DEVIL LIKES ME (CÓ HẸN VỚI ÁC MA)


Edit: Sam
Trở lại phòng bệnh, y tá đã thay quần áo cho Triệu Kim Hạ, cơn sốt cũng giảm dần.

Giữa chừng cô tỉnh lại một lần, lại bắt lấy tay anh không buông, anh cụp mắt nhìn cô, cô hơi nhắm mắt lại, miệng lưỡi khô khan thốt ra hai chữ “giao dịch”.

Khuôn mặt anh kéo căng, nhẹ giọng nói với cô biết rồi.
Giang Trạm đút cô uống thuốc.
Mưa vẫn rơi tí tách, Tiệu Kim Hạ ngủ rất sâu.
La Tư đi tới đi lui trong phòng bệnh.
Giang Trạm ngồi trên ghế gỡ ra bàn tay của Triệu Kim Hạ, anh liếc mắt nhìn sang La Tư.

Anh biết La Tư sẽ tò mò, vì thế anh lên tiếng: “Phục vụ khách hàng tận tâm tận sức.”
La Tư kinh ngạc: “Cô ta muốn làm giao dịch với anh?”
“Ừ.”
Nếu không có gì sơ hở, nghe ra không thành vấn đề, nhưng cảm giác lại không đúng.

La Tư nhìn Triệu Kim Hạ rồi lại nhìn Giang Trạm, một lát sau cậu ta cười nói: “Wow, ma vương, chúc mừng anh, khách hàng cấp A bằng mười khách hàng bình thường, ma vương anh giỏi quá đi.”
Khuôn mặt Giang Trạm không có biểu cảm, anh lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ chẳng nói lời nào.

Lời khen của La Tư như là châm chọc.
“Ma vương, tôi về trước.”
“Ừm, hôm nay cảm ơn cậu.”
La Tư đứng dậy rời khỏi, đi tới cửa cậu ta dừng bước ngoảnh đầu lại nhìn Giang Trạm, nghĩ nghĩ rồi đi trở về, cậu ta đứng phía sau anh nhỏ giọng nói: “Anh phải cẩn thận đó, lúc ký hợp đồng với khách hàng cấp A bên thiên đường sẽ phái người xác nhận nội dung hợp đồng.

Đây là Mạnh Bà nói cho tôi biết, cụ thể ra sao tôi cũng không biết.”
Giang Trạm quay lại nhìn về phía cửa, La Tư đã đóng cửa rời khỏi.
Mưa bên ngoài từ từ ngừng rơi, chờ đến khi hừng đông mọi thứ đều trở nên khác với hôm qua.
Triệu Kim Hạ mơ màng tỉnh lại, theo bản năng muốn bắt lấy gì đó lại quơ lấy khoảng không, cô đột nhiên mở mắt, trước mắt là nơi xa lạ, nhìn xung quanh mới biết đây là phòng bệnh tại bệnh viện.
Giang Trạm không ở đây.
Anh không nghe lời của cô.

Quả nhiên, vẫn phải xác định giao dịch mới được đúng không? Giấy trắng mực đen, ký tên đóng dấu đầy đủ.
Từ xa cô chợt nghe được tiếng nói chuyện của Chu Xích Hòa và y tá.
“Bác sĩ Chu, không phải, tối qua là người khác làm giấy tờ, hai người họ cùng nhau đưa cô Triệu tới, luôn chăm sóc cô Triệu là cái người vóc dáng cao cao kia.”
Chu Xích Hòa mau chóng nghĩ tới người đàn ông xuất hiện trong nhà Triệu Kim Hạ, vệ sĩ theo như lời của Triệu Kim Hạ.

Sáng sớm Chu Xích Hòa vừa đến bệnh viện thì y tá liền nói với chị ấy việc Triệu Kim Hạ ở trong bệnh viện, chị ấy còn tưởng cô biết nghe lời tự chủ động đến bệnh viện.
Chu Xích Hòa đẩy ra cửa phòng bệnh, thấy Triệu Kim Hạ nằm ngoan ngoãn trên giường, chị ấy đi qua sờ trán cô rồi dùng tay ra hiệu với y tá, bảo cô ta đi trước.

Chị ấy kéo ghế qua ngồi bên cạnh, nhìn người trên giường nói: “Còn giả bộ ngủ nữa?”
Triệu Kim Hạ nhắm mắt, không nói chuyện.
Chu Xích Hòa hừ một tiếng, nói: “Ba em đến rồi.”
Triệu Kim Hạ bật dậy, yên lặng nhìn Chu Xích Hòa.

Chu Xích Hòa tỏ vẻ nghiêm chỉnh, không giống như nói đùa với cô.

Cô cau mày nhìn về phía cửa, một lát sau nghe được tiếng cười của Chu Xích Hòa, cô mới biết được ba không có khả năng tới đây.
Đứng đầu trong lòng ba không phải cô, cũng không phải mẹ, mà là nhà họ Triệu ở Nam Thành.
Chu Xích Hòa thấy cô hình như không vui, đành phải nói sự thật với cô: “Ba em không tới nhưng có gọi điện thoại.”
Triệu Kim Hạ ừ một tiếng.
Chu Xích Hòa đứng dậy đặt tay trên đầu cô xoa nhẹ, nhẹ nhàng hỏi cô: “Giờ đã khỏe hơn chưa?”
“Ừm.” Giọng Triệu Kim Hạ trầm thấp.
“Vậy theo chị về nhà, hôm nay chị xin nghỉ, nấu cơm cho em ăn.”
Triệu Kim Hạ hất tay chị ấy ra: “Không được.”
“Lý do?”
“Em có việc phải thương lượng.”
“Việc gì mà còn quan trọng hơn em ăn cơm với chị hả?”
Triệu Kim Hạ xuống giường mang giày, hỏi: “Việc làm ăn chỉ có một lần, cơm…” Giọng cô hạ thấp, “Ngày mai, ngày mốt đều được.”
Chu Xích Hòa ngẩn người.
Không biết có phải vì ngã bệnh hay không, Kim Hạ trước mắt hình như dịu dàng hơn nhiều.

Lồng ngực Chu Xích Hòa nhất thời xót xa, chị ấy chớp mắt cười nói: “Em nói đó nha, ngày mai ngày mốt, chị bảo anh rể của em mua nhiều món ăn em thích, không được phép thất hứa nữa.”

“Được.”
Chu Xích Hòa ra ngoài làm giấy tờ xuất viện.
Triệu Kim Hạ tựa trên cạnh cửa phòng bệnh, cầm nắm cửa mở ra rồi đóng lại, tới tới lui lui, lặp đi lặp lại.

Cô nheo mắt nhìn về phía hành lang, bóng người mơ hồ, tư thế đi lại của Chu Xích Hòa tựa cơn gió, có mơ hồ bao nhiêu cũng có thể liếc một cái là nhận ra.
Chu Xích Hòa đưa cô về nhà, chị ấy rất nghiêm khắc dặn dò cô nghỉ ngơi cho khỏe.

Triệu Kim Hạ gật đầu, Chu Xích Hòa mở ra tủ lạnh bỏ đi những thứ không còn dùng được, lại kiểm tra những chỗ khác, chị ấy vào phòng giặt đồ thì nhìn thấy tấm thảm xa lạ và một cái gối đầu hoàn toàn không phải gu của cô, chị ấy vừa há miệng muốn hỏi tình huống thì Triệu Kim Hạ đứng ở cửa phòng giặt đồ, cô đột nhiên nói: “Có phải em gọi một tiếng chị hai, chị sẽ nghe lời lập tức đi ngay không?”
Chu Xích Hòa kinh ngạc nhướn một bên lông mày, mỉm cười: “Được, em gọi một tiếng chị lập tức đi ngay, tuyệt đối không hỏi thêm gì.” Tuy rằng chị ấy rất muốn biết chuyện về cậu vệ sĩ kia.
Triệu Kim Hạ tỏ vẻ thản nhiên, khô khan gọi một tiếng: “Chị hai.”
Chu Xích Hòa cười tươi đến mức như khóe miệng muốn nứt ra, chị ấy ôm lấy Triệu Kim Hạ, xoa tóc cô cho tới khi rối bời: “Kim Hạ, Kim Hạ, em đã lâu không gọi chị như vậy.” Chị ấy ôm Triệu Kim Hạ, thật không biết mình dễ xúc động bao nhiêu, vì tiếng “chị hai” đã lâu chưa nghe được này mà thiếu chút nữa bật khóc.
Triệu Kim Hạ đẩy chị ấy ra: “Em gọi rồi, chị đi đi.”
Chu Xích Hòa liên tục nói “Ok”, khi mang theo túi xách ra cửa chuẩn bị đóng cửa thì chị ấy quay lại, nói: “Nhớ ngày mai đó.”
Triệu Kim Hạ vịn lưng sô pha từ từ đi tới trước sô pha, nghe tiếng đóng cửa cô mới thở phào, nghiêng người nằm trên sô pha.

Cô không đến công ty luật, Cổ Dụ Thành tới đón cô không đón được người, luôn gọi điện thoại liên lạc với cô.
Cô nhìn kỷ lục cuộc gọi đến, có mấy chục cuộc gọi nhỡ, thực sự kiên nhẫn, nếu là cô thì chắc chắn không kiên nhẫn như vậy.

Cô trả lời tin nhắn của anh ta, nói: “Ngủ quên.”
Bắt đầu từ ngày đầu tiên cô đi làm thì chưa từng dùng lý do “ngủ quên”, lý do này vẫn là hồi đi học mới thường xuyên lấy ra dùng, cô học hành rất giỏi, đến muộn cũng không quan trọng, cho dù nói với giáo viên mình ngủ quên, giáo viên cũng sẽ không trách cô, bởi vì cô thông minh đáng yêu xinh đẹp, hòa đồng với các bạn học, thậm chí các giáo viên đều rất thích Triệu Kim Hạ hoạt bát đáng yêu.
Cổ Dụ Thành nhìn thấy lý do này, nhớ tới quá khứ liền buồn cười.
Có lẽ cô thật sự mệt mỏi rồi.
Anh ta cất di động không quấy rầy cô nữa.
Hồi trước Triệu Kim Hạ ngủ quên tới trường rồi còn có thể ngủ bù, cô lấy sách vở che dáng dấp nằm sấp trên bàn ngủ.

Anh ta đều sẽ ngồi ở chỗ trước bàn cô, chủ động giúp cô che chắn, ngăn cản tầm mắt giáo viên để cô được ngủ ngon.
*
Địa ngục chia dục vọng của nhân loại làm hai loại: dục vọng vật chất và dục vọng linh hồn (hoặc gọi là tâm linh, tinh thần).

Giữa hai cái không có giá trị gì đáng nói, điều đáng nói duy nhất chính là cái người phía sau dục vọng này.


Thực ra địa ngục căn bản không cần dục vọng gì của nhân loại, chỉ là một mồi nhử, bán ra dục vọng thì sẽ khiến dục vọng của bản thân ngày càng lớn hơn.

Những người đó biết sau khi bán ra dục vọng của mình cho các ma quỷ thì nhận được thứ mình muốn, thế thì cuối cùng ngay cả linh hồn cũng có thể vứt bỏ.
Nhưng những người đó ở trong địa ngục thì sao?
Giang Trạm không biết dục vọng của mình nên xử lý như thế nào?
Anh từ bệnh viện trở về, nằm trên sàn nhà trong nhà, nơi này vốn có tấm thảm, anh đã dùng rất nhiều tiền để mua nó, hiện giờ nó nằm trong phòng giặt đồ ở nhà Triệu Kim Hạ.

Anh ngồi dậy, nhớ tới mảnh kính vụn trong phòng chứa đồ còn chưa dọn dẹp.

Anh chạy đến dưới lầu mới tìm được chổi và đồ hốt rác, anh cầm thùng rác vào phòng chứa đồ, nhặt lên toàn bộ mảnh kính vỡ ném vào thùng rác rồi lấy chổi quét sạch những mảnh vụn nhỏ xíu.
Anh ngồi trên ghế trong phòng chứa đồ, nhìn gian phòng này to như phòng khách ở nhà Triệu Kim Hạ, anh lại quay đầu nhìn mấy gian phòng bên ngoài, ngôi nhà to lớn này đã lâu không ở, mọi thứ xung quanh đột nhiên đều trống trải.
Anh đứng dậy ra khỏi phòng chứa đồ, dùng sức đẩy ra cửa phòng tiến vào —— anh đi ra từ phòng giặt đồ ở nhà Triệu Kim Hạ.
Tất cả đều giống như cũ.
Khiến lòng người ta tràn đầy mong đợi.
Anh dựa vào mép cửa, nghiêng đầu nhìn thấy một chân nằm trên sô pha phòng khách, còn có một nơi trống rỗng.

Cổ chân của cô mảnh mai, màu da trắng nõn.

Anh thấy cô ngẫu nhiên đong đưa cẳng chân, sau đó đứng im bất động, ngón chân cũng thỉnh thoảng động đậy một tí.
Bỗng nhiên anh nghe được cô gọi anh.
Âm thanh rất nhỏ gọi anh.
Như là đang kiểm tra xem anh có nghe được hay không.
“Hắc Bạch Vô Thường.”
“Giang Trạm.”
Anh cong khóe môi, nhẹ nhàng đi nhanh qua.
Triệu Kim Hạ nằm trên sô pha giơ lên cánh tay che phủ hai mắt mình.

Sau khi phát sốt đôi mắt cô mỏi nhừ, miệng đắng chát, toàn thân bủn rủn, chỉ muốn nằm không động đậy nhưng mà không thoải mái.
Giang Trạm nằm sấp trên lưng ghế sô pha, có nhẹ chân nhẹ tay bao nhiêu cô cũng vẫn nhận ra.

Cô thoáng dời cánh tay lộ ra một con mắt, nhìn thấy Giang Trạm trên lưng ghế sô pha, sắc mặt cô hơi ngớ ra, ánh mắt tĩnh lặng…
Giây tiếp theo, cô nhắm mắt lại.
Giang Trạm thấy sắc mặt cô khôi phục bình thường, anh cười rộ lên, muốn sờ mặt cô nhưng bị cô hất mạnh ra.
Triệu Kim Hạ bình tĩnh, chống sô pha từ từ ngồi dậy.
Giang Trạm nhìn mu bàn tay của mình bị hất ra, anh dè dặt ngước mắt nhìn cô: “Sao cô lại giận rồi?”

Cô tỉnh bơ, vươn tay véo gáy anh, bởi vì cơ thể bủn rủn nên không dùng nhiều sức lực, chỉ có thể không nhẹ không nặng véo gáy anh, cánh tay dùng sức đè phía sau lưng anh.
Cô chẳng hề nể tình, nếu trong tay cô có con dao hay cây gậy, e rằng cô sẽ đánh thật.

Giang Trạm nhớ tới lần một nhát dao của cô đâm vào ngực mình.
“Tôi không phải đã nói rồi ư? Tôi không cho anh đi thì anh không được đi.” Giọng Triệu Kim Hạ trầm thấp, yếu ớt không giống như bình thường.

Giang Trạm chiều ý cô cúi đầu xuống, chậm rãi từ lưng ghế sô pha trượt xuống tấm đệm sô pha, mặc cô bóp lấy gáy anh.

Triệu Kim Hạ đợi hồi lâu cũng không thấy anh nói chuyện, cô nhíu mày ——
Anh nhìn ánh mắt cô, không nhịn được giơ tay nhẹ nhàng sờ lông mày nhăn nhíu của cô, mới sờ một chút anh lập tức co lại ngón tay như là sợ làm hỏng gì đó, một lúc lâu sau anh lại duỗi ra đầu ngón tay chạm nhẹ vào mi tâm nhăn nhíu của cô.
Mày cô giãn ra, mi mắt khẽ run, sự trống rỗng trong lòng càng lúc càng lớn —— đều bởi vì người này! Triệu Kim Hạ buông gáy anh ra, dùng sức nắm ngón tay anh, cứ vậy ấn vào mi tâm của mình, cô nhắm mắt hỏi: “Anh còn muốn dục vọng của tôi không?”
“Cần.” Anh không dám nói muốn, cần và muốn luôn có điểm khác nhau.
Triệu Kim Hạ kéo tay anh ra, cô mở mắt xê dịch cơ thể, tựa người vào lưng ghế.

Cô lẳng lặng nhìn tivi đằng trước, vách tường màu trắng.
Sau một lúc trầm lặng.
“Tôi không chờ được nữa.” Cô quay sang nhìn Giang Trạm, “Bây giờ giao dịch đi.”
“Nếu bây giờ không làm giao dịch, thế thì tôi không cần anh nữa, tôi cũng không có dục vọng gì cho anh.”
Cô muốn người này ở bên cạnh cô, ở cùng cô, đây là dục vọng rõ ràng nhất hiện giờ của cô, không còn thứ nào khác cả.
“Ở bên tôi, cùng với tôi, nếu anh không làm được…” Cô cười yếu ớt, sau đó chậm rãi thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng tựa như khi Giang Trạm mới gặp cô, “Vậy tôi không cần dục vọng, đương nhiên anh cũng không lấy được dục vọng của tôi.”
Giang Trạm ghét bị uy hiếp.
Nhưng ——
Bên ngoài ban công.
Ráng chiều ánh lên sắc đỏ nửa bầu trời, cả phòng khách của ánh lên màu đen.

Mái tóc hơi rối của cô nằm yên, mặc dù có gió nhẹ lùa vào phòng khách mơn trớn tóc cô nhưng vẫn nằm yên, nắng chiều loang lổ rọi vào trong.

Toàn thân cô tựa như mộng ảo ở trong tầm mắt của anh.
Giang Trạm không biết trong đầu mình suy nghĩ cái gì, anh chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất yên tĩnh, rất đẹp.
“Tôi đã nói với cô, dục vọng của cô sai rồi.”
Triệu Kim Hạ lạnh giọng đáp lại: “Đối với dục vọng, ác ma các người còn phân đúng sai ư?”
“Cô khẳng định sao?” Anh ngẩng đầu nhìn cô.
“Ừ, anh có cần không?”
Giang Trạm tươi cười: “Cần, đương nhiên cần chứ, tôi làm gì không cần.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi