DĨ MỆNH TRẤN MỆNH


Tại Càn Khôn Điện, Khương Mặc Hiên ngồi ở bàn xoay hai viên huyền ngọc, Sấu Tử quỳ phía trước bẩm báo hết những việc mà Trình Sở Y đã làm trong mấy ngày gần đây.

Khương Mặc Hiên như vẫn còn chưa tin lắm, hỏi: “Ngươi sẽ không che giấu điều gì chứ?”
Sấu Tử bất đắc dĩ nói: “Thê nhi của thần đều nằm trong tay hoàng thượng, thần sao có thể che giấu người?”
“Yên tâm đi, trẫm sẽ không làm gì họ.

Ngươi biết tận trung là được.

Quay về đi, tránh cho hắn nghi ngờ.”
Sấu Tử hành lễ xong cáo lui, lúc ngang qua cửa gặp phải Chúc Bình đang tiến tới, chào hỏi qua loa vài câu rồi phân ra.

Chúc Bình vào trình diện với Khương Mặc Hiên.

Y hiện tại đã trở thành Trấn Phiên tướng quân, trên người mặc giáp trắng, mũ đính lông chim trĩ vô cùng lẫm liệt hiên ngang.
Khương Mặc Hiên nhìn Chúc Bình mỉm cười hỏi: “Ngươi về rồi sao?”
Chúc Bình gật mạnh: “Thần vừa về tới liền đến gặp hoàng thượng ngay.”
“Tình hình luyện binh thế nào?”
“Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hoàng thượng cần thì có thể xuất binh bất cứ lúc nào.”
Khương Mặc Hiên xoay huyền ngọc lưỡng lự: “Tạm thời trẫm chưa muốn đi xa.”
Chúc Bình nhanh miệng hỏi: “Trên đường hồi kinh thần nghe nói thái tử phi đã trở về?”
“Bị trẫm bắt về.” Khương Mặc Hiên chỉ nói ngắn gọn mấy chữ lại làm Chúc Bình toát mồ hôi hột.
Chúc Bình cười giả lả: “Dù sao thái tử phi về là tốt rồi.”
“Còn phải xem thế nào.”
Khương Mặc Hiên thờ ơ nói rồi ban cho Chúc Bình hồi phủ nghỉ ngơi, bản thân y thì đi thẳng đến Miên Sơn Cung tắm suối nước nóng Ngọc Tuyền Châu.
Một canh giờ sau, Triệu tổng quản mang khay đựng áo choàng lông hồ ly đỏ vừa lấy từ phủ nội vụ ra đến chỗ Khương Mặc Hiên.

Khương Mặc Hiên nấn ná sờ vào áo choàng hỏi: “Hôm nay hắn không tìm trẫm sao?”
Triệu tổng quản đương nhiên hiểu Khương Mặc Hiên đang ám chỉ ai, cười nhẹ lắc đầu.
“Vậy để tạm trên bàn đi.”
Triệu tổng quản vâng lời bèn đem khay áo đặt ở bàn trà, sau đó quay lại đón nhận khay thẻ thị tẩm từ tay thái giám theo sau dâng cho Khương Mặc Hiên.

Khương Mặc Hiên không nghĩ tới Trình Sở Y nữa, nhìn một cái tên lạ trong danh sách thẻ bài hỏi: “Người này là ai?”
Triệu tổng quản đáp: “Dung mỹ nhân mới vừa tiến cung tháng trước, cho đến nay vẫn chưa sủng hạnh qua lần nào.

Kính sự phòng có lẽ muốn phân chia đồng đều giữa người cũ và người mới.”
Khương Mặc Hiên lật thẻ bài: “Vậy chọn nàng ta đi.”
Sáng hôm sau, Triệu tổng quản cùng một thái giám khác đang ngáp ngắn ngáp dài đứng hầu ngoài cửa thì nghe được tiếng đổ vỡ bên trong.

Triệu tổng quản đánh tiếng trước gọi: “Hoàng thượng?”
Khương Mặc Hiên lạnh lùng nói: “Vào đây!”
Triệu tổng quản ra hiệu cho thái giám kia tiếp tục canh chừng, một mình mở cửa đi vào.

Dung mỹ nhân đang quỳ mọp dưới sàn, toàn thân run lẩy bẩy không dám nói tiếng nào.

Bên cạnh nàng ta có chiếc bình gốm bị vỡ thành nhiều mảnh, đoán chừng là do nàng ta sơ ý quơ vào.
Khương Mặc Hiên đứng cách nàng ta rất xa, cầm chiếc áo choàng lông hồ ly đỏ bực tức nói: “Ngươi cũng to gan thật.

Thứ này trẫm cho phép ngươi mặc lên người sao?”
“Hoàng thượng, thần thiếp thấy chiếc áo choàng đó quá đẹp nên mới tự ý làm càn.

Thần thiếp không dám nữa đâu.

Thỉnh hoàng thượng bỏ qua cho thần thiếp lần này đi.”
“Ban thiếp gia quan.

Hành hình trước mặt trẫm.”
Khương Mặc Hiên không nói hai lời.

Triệu tổng quản cũng chỉ biết thở dài nghe theo.
Dung mỹ nhân sợ hãi vội đứng lên bỏ chạy, vừa chạy khỏi cửa chưa được mấy bước đã bị thị vệ do Triệu tổng quản gọi đến chặn lại.

Sau đó, nàng ta bị trói chặt toàn thân, bày lên trên chiếc bàn hình chữ nhật như cá nằm trên thớt.

Thái giám phụ trách hành hình đứng ở bên cạnh bàn, nhúng một tấm khăn mỏng vào nước lạnh rồi đắp lên mặt Dung mỹ nhân.

Ban đầu Dung mỹ nhân còn cố gắng giãy giụa và la hét, sau dần dần kiệt sức im lặng.


Khương Mặc Hiên chứng kiến toàn bộ quá trình vẫn thản nhiên cười một cách độc ác.
Bên ngoài chợt có thái giám chạy đến báo tin người bên Thái Thuần Cung bị bệnh.

Khương Mặc Hiên cầm theo áo choàng và dặn dò Triệu tổng quản: “Giải quyết gọn gẽ một chút.”
Triệu tổng quản gật đầu.

Khương Mặc Hiên mở cửa ra đi theo thái giám kia đến Thái Thuần Cung.
Trình Sở Y đang ngồi trên giường từ chối chén thuốc mà Mạc ngự y đưa tới.

Sấu Tử đứng ở cuối giường cũng không biết nên xử sao.
Trình Sở Y cố gắng nói nhưng chữ được chữ không: “Ta chỉ là dị ứng với phấn hoa thược dược…ắt xì…không phải bệnh…ắt xì…không cần uống thuốc có nhiều thảo dược quý thế này…”
“Nhưng mà hoàng thượng đã căn dặn phải chăm sóc cho sức khỏe của người thật tốt.” Mạc ngự y khổ não nói.

Nếu ông làm không tốt, khéo lại mang họa vào mình.

Vì vậy, dù biết Trình Sở Y chỉ là dị ứng thông thường, ông cũng bỏ cả khối thảo dược đắt đỏ vào đun hết, nghĩ bụng không bổ chỗ này cũng bổ chỗ kia.
“Ta…ắt xì…”
Trình Sở Y dùng khăn mềm lau mũi.

Thật sự là khó chịu chết hắn rồi.
Khương Mặc Hiên không bảo người thông truyền trước, đi thẳng vào phòng Trình Sở Y vừa vặn nghe hết đối thoại giữa hắn và Mạc ngự y.

Khương Mặc Hiên miễn lễ cho toàn bộ người có mặt.

Y tự tiện ném áo choàng vào một góc giường của hắn rồi cầm lấy chén thuốc trong khay Mạc ngự y dâng lên, đưa thẳng ngay mặt hắn cất giọng dọa dẫm: “Bảo ngươi uống thì cứ uống, nhiều lời làm gì?”
Trình Sở Y vừa nhìn áo choàng này liền nhận ra đó là vật năm nào mà Khương Mặc Hiên tặng cho hắn trong quân doanh Thục Trung.

Từ màu áo, kiểu dây buộc đến họa tiết viền mép áo hắn vẫn còn chút ấn tượng.

Không nghĩ bao nhiêu năm như vậy, Khương Mặc Hiên vẫn giữ lại vật cũ này vì hắn.
Trình Sở Y miễn cưỡng nhận lấy chén thuốc, ắt xì đến mức làm nước thuốc trong chén sóng sánh lên.

Khương Mặc Hiên sợ đổ thuốc ra ngoài nên giật lại, ngồi ngay ngắn xuống giường múc ra một muỗng đưa về phía hắn.

Hắn nhất thời bàng hoàng chỉ biết đơ mặt ra.
Khương Mặc Hiên nói: “Cứ như đây là lần đầu trẫm đút thuốc cho ngươi vậy?”
Trình Sở Y kinh ngạc.

Khương Mặc Hiên từng đút thuốc cho hắn sao? Hồi nào vậy? Hắn nhìn Sấu Tử tìm kiếm câu trả lời, chỉ thấy Sấu Tử khẽ gật một cái xác nhận.
“Lúc nào?” Trình Sở Y vẫn là không nhịn được mà hỏi ra miệng.
Khương Mặc Hiên giật trán, thật muốn nổi giận vì hắn không nhớ gì hết.
“Nhiều lời.

Uống đi.”
Trình Sở Y cụp mắt, chắc là trí nhớ của hắn không được tốt.

Hắn dịch người tới trước mở miệng đón lấy muỗng thuốc do y đút, uống xong hắt xì liền mấy cái mới than phiền: “Nóng quá!”
Khương Mặc Hiên nhìn lại chén thuốc, chắc là nóng thật.

Vì vậy khi múc muỗng thứ hai, y tỉ mỉ thổi nhẹ vài hơi mới đưa sang phía hắn.

Hắn cười một cái, thong thả uống hết chén thuốc.

Trong tim có chút ngọt ngào lâng lâng.

Thế nhưng Mạc ngự y, Sấu Tử, và vài thái giám đứng hầu gần đó lại đang kinh hãi hít vào ngụm khí lạnh.
Khương Mặc Hiên đặt chén thuốc rỗng lại khay và cho tất cả bọn họ lui ra ngoài.

Y hướng hắn hoài nghi hỏi: “Ngươi cố tình phải không?”
Trình Sở Y không hiểu: “Ta cố tình việc gì?”
“Ngươi cố tình bệnh khiến trẫm mềm lòng.”
Trình Sở Y bật cười, thật sự oan uổng quá mức: “Ta không có.”
“Lần trước ngươi còn ngửi thược dược, sao giờ lại bị dị ứng phấn hoa được?”
“Hoàng thượng à, một vài đóa thì không gì, nhưng ngươi mang cả trăm chậu thược dược đến vây quanh phòng ta…ắt xì…hỏi sao ta không dị ứng được? Không chỉ ta, trong đám thái giám cung nữ quét dọn cũng có người bị nữa.

Nếu không phải sợ ngươi giận…ắt xì…thì ta đã sớm mang đi chỗ khác hết rồi.

Ắt…ắt xì…”
Trình Sở Y ắt xì đến mức mũi cũng đỏ phồng lên.


Khương Mặc Hiên nhìn hắn có chút đáng yêu, vươn tay vuốt tóc hắn cười thả lỏng: “Ngươi cố tình cũng không sao.”
“Ta không cố tình mà.” Trình Sở Y phản bác.

Sao hắn nói mãi mà y vẫn không hiểu?
Khương Mặc Hiên đẩy hắn nằm xuống, kéo chăn đắp cao đến cổ hắn: “Uống thuốc rồi thì nghỉ ngơi đi.”
Trình Sở Y gật nhẹ, nhưng vừa nhắm mắt liền cảm nhận được ngoài tay có hơi ấm bao phủ.

Hắn mở mắt ra, Khương Mặc Hiên vẫn thâm trầm ngồi đó, đang chặt chẽ siết lấy tay hắn.
“Hoàng thượng, có lời muốn nói với ta?”
“Không!”
“Vậy sao ngươi chưa đi?”
“Ngươi không có lời gì muốn nói với trẫm sao? Sẵn hôm nay tâm tình của trẫm khá tốt, biết đâu có thể lắng nghe ngươi một lần.”
Trình Sở Y cười khổ.

Còn cả tâm tình khá tốt cơ đấy.

Hắn vén chăn ngồi dậy dùng tay còn lại ôm qua lưng y, gối đầu lên bả vai phải của y: “Hoàng thượng, ta xin lỗi.”
Thật lòng xin lỗi vì trong lúc y cần hắn nhất, hắn không thể ở cạnh y.

So với muôn ngàn lời hứa hẹn tươi đẹp thì cảm giác nương tựa vào nhau lúc bão giông ập đến mới là điều trân quý nhất.

Đáng tiếc, hắn lại không làm được điều đó.
“Rồi sao nữa?”
“Chỉ có vậy mà thôi.”
“Vậy không cần ngươi xin lỗi.” Khương Mặc Hiên khô khan đẩy hắn ra, có vẻ giận mà đứng lên.
Trình Sở Y níu kịp tay y trước khi y định rút lại: “Hoàng thượng, ắt xì…ngươi không thể thất thường như thế.”
“Trẫm chính là thất thường như thế, thì sao?”
Khương Mặc Hiên toan đi.

Trình Sở Y vẫn không buông tay.

Hắn biết nếu như y quyết tâm bỏ đi thì có mười hắn cũng không cản nổi.

Nhưng mà, y đã vì hắn đứng khựng lại.

Có biết bao lưu luyến, cùng biết bao tình cảm không thể giải bày hết được gửi gắm vào trong cái nắm tay này.

Hắn không muốn y rời khỏi mình.
“Ngươi…” Khương Mặc Hiên nghiến răng nghiến lợi.

“Thật sự khiến trẫm yêu không được mà hận cũng không xong.”
Trình Sở Y lại không nghe ra chút giận dữ nào từ câu nói này.

Nó giống như là một lời châm chọc hơn.

Hắn an tâm buông tay y ra, lặng lẽ nằm xuống giường, kéo tấm áo choàng mân mê.
Khương Mặc Hiên dặn thêm một câu: “Bốn ngày nữa là đại điển phong hậu, nhất định phải khỏe lại trước ngày đó.”
“Phong hậu?” Trình Sở Y vừa nằm lại ngơ ngác trồi lên.
“Có gì không thỏa đáng?” Khương Mặc Hiên xoay người lại nhướn mày hỏi.
“Cái này…cũng không…ắt xì…” Hình như không có gì không thỏa đáng.

Khi Khương Mặc Hiên làm thái tử, hắn chính là thái tử phi.

Nếu năm ấy hắn không bỏ đi, lúc y ngồi lên hoàng vị, hắn đương nhiên có tư cách trở thành hoàng hậu.
“Vậy là được rồi, trừ khi…” Giọng của Khương Mặc Hiên trở nên rét run lạ thường.

“Ngươi không muốn làm.”
Trình Sở Y nuốt nước bọt: “Ta không có ý này.”
Khương Mặc Hiên bỏ đi, ra đến ngoài cửa cố tình dặn dò Mạc ngự y lớn tiếng: “Nếu y không chịu uống thuốc thì báo trẫm.”
Trình Sở Y méo mặt.

Y cứ làm như hắn là trẻ nhỏ không bằng.
Sau khi đám thược dược bị Khương Mặc Hiên cho người mang đi hết, Trình Sở Y cuối cùng cũng thở được không khí trong lành không ô nhiễm phấn hoa.

Hắn khỏi bệnh rất mau, sang ngày thứ hai đã hết hẳn nhảy mũi, có thể xuống giường hoạt động bình thường.

Trình Sở Y hỏi Sấu Tử về tình hình của hai vị công chúa và những tỳ nữ theo cùng.

Sấu Tử nói: “Hoàng thượng cho người áp giải bọn họ về Thổ Hạ, có lẽ sẽ bắt tội hoàng đế Thổ Hạ cống nạp thành trì chứ không làm gì đâu.”
“Sao ngươi biết được?”
“Chúc Bình bây giờ chính là Trấn Phiên tướng quân.

Nếu như hoàng thượng muốn xuất binh chinh phạt Thổ Hạ thì bên y phải có động tĩnh chuẩn bị.

Đằng này vẫn im ắng như thường.”
Trình Sở Y an tâm mỉm cười: “Thế cũng tốt.

Hàn Phỉ thì thế nào, hiện đang giữ chức quan gì trong triều?”
Sấu Tử ngao ngán nói: “Sau khi hoàng thượng lên ngôi, ban hắn chút tước vị thì bắt đầu huênh hoang, tư thông với vợ một viên quan nọ, bị viên quan này thuê người giết chết cả hai khi đang trần truồng trên giường, trở thành vụ án mạng xấu hổ không ai muốn nhắc tới.”
“Hàn Phỉ không phải chỉ mê rượu thôi sao? Y còn dám vì rượu mà bỏ thê tử, sao có thể làm ra hành vi này? Có hiểu lầm gì chăng?”
“Không hiểu lầm.

Chuyện này hoàng thượng cũng biết nhưng không hỏi tới.

Người đừng chỉ suốt ngày quan tâm chuyện người khác.

Sắp tới đại điển rồi, đợi xong đại điển thì người chính là hoàng hậu của Đại Khương này.

Bề ngoài nghe có vẻ phong quang nhưng hậu vị để trống sáu năm, há không có kẻ thèm muốn đến mức căm hận người tận xương tủy? Người nên tính sẵn đường đi nước bước để đối phó.”
Trình Sở Y cười bất lực: “Kẻ địch còn chưa biết là ai thì ta đối phó thế nào?”
“Vậy chí ít cũng hãy nghĩ cách lấy lòng hoàng thượng.

Ở trong cung này, được lòng hoàng thượng chính là được lòng cả thiên hạ.

Mất lòng hoàng thượng thì người không còn gì cả.”
Trình Sở Y chưng hửng nhìn Sấu Tử.

Y đúng là đã trưởng thành rồi, không còn giống thư đồng suy nghĩ giản đơn bên cạnh hắn năm nào.
“Vậy ngươi nói ta phải làm sao lấy lòng hoàng thượng?”
“Ta cũng không rõ.

Người thông minh hơn ta chắc sẽ nghĩ được cách thôi.”
Trình Sở Y nghiêm túc đánh giá tình hình: “Hoàng thượng của hiện tại càng thông minh hơn ta.

Ta không làm gì cả mới là cách tốt nhất lấy lòng người.

Làm quá nhiều sẽ khiến người nghi ngờ mà thôi.”
Sấu Tử nghe vậy cũng thầm thở dài, hết biết phải nói gì.
***
Ngày đại điển đến.
Từ sáng sớm, Trình Sở Y đã bị các ma ma hành hạ đến chóng mặt.

Hắn phải mặc trường bào đỏ thêu hình phượng hoàng, tuy rằng không cần giắt kim bộ dao lấp lánh như nữ nhân, nhưng chỉ mỗi bộ trường bào nặng nề này thôi đã đủ ngợp chết hắn.

Khi các ma ma định gỡ trâm phỉ thúy trên tóc hắn thay bằng trâm vàng của hoàng tộc, hắn liền cản lại: “Không cần đổi.”
Các ma ma chiều theo ý hắn, thôi không gỡ nữa mà xoay lung tung xung quanh eo hắn buộc chặt đai lưng, gắn thêm ngọc bội rung rinh tinh xảo.

Sau đó, bọn họ hộ tống hắn đến Thiên Điện.

Quãng đường rất ngắn nhưng đoàn người theo sau lại rất nhiều.

Kẻ thì che lọng, kẻ lại rải rượu, làm hắn thấy rất lạ.

Nếu chỉ là một buổi lễ thông thường ra mắt với thiên hạ thì vốn không cần rườm rà đến thế.

Đây chẳng khác nào đang tái hiện lại ngày đại hôn năm xưa giữa hắn và Khương Mặc Hiên.
Bá quan văn võ xếp thành hai hàng dài bên dưới Thiên Điện.

Khương Mặc Hiên đứng trên đài cao cùng với quốc sư Lăng Bách.

Trình Sở Y nhìn chằm chằm vào vị trí của quốc sư đương triều, không khỏi nhớ tới nghĩa phụ hắn.

Dường như dưới ánh mặt trời chói lọi, người vẫn luôn ở đó, tiêu sái phiêu dật, mỉm cười hướng về phía hắn chúc phúc.
Khương Mặc Hiên vươn tay ra đỡ Trình Sở Y bước lên đài.

Trình Sở Y cảm nhận được hơi nóng toát ra trong tay y, âm thầm siết chặt, mong muốn đôi tay cả hai mãi luôn nắm giữ như thế.
Hắn của trước đây từng có lúc mơ hồ, mơ hồ không biết bản thân có thích Khương Mặc Hiên hay không? Nếu thích thì nhiều đến mức nào? Có nhiều đến mức chấp nhận cùng y một đời một kiếp ở bên nhau?
Hắn của trước đây từng có lúc nghi ngờ, nghi ngờ tình cảm Khương Mặc Hiên dành cho hắn là nhất thời rung động.

Nghi ngờ y sẽ sớm ngày quên đi hắn giữa biển người rộng lớn này và tìm kiếm một kẻ khác thay thế.

Nghi ngờ đến lúc đó hắn sẽ yếu lòng không chịu đựng nổi.
Hắn của trước đây cũng từng có lúc hoang mang, hoang mang hai người ở cạnh nhau rốt cuộc là vì yêu hay vì mệnh? Đường chỉ tay còn có khi thay đổi, vậy vận mệnh há cứ chắc chắn như thế không đổi? Nếu vận mệnh thay đổi, giữa hắn và y liệu còn lại gì?
Nhưng mà giờ đây những điều đó không còn quan trọng nữa.

Bởi vì hắn đã xác định.


Khương Mặc Hiên chính là người nam nhân hắn yêu.

Hắn muốn trốn tránh nhưng trốn mãi cũng không thoát tiếng gọi nơi trái tim.

Vậy thì hắn sẽ không trốn nữa, cứ can đảm mà đối diện thôi.

Nếu năm đó là do hắn hại y thành ra thế này, hôm nay hắn dùng cả cuộc đời để đền bù cho y.

Hắn sẽ là sự dịu dàng khi y nổi giận, là sự khoan dung khi y tàn nhẫn, là những gì mà y còn thiếu sót để trở thành người hoàn thiện trên con đường sau này.
Hắn có lòng tin.
Hắn sẽ thay đổi được y.
Lăng Bách không muốn chủ trì đại điển này chút nào, nhưng lại không dám làm trái ý Khương Mặc Hiên, chỉ đành nuốt hậm hực vào trong bụng.

Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y cùng thắp hương tế bái trời đất, cầu nguyện cho quốc vận Đại Khương thiên thu trường tồn.

Bình thường Lăng Bách nài nỉ Khương Mặc Hiên đi cầu phúc, Khương Mặc Hiên lần nào cũng làm khó, nếu chịu đi cũng chỉ qua quýt cho có lệ.

Thế mà lần này Khương Mặc Hiên hành xử rất nghiêm túc, khiến ông có chút bất ngờ.
Khi Trình Sở Y quay ra, Khương Mặc Hiên cố tình giẫm lên đuôi áo của hắn.

Hắn bất ngờ ngã ra trước.

Khương Mặc Hiên kịp thời vươn tay ra đỡ, trêu: “Hoàng hậu bị làm sao vậy?”
Trình Sở Y lườm y, lật đật đứng thẳng dậy.

Lăng Bách nghĩ thầm hoàng đế đúng là lưu manh quen thói.
Trong buổi tiệc thết đãi bá quan, ca vũ hết tốp này đến tốp khác lại lên.

Khương Mặc Hiên nhìn vào chiếc đũa đang gắp thức ăn của Trình Sở Y, cố tình đằng hắng một cái.
Trình Sở Y đương nhiên hiểu là hoàng đế bệ hạ muốn hắn đút cho ăn.

Hắn nhìn bá quan bên dưới, có chút phân vân, nhưng rồi cũng bỏ mặc sỉ diện gắp miếng thịt dâng tận miệng Khương Mặc Hiên.

Y có thể đút thuốc cho hắn không ngại người khác cười chê, vậy vì sao hắn lại không thể làm chút chuyện nhỏ nhặt này cho y?
Khương Mặc Hiên sững ra, vốn chỉ định làm khó Trình Sở Y một chút, không ngờ hắn thực sự gắp thật.

Y mở miệng cắn lát thịt hắn đưa tới, ánh mắt có hơi nóng lên.
“Hoàng hậu, ngươi hơi khác thì phải.” Khương Mặc Hiên đa nghi nói.
“Hoàng thượng, đại điển hôm nay là muốn bù lại hôn lễ năm xưa cho ta, đúng không?”
Khương Mặc Hiên chỉ chống tay cười không nói gì.
“Đa tạ hoàng thượng.”
Trình Sở Y gắp thêm miếng thịt nữa ân cần đút cho Khương Mặc Hiên.

Khương Mặc Hiên được voi đòi tiên, chỉ tay về phía ly rượu.

Trình Sở Y cười chịu thua, gác đũa cầm ly rượu lên mời y uống.
Lăng Bách ghét bỏ nhìn về phía Trình Sở Y.

Khi xưa lúc còn làm việc dưới trướng Hi Hoài trong Quan Tinh Các, ông và Trình Sở Y từng gặp qua mấy lần.

Thiếu niên nhiệt huyết thông minh ngày đó không ngờ lại trở thành quốc mẫu Đại Khương bây giờ, đối với ông không phải vinh hạnh, mà là một trò cười.

Nam nhân hầu hạ dưới thân nam nhân, chẳng ra thể thống gì.
Khương Mặc Hiên có một muốn hai, có hai lại muốn ba, thử chọt tay vào giữa eo Trình Sở Y.

Trình Sở Y vờ như không cảm giác, vẫn điềm nhiên xem ca múa.

Khương Mặc Hiên cảm thấy chơi rất vui, từ giữa eo lại dịch ngón tay thấp hơn, xuống tận bắp đùi hắn mơn trớn.

Hắn có chút hoảng, sợ rằng bá quan nhìn thấy: “Hoàng thượng, chờ đã…”
Ca vũ dừng lại, Khương Mặc Hiên nâng rượu mời bá quan cùng cạn, nhưng đôi tay vẫn không ngừng cọ sát lên đùi Trình Sở Y, càng cọ càng dịch vào trong vị trí hiểm yếu.

Trình Sở Y bất đắc dĩ đưa tay xuống nắm lấy tay y ngăn cản, mang theo chút trách cứ gọi: “Hoàng thượng…”
Khương Mặc Hiên từ từ thu hồi tay lại.

Trình Sở Y tạm thở phào.
Tiệc tan, Khương Mặc Hiên bảo Trình Sở Y về Thái Thuần Cung nghỉ ngơi, còn y thì dẫn theo một thị vệ rời khỏi.

Đó là người từng bắt giữ hắn ở pháp trường.
Trình Sở Y ngoắc tay gọi Sấu Tử: “Người kia là ai vậy?”
“Đó là Sài Hồ, thống lĩnh đội thị vệ bảo vệ hoàng thượng trong cung.

Y còn có một biểu ca tên Đinh Giang, chuyên xử lý các việc ngoài cung.

Bọn họ làm việc vô cùng nhẫn tâm.

Chỉ cần là mệnh lệnh hoàng thượng ban ra, không cần biết đúng sai đều sẽ thi hành mà không hỏi han nguyên do.”
Trình Sở Y tiếp thu rồi nói: “Giờ chúng ta về cung thôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi