn danh phu phu nhà Ma Vương để bán ra tập tranh làm người thẹn thùng này của y đấy, nhưng mà mọi người cũng không để bụng lắm, đọc hay là đủ rồi, kể cả khi nội dung là hư cấu thì bọn họ cũng gặm.

Sau khi chuyện này đến tai Bắc trưởng lão thì y vội vã nghiêm túc thanh minh ngay, nói rằng nội dung trong truyện tuyệt đối là sự thật, được viết lại dựa theo lời kể của chính Ma Vương Ngạn Nha và lời bổ sung của ma lữ Thường Phong, còn mấy cái tư thế xấu hổ kia ấy mà……

Ặc, thực ra là phu phu bọn họ không hề kể gì đâu, tất cả đều là do tác giả tự tưởng tượng ra đấy, nếu như có điểm gì giống thì, ừm ta chạy trốn trước đây! Tạm biệt nhé!

—— HOÀN ——

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi