Sự kiện con dâu nhỏ bị Minh Đại Xuyên gạt sang một bên, trở mặt không thèm nói chuyện luôn.
Chu Xung hơi bẽ mặt, nhưng cũng may là Chu Tự Hằng đã lấy lại chút thể
diện cho hắn, cho nên Chu Xung cũng không thèm quan tâm đến chuyện đó
nữa.
Nếu không bàn đến tính cách bảo thủ ngang ngạnh của Minh Đại Xuyên, thì
Chu Xung vẫn khá thích người này.Hoặc có thể nói, hắn rất nể một Minh
Đại Xuyên tuy không cha không mẹ, nhưng đã nỗ lực từng bước để đi đến
thành công.
Giống như Chu Xung hắn vậy.
Lục triều kim phấn, Kim Lăng đế vương châu.
(Lục triều kim phấn: Lục triều bao gồm Ngô, Đông Tấn, Tống, Tề, Lương,
Trần. Lục triều kim phấn: Ý chỉ cảnh tượng phố phường xa hoa của lục
triều.
Kim Lăng đế vương châu: Kim Lăng là kinh đô đế vương – Nguồn: Wattpad)
Mặt sông Tần Hoài lấp lánh ánh đèn, tường thành cổ kính rêu phong, Nam
Thành, trải qua một quãng thời gian dài, vẫn bình yên và thơ mộng đến
thế.
Thời gian trôi đi, đã có rất nhiều cái tên được lưu truyền ở Nam Thành,
cho đến ngày hôm nay, năm 1990, cái tên nổi nhất chính là Chu Xung.
Hắn đã cải cách mở ra một luồng gió mới cho Nam Thành, chưa tới 30 tuổi mà đã rất có tiếng tăm.
Nghe nói hắn không cha không mẹ, chỉ mới học hết cấp hai, thậm chí mười
năm trước đây thôi hắn vẫn còn sống trong cái thôn sơn nhỏ nơi mà hắn đã sinh ra và lớn lên.
Ở nơi thôn quê có núi Đại Hưng An chạy dài vặn dặm, Chu Xung dùng những
con cá cơm bắt được để đổi lấy một cái đồng hồ điện tử từ một người dân, đó có thể coi là lần làm ăn đầu tiên trong cuộc đời hắn.Sau đó, hắn cầm cái đồng hồ đổi lấy một củ nhân sâm của nhà ông bí thư chi bộ trong
núi.Ra khỏi núi, hắn lại dùng nhân sâm để đổi lấy tem phiếu mua lương
thực, nhưng những tem phiếu này vì bị chuyển giao nhiều lần nên chỉ đổi
được vải dệt.
Đầu năm đó là lúc nền kinh tế của Liên Xô cũ bị đình trệ, không ít người chọn làm “thương nhân”, nhưng cũng không ít người lại sợ gặp khó khăn
phiền phức nên không làm.
Chu Xung thì rất quyết tâm muốn lên đường ra nước ngoài.
Tuyến đường sắt từ Bắc Kinh qua Mãn Châu rồi tới Moscow dài hơn chín
ngàn cây số, mỗi tuần chỉ có một chuyến tàu ra nước ngoài, mỗi chuyến
kéo dài sáu ngày sáu đêm.
Chu Xung mang theo áo khoác da, áo lông, đơn độc trên chuyến hành trình vừa dài vừa buồn tẻ.
Chu Xung đi làm ăn buôn bán, vài năm không ai nhìn thấy mặt, đến khi trở lại, hắn đã mở được một cái hộp đêm ở khu Nam Thành ngập trong vàng
son, một năm sau nữa thì Chu Xung đã dùng chậu vàng rửa tay rồi, lại
tiếp tục dùng vốn liếng để thực hiện cải cách thành phố cổ Nam Thành,
bắt đầu dấn thân vào con đường bất động sản.
Và tất nhiên hắn đã đạt được thành công trong lĩnh vực này, trở thành
người đầu tiên xây dựng được một khu chung cư ở Nam Thành, một tấm gương tiêu biểu trong giới bất động sản.
Chu Xung trẻ tuổi anh tuấn, lại rất có năng lực, không ít gia đình giàu
có muốn nhận hắn làm con rể, nhưng hắn lại có một khuyết điểm duy nhất,
chính là đã có một đứa con trai.
…
Chu Xung có con trai!
Chuyện này khi đó là chủ đề nóng ở Nam Thành, Nam Thành nói lớn không
lớn nói nhỏ không nhỏ, có tí chuyện thôi là người ta đem đi bàn tán ở
khắp các bàn trà quán xá rồi.Một điểm nhấn nữa chính là, con trai của
Chu Xung được người ta đưa đến gửi ở đồn cảnh sát, sau khi xác nhận mới
được Chu Xung đưa về.
Không ít người chờ mong xem thái độ của Chu Xung sẽ như thế nào, Chu
Xung phong lưu đào hoa, việc có con sau một lần chơi bời thế này dù thế
nào cũng không hay ho gì.Người ta đoán Chu Xung sẽ bỏ mặc đứa trẻ, bởi
hắn còn trẻ, sự nghiệp lại đang phát triển, sau này hắn vẫn có thể cưới
một cô gái con nhà danh giá có học rồi sinh ra những đứa con khác.
Nhưng Chu Xung không làm thế.
Sau khi mời người làm giám định ADN, hắn lập tức bế con đi đăng kí hộ
tịch, chỗ điền tên vợ thì để trống, còn cái cậu nhóc nhỏ xíu kia đã trở
thành người có quan hệ huyết thống duy nhất với hắn.
Tuy không rõ mẹ đẻ của con trai là ai, nhưng hắn vẫn coi cậu bé như trân bảo.Lần đầu hắn pha sữa cho con uống, vì không có kinh nghiệm nên hắn
không biết Chu Tự Hằng đã ăn no chưa, nên vẫn cố đút tiếp cho con.Chu Tự Hằng uống no quá nên chớ hết ra bộ tây trang của bố, Chu Xung lại phải
mặc nguyên bộ đó để vào họp.Hằng đêm, hắn đều ở bên ru con ngủ, mấy cô
tiểu thư xinh đẹp bên ngoài kia đều chẳng lọt được vào mắt hắn.
Mặc dù Chu Xung không giỏi chăm con, nhưng đối với một đứa trẻ mà nói
thì hắn thật sự là một người bố tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa
rồi.
Hắn không hề ngại nhắc đến chuyện đứa con trai của hắn là ngoài ý muốn,
cũng không ngại khi người ta bàn luận về lai lịch của con, chỉ cần một
câu “Nó là con trai của Chu Xung tôi” là đủ.Bởi vì chuyện này nên có rất nhiều gia đình muốn gả con gái mình cho Chu Xung, nhưng cho đến khi Chu Tự Hằng lớn lên một chút thì việc này đã được lắng xuống.
Chu Xung không thèm để tâm đến việc kết hôn, hắn cảm thấy cuộc sống của
mình thế này đã là quá viên mãn rồi, có cả đống tiền để tiêu xài, lại
còn có một cậu con trai nữa.
Đúng, hắn còn có con trai, một cậu bé vẫn còn nhỏ xíu, chưa thể nói chuyện được với hắn.
Nhưng, hắn rất yêu đứa con trai này.
Chu Tự Hằng được đưa đến đồn cảnh sát vào một đêm tuyết rơi, đợt tuyết
đầu tiên trong năm ở Nam Thành.Chu Xung thì đang uống rượu với mấy em
gái xinh đẹp, cầm tay trêu chọc các kiểu, thật ra hắn cũng không nhớ rõ
tên của họ, hình như là “Như thị” hay “Ngưng Mi” gì đó, Chu Xung thầm
nghĩ, nếu tên bọn họ là “Ngực lớn”, “Eo thon”, hay “Chân dài” thì quá
tốt, như vậy hắn sẽ không cần đi khắp nơi tìm kiếm rồi, nghe tên cái là
biết ngay.
Việc bị gọi đến cục cảnh sát đối với Chu Xung mà nói thì là chuyện
thường như cơm bữa.Đám cảnh sát ở Nam Thành ai cũng muốn bắt hắn hết, vì sau đó bọn họ sẽ được tăng lương thăng chức lấy được vợ.Nhưng lần này
thì khác, người khiến hắn phải vào cục cảnh sát không phải phụ nữ mà lại là một đứa bé mới ra đời không quá hai ngày, đứa bé khi đó đang khóc
rất lớn tiếng, gương mặt nhỏ xíu còn không bằng một bàn tay hắn.
Người ta nói đây là con trai hắn.
Chu Xung bị nghẹn khói trong lỗ mũi, sặc sụa ho ầm ĩ cả lên.Sau khi bình tĩnh lại, hắn mới tìm người làm giám định ADN cấp tốc, trong ba tiếng
đồng hồ, hắn chỉ ngồi im trong phòng chờ, còn phòng bên cạnh thì vẫn
không ngừng vang lên tiếng khóc của đứa bé.
Liệu có phải con của hắn thật không nhỉ? Nếu đúng là thật thì hắn phải nuôi thôi, nhưng nuôi thế nào bây giờ?
Chu Xung ngồi trên ghế nghĩ ngợi, bên ngoài tuyết rơi ngày một nhiều, dưới đất có một lớp tuyết khá dày.
Kết quả cuối cùng cũng có, đứa bé đúng là con của hắn.
Nữ cảnh sát trẻ tuổi giao lại đứa bé cho hắn, lúc đầu hắn hơi luống
cuống, cứ chà lau tay cho hết mùi khói thuốc rồi mới dám bế con, sau lại cởi áo khoác ra bọc kín con lại.
Mọi hành động dường như theo bản năng vậy.
Việc còn lại giao cho trợ lý của Chu Xung giải quyết.
Chu Xung bế con đi về nhà, tài xế lái xe đi, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ,
đêm tuyết rơi lạnh lẽo, những vì sao trông cũng thật cô độc, tình cảnh
giống như mấy năm về trước, một mình hắn ngồi sáu ngày sáu đêm trên tàu, đi đến vùng đồng bằng Siberia.
Nhưng hiện giờ trong lòng hắn thật ấm áp, có một đứa bé có quan hệ máu mủ với hắn, đang yên bình ngủ say.
Tài xế là một người hiền lành, anh hỏi: “Ông chủ, con trai của ngài tên gì vậy?”
Chu Xung theo bản năng sờ túi áo để móc thuốc, nhưng hắn đã thu tay về
ngay, chọc nhẹ lên mặt con trai nói: “Gọi nó là Chu Tự Hằng đi.”
“Dã độ vô nhân chu tự hoành.”
Chu Xung hắn đã mười năm dã độ rồi, không có lấy một người bạn, nhưng cuối cùng lại có một cậu con trai.
(Chú giải: Chu Tự Hằng đọc đồng âm với từ Chu Tự Hoành trong câu thơ trên, trích trong bài thơ Trừ Châu tây giản.
Độc liên u thảo giản biên sinh,
Thượng hữu hoàng ly thâm thụ minh.
Xuân triều đới vũ vãn lai cấp,
Dã độ vô nhân chu tự hoành.
Bản dịch thơ của Tương Như:
Xót thương bến nước cỏ xanh vàng,
Cây rậm cành cao, oanh hót vang.
Mưa dịp triều xuân, trời sập tối,
Chiếc đò quạnh vắng tự quay ngang.
Nguồn: http://thotinhquehuong.blogspot.com)
*
Minh Đại Xuyên từng khoe khoang trước mặt Giang Song Lý rằng, con gái hắn sẽ biết nói vào lúc mười tháng tuổi.
Lý tưởng tuy to lớn, nhưng lại không thể thực hiện được.
Minh Đại Xuyên lòng thì hoài nghi không biết con gái mình có bị ngốc quá không, nhưng vẫn rất kiên nhẫn dạy con tập nói.
Hiển nhiên hiệu quả không được tốt, Tiểu Nguyệt Lượng vẫn chỉ biết cười
xinh thôi, có nói thì cũng là ngôn ngữ ngoài hành tinh, thỉnh thoảng lại ê a hát rất vui vẻ.
“Lại đây nào Tiểu Nguyệt Lượng, cùng baba học nói nhé.” Minh Đại Xuyên
bế con ngồi lên salon, mặt đối mặt nói: “Nói baba nghe nào, ba ~ ba ~”
Minh Nguyệt rất ngoan, cô bé mặc một cái váy nhỏ xinh xinh, tóc mái được kẹp một đóa hoa nhỏ, mắt to chớp chớp như búp bê vậy.Minh Đại Xuyên
nghe lời bố ngồi xuống, hai tay đặt hai bên người, cố gắng mở to hai mắt nhìn Minh Đại Xuyên.
“Nói theo baba nào, baba.” Minh Đại Xuyên chỉ vào miệng mình.
Hai tay Minh Nguyệt khẽ ngắt váy, lại chớp mắt nhìn Minh Đại Xuyên, nom rất vô tội.
“Anh cứ như thầy giáo đang dạy học sinh ý.” Giang Song Lý nghỉ ngơi một
chút khi đang ngồi làm bài, không khỏi trêu chồng một chút.Cô đã đọc khá nhiều sách ôn thi nghiên cứu sinh rồi, giờ đang bắt đầu làm đề.
Thì đúng là có khác gì thầy giáo đâu! Minh Đại Xuyên lúc nào cũng nghiêm túc, mi tâm nhăn lại, Minh Nguyệt rúc vào ghế salon, co lại thành một
viên tròn nhỏ, lặng yên không nhúc nhích.
“Tập trung làm bài đi, nữ trụ cột tương lai của nước nhà ạ!” Minh Đại
Xuyên nhắc nhở Giang Song Lý, Giang Song Lý nghe xong cũng phải rụt cổ
lại, dáng vẻ đúng kiểu bị thầy giáo chủ nhiệm mắng.
Giang Song Lý đáp: “Vâng thưa thầy!”
Minh Nguyệt hùa theo, hai cánh tay mập mạp đập vào nhau vỗ vỗ, hai mắt vì cười nên híp lại như vầng trăng khuyết.
Minh Đại Xuyên quay đầu nhìn Minh Nguyệt, Minh Nguyệt liền ngậm miệng
nhỏ lại, cúi đầu xuống, chân nhỏ nhích tới nhích lui, đầu lắc lư nghiêng ngả, thỉnh thoảng lại ngẩng lên liếc trộm bố một cái.Thấy nét mặt bố
vẫn không thay đổi, cô bé lại cúi đầu, thấp đến mức sắp chạm đến bụng
luôn rồi.
Cô bé còn đang bú sữa mẹ, nên có một cái bụng rất tròn, lại còn mềm nữa.
Minh Đại Xuyên dở khóc dở cười, không dạy nữa, chỉ quay qua nói với Giang Song Lý: “Cố mãi mà con vẫn không chịu gọi, thôi vậy.”
Đúng lúc hắn vừa nói xong thì Minh Nguyệt bò lên người hắn, hôn lên mặt
hắn một cái, sau đó rúc vào lòng hắn, xấu hổ cười tủm tỉm.Minh Đại Xuyên khẽ cười nói: “Con gái ngoan của baba!”
Minh Nguyệt là một cái áo bông nhỏ ấm áp, cô bé luôn cười híp mắt với
người thân của mình, Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý thường xuyên nhận
được những cái hôn từ cô con gái.Mà Minh Nguyệt cũng thông minh lắm,
biết tận dụng điều này để làm nũng, cô bé trắng trắng mềm mềm, lúc cười
lên khiến cho người nhìn cảm thấy rất ấm lòng.Minh Đại Xuyên hận không
thể thu nhỏ con gái lại rồi mang theo con đi làm, gặp phải chuyện gì
phiền lòng thì chỉ cần bảo con gái hôn một phát là xong, mọi nỗi âu lo
sẽ lập tức tan biến hết.
Điều duy nhất khiến Minh Đại Xuyên không hài lòng chính là, Minh Nguyệt cũng hôn hai bố con nhà họ Chu kia.
Cô bé hôn Chu Xung ít thôi, vì trên người Chu Xung luôn có mùi khói
thuốc khó ngửi, râu của hắn còn cứng nữa, Minh Nguyệt cảm thấy hơi chán
ghét.
Nhưng Chu Tự Hằng thì không giống vậy, cậu bé chỉ lớn hơn Minh Nguyệt
một tuổi chín tháng, cũng nhỏ nhỏ mập mạp, người lúc nào cũng có mùi sữa thơm.Minh Nguyệt thích dính lấy Chu Tự Hằng nhất, Chu Tự Hằng cũng rất
thích em, cứ một câu vợ hai câu vợ, gọi suốt mà không chán, đôi khi Minh Nguyệt nghe nhiều quá phải than thở một tiếng: “Ai ~”
Mỗi lần Minh Đại Xuyên nghe vậy thì chỉ muốn đá thằng nhóc kia ra chỗ
khác thôi, lòng còn thầm mắng Chu Tự Hằng di truyền gien phong lưu của
bố nó.
Thời điểm này Chu Tự Hằng đã tự hiểu biết rất nhiều thứ, tuy mới chỉ
biết nói một năm nay thôi, nhưng cậu bé cũng biết gạt người rồi, đặc
biệt là giỏi dụ dỗ Minh Nguyệt lắm.
Lúc Minh Nguyệt mới chỉ biết bò, Chu Tự Hằng đã cầm kẹo học theo người
lớn trêu chọc cô bé: “Lại đây với ca ca nào.” Minh Nguyệt cười híp mắt,
cố gắng bò đến, cái lắc tay kêu leng keng.Mà cô bé không chỉ bò đến thôi đâu, còn phải hôn lên mặt anh Chu Tự Hằng một cái nữa thì mới nhận được kẹo.
Thêm nữa, Chu Tự Hằng còn hay mua đồ chơi cho Minh Nguyệt, cậu bé có rất nhiều tiền tiêu vặt đó.Buổi tối đi dạo, cậu bé sẽ dẫn Minh Nguyệt vào
siêu thị ngắm nghía, nhìn thấy món đồ gì hay là sẽ dụ Minh Nguyệt hôn
mình một cái, sau đó cô bé sẽ được cậu mua cho món đồ chơi đấy.
Chu Tự Hằng có lúc sẽ pha sữa cho Minh Nguyệt uống, cậu bé pha không
được ngon lắm, nhưng Minh Nguyệt lần nào uống cũng tỏ vẻ rất ngon, còn
hôn cậu bé mấy cái, làm nước miếng dính đầy mặt cậu bé luôn, Chu Tự Hằng cực kỳ tự hào về bản thân.
Cứ buổi chiều là Chu Tự Hằng lại chạy đến nhà hàng xóm, tuy chuyện cô
dâu nhỏ đã bị gạt bỏ, nhưng Giang Song Lý vẫn rất thích Chu Tự Hằng, trẻ con trong khu này không nhiều, thật may khi Minh Nguyệt và Chu Tự Hằng
có thể chơi thân với nhau.
Chu Tự Hằng cầm theo túi kẹo sang, nói “Con chào dì Giang!” “Con chào
chú Minh!” ngọt sớt, sau đó lại diễu võ dương oai đứng trước mặt Minh
Nguyệt, đưa túi kẹo cho cô bé, vừa kiêu ngạo vừa xấu hổ nói: “Cho em hết nè, thấy anh tốt với em không!”
Minh Nguyệt rất nhạy cảm với giọng của Chu Tự Hằng, cứ trông thấy cậu bé là cười ngay, nhìn đáng yêu như cục bột vậy.Cô bé theo bản năng bò tới
ôm eo Chu Tự Hằng, hôn lên cằm cậu một cái, Minh Đại Xuyên giữ con lại,
ôm cô bé thật chặt: “Baba còn đang nói chuyện với con đó, ngồi yên nói
cùng baba nào.”
Minh Nguyệt lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
Việc Minh Đại Xuyên dạy Minh Nguyệt nói đã quá quen thuộc với Chu Tự
Hằng rồi, cậu bé nghĩ một lúc rồi khom lưng nhìn Minh Nguyệt.
Đáng tiếc là Minh Nguyệt vẫn không chịu nói, Minh Đại Xuyên chỉ đành bó tay than thở.
Chu Tự Hằng tranh thủ tham gia luôn: “Vợ gọi anh đi, gọi đi!” Cậu bé vui vẻ đứng thẳng, cười tươi như hoa nói.
Minh Nguyệt lại tưởng anh trai đang trêu mình, lại tiến đến hôn Chu Tự Hằng một cái.
“Không phải thế!” Chu Tự Hằng ôm mặt cô bé, “Em gọi anh đi! Gọi anh đi! Gọi anh…”
“Con phải nói là em gọi tiểu ca ca đi.” Giang Song Lý xen vào.
“Đúng rồi.” Chu Tự Hằng nghiêm túc gật đầu, bộ dạng đó khiến cho Giang
Song Lý và Minh Đại Xuyên không nhịn được cười, “Nếu em gọi tiểu ca ca
thì anh sẽ cho em ăn kẹo.”
Minh Nguyệt đan hai tay vào nhau, chớp mắt to không nói.
“Không thì anh sẽ pha sữa cho em uống nha.” Chu Tự Hằng tiếp tục dụ.
Minh Nguyệt vẫn chỉ biết ê a thôi, hai mắt híp lại rất đáng yêu.
“Hay là anh hôn em một cái nhé, anh hôn em một cái, sau đó em gọi tiểu
ca ca được không?” Chu Tự Hằng nói xong thì mặt đã hơi hồng, trong suy
nghĩ của cậu bé, hôn là việc đại sự, mỗi lần được Minh Nguyệt hôn, cậu
bé tuy rất vui sướng, nhưng lúc hôn lại thì rất xấu hổ.
“Quyết định vậy đi!” Chu Tự Hằng hôn cô bé một cái rất nhanh, làm Minh
Đại Xuyên không kịp ngăn cản, sau một tiếng “Chụt” vang lên là một giọng nói ngọt sớt đáng yêu gọi: “Tiểu Chu Chu.”
Đó chính là chữ đầu tiên mà Minh Nguyệt nói đó.