DĨ MỆNH TRẤN MỆNH


Trong biệt viện Tùng Lộ nằm giữa núi, Khương Hạo Giai đang đứng ngoài mái đình ngắm sắc trời thì Hạc Thương chợt bước tới áy náy nói: “Xin lỗi vương gia, là ta khiến cho hành tung của người bị bại lộ.”
Khương Hạo Giai mạn bất kinh tâm cười: “Dù gì ta cũng trở về rồi, hoàng đế tìm ra ta là chuyện sớm hay muộn thôi, không hoàn toàn là do ngươi.”
“Vương gia, thứ cho ta hỏi thẳng một câu.

Người đã biết vậy sao còn phải về? Đây vẫn chưa phải lúc thích hợp để khởi binh.

Đế tinh của tên hoàng đế kia còn rất cường mạnh.

Nếu khởi binh bây giờ chỉ sợ thương vong vô số mà chẳng được lợi gì.”
“Cho dù ta không khởi binh, hoàng đế cũng chưa chắc chịu buông tha cho ta bình yên rời đi.

Nếu đã về, ta sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

Thứ mà vận mệnh không cho ta, ta tự mình đến giành lấy, cũng không cần ủy mị cầu xin làm gì? Chỉ có điều, ta không muốn liên lụy ngươi.

Ngươi quay về Tàng Kiếm sơn trang đi.”
Hạc Thương siết hờ hai tay vào nhau: “Vương gia, sao còn nói liên lụy hay không liên lụy, năm đó người từng cứu mạng ta.”
Khương Hạo Giai quay lại nói: “Bấy nhiêu năm qua ngươi thay ta tiên đoán cát hung, cũng đã giúp ta tránh được nhiều mối họa rồi, còn có gì chưa trả hết? Ngươi cũng nên vì sơn trang của mình suy nghĩ một chút.

Đây là đại tội tru di, không phải trò trẻ con một mình làm thì một mình chịu.”
Khương Hạo Giai vỗ vào vai Hạc Thương mấy cái rồi đi sớt qua và lặp lại lần nữa: “Về đi.”
Hạc Thương hụt hẫng tự nói với chính mình: “Dù thế nào đi nữa, ta nhất định sẽ bảo vệ vương gia.”
Hạc Thương quay trở lại phòng riêng.

Quách Phẩm đứng đợi ở trước cửa đã lâu, nhìn thấy Hạc Thương thì tâm tình rối bời hỏi: “Thiếu chủ, nhất định phải như thế này sao? Không thể tìm cách khác sao?”
Hạc Thương thở dài bất lực: “Nếu còn có cách khác, ta há lại dùng đến cách này? Vì vương gia, ta đành liều một lần mà thôi.

Chỉ cần Đế tinh của hoàng đế suy yếu thì vương gia mới có cơ hội chuyển bại thành thắng, bằng không lần này khởi binh chính là tự tìm đường chết.” Y nói tiếp với Quách Phẩm: “Ngươi canh giữ bên ngoài đi, đừng để cho bất cứ ai tiến vào.”
Quách Phẩm có trăm ngàn lời muốn nói nhưng biết nói gì cũng vô ích, chỉ đành gật đầu nghe theo.
***
Ở đài luyện võ trên thao trường, Khương Mặc Hiên đang bịt mắt cùng luyện tập với hơn mười mấy binh sĩ.

Vũ khí mà bọn họ sử dụng tuy chỉ là gậy gỗ dài nhưng lực đả thương không hề nhỏ.

Mỗi cú đánh đều dứt khoát vung tới.

Khương Mặc Hiên né trước tránh sau rất chuẩn, cứ như không hề có sự tồn tại của dải bịt mắt kia.

Mỗi khi y chém gậy gỗ xuống là hạ một người, ra đòn nhanh gọn, không cho đối phương có cơ hội trở tay.
Trước đây Trình Sở Y từng nghe dân chúng đồn đại Khương Mặc Hiên có võ nghệ bất phàm, nay mới biết trăm nghe không bằng một thấy.

Hắn vừa ôm giỏ sơn trà ăn vừa cười mỉm quan sát.


Khi Khương Mặc Hiên tập luyện xong đi xuống, nhìn thấy giỏ sơn trà của hắn đã cạn sạch.

Y nhăn mặt nói: “Vừa nãy trẫm bảo ngươi ăn ít thôi mà.”
“Đều vì sơn trà thật ngọt.” Trình Sở Y giao giỏ rỗng cho Triệu tổng quản đang nhịn cười bên cạnh, cố tình nói sang chuyện khác: “Hoàng thượng, khi nãy người đánh thật hay.”
“Ngươi nghĩ trẫm đang mãi võ cho ngươi xem sao?”
“Hoàng thượng đừng có câu nào cũng bắt bẻ ta như thế?”
Khương Mặc Hiên gọi binh sĩ mang hai bộ cung tên đến rồi nói: “Chúng ta thi bắn thử.”
“Cái này…” Trình Sở Y nhìn cung tên ngại nói thẳng ra.
“Đừng nói với trẫm là ngươi không biết bắn tên?”
Trình Sở Y bất đắc dĩ gật đầu.
“Sao có thể chứ? Nam nhân Đại Khương có ai lại không biết bắn tên?”
Trình Sở Y tự chỉ vào chính mình.

Hắn là ngoại lệ đấy thôi.
“Nghĩa phụ quá cố của ngươi nổi danh bách bộ xuyên dương.

Lẽ nào y một chút cũng không truyền thừa lại cho ngươi sao?”
Trình Sở Y không đồng ý với lời này, nói: “Có truyền, nhưng ta học không được.

Cái nghĩa phụ ta giỏi cũng chưa chắc ta đều giỏi, ngược lại cái ta giỏi có khi nghĩa phụ còn không biết.

Giống như vẽ tranh, nghĩa phụ có biết vẽ đâu?”
Khương Mặc Hiên đột nhiên nảy ra ý tưởng thú vị.

Y nhận cung tên rồi cho Triệu tổng quản và binh sĩ tạm thời lui hết, một mực kéo Trình Sở Y ra giữa sân.

Trình Sở Y ngạc nhiên hỏi: “Hoàng thượng muốn làm gì?”
“Dạy ngươi bắn tên.” Khương Mặc Hiên giao cung tên cho Trình Sở Y, vừa nói vừa vịn vào eo và lưng hắn, bề ngoài giống như điều chỉnh góc độ nhưng lại vuốt ve rất ám muội.
Trình Sở Y hơi nhột co người lại: “Hoàng thượng, tay ngươi…”
“Tay trẫm làm sao?” Khương Mặc Hiên cười gian trá hỏi.
Trình Sở Y ngại nói thẳng ra nên thôi.

Khương Mặc Hiên được nước làm tới, cầm tay hắn đặt lên thân cung, hướng về tấm bia ở xa.

Ngón tay tiếp xúc chặt chẽ với ngón tay, lại thêm Khương Mặc Hiên không ngừng thì thào vào bên tai khiến vành tai hắn vô thức đỏ lựng lên: “Hoàng hậu, đứng thẳng, cổ tay phải nhấc cao một chút, bình ổn hơi thở…à mà…sao trẫm cảm thấy như…”
“???”
“Nhịp tim của ngươi đang đập rất nhanh thì phải?”
“Được rồi, ta tự bắn được, ngươi buông tay đi.”
Khương Mặc Hiên không khách khí liếm lên vành tai hắn rồi nói: “Sao trẫm có thể buông tay? Ngươi mới học bắn, trẫm phải chỉ dẫn từng chút một cho ngươi.”
“Nhưng ngươi cứ thế này ta bắn không được.”
“Trẫm thế nào?”
Trình Sở Y hắng giọng: “Hoàng thượng, ngươi đừng giả vờ không hiểu.”
“Hoàng hậu, trẫm thật sự không hiểu.”

Trình Sở Y thúc khuỷu tay lên ngực áo Khương Mặc Hiên rồi bỏ đi.
Khương Mặc Hiên ôm ngực cười thích thú.

Cú thúc của hắn chỉ như gãi ngứa cho y mà thôi.

Y gọi với theo: “Trẫm còn chưa dạy xong.”
Trình Sở Y đáp lại từ xa: “Nhờ ơn của hoàng thượng, ta có học đến năm sau cũng chưa bắn được mũi nào đâu.”
Buổi trưa, Khương Mặc Hiên dẫn Trình Sở Y đến khu chợ gần quân doanh đi dạo.

Mỗi lần ra đường cùng Khương Mặc Hiên, Trình Sở Y đều phải đeo mặt nạ.

Hắn rất có kinh nghiệm với việc này, thậm chí còn kinh nghiệm cả chuyện đột nhiên bị tập kích của nhiều năm về trước.

Trình Sở Y đặc biệt quan sát cẩn thận.

Hắn không muốn lúc đi mạnh khỏe mà lúc về lại mang một thân thương tích như lần ấy.
Bề ngoài nhìn như Khương Mặc Hiên không dẫn theo một binh một tốt nào, nhưng Trình Sở Y biết ảnh vệ hẳn là ẩn nấp đâu đó rất gần.

Hoàng đế vi phục xuất tuần cho dù võ nghệ đầy mình thì cũng đời nào chịu mạo hiểm?
Khương Mặc Hiên nhìn hắn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi ngó Đông ngó Tây làm gì?”
“Ta chỉ nhìn dân tình thôi.

Cũng nhộn nhịp thật.”
“Nơi gần thiên tử, sao có thể không phồn hoa?”
Khương Mặc Hiên tự tin nói rồi dẫn hắn vào trà lâu gần đó dùng bữa sáng.

Trình Sở Y theo thói quen chỉ lên tầng hai nói với tiểu nhị: “Lên đó.

Bọn ta thích chỗ ít người.”
“Không, cứ ngồi dưới lầu.

Ngươi muốn ngắm dân tình vậy cho ngươi ngắm thỏa thích.”
Tiểu nhị nghe không hiểu gì cả, lật đật đưa bọn họ đến một bàn trống còn lại trong góc.

Khương Mặc Hiên không thèm nghe giới thiệu đã ném thỏi bạc lớn lên bàn và nói: “Mang hết các món ngon trong quán ra.”
Tiểu nhị hớn hở cầm thỏi bạc rồi chạy đi chuẩn bị.
Trình Sở Y cũng từng mở quán, nhưng tiếc là cái quán nghèo nàn ở đại mạc không có những vị khách hào phóng thế này, nếu không hắn đã giàu sụ từ lâu.

Hắn chợt nhớ tới lão Trương đầu bếp và A Tường, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi? Đời này của hắn chắc là không thể quay về được nữa.

Thương Hà tửu điếm xem như tặng không cho bọn họ lập nghiệp vậy.

Trên chiếc bục cao giữa quán, có cô nương dùng mạng che mặt đang gảy dở đoạn tỳ bà, giai điệu bi thương ai oán.

Khương Mặc Hiên thấy Trình Sở Y nghe nhập tâm vô cùng, tò mò hỏi: “Ngươi biết khúc này sao?”
“Đây là Trường Tương Tư (1).

Nàng ta đang gảy tới khúc hay nhất của bài, “Người nói sông Tương sâu, không bằng nỗi tương tư, sông sâu còn có đáy, tương tư không có bờ.”
Khương Mặc Hiên không hiểu về âm luật, tuy nghe ra tiếng đàn buồn bã nhưng không nghĩ lại có ý nghĩa thế này: “Hay cho câu tương tư không có bờ.

Ngươi từng tương tư sao?”
Trình Sở Y nhăn mặt cúi đầu.

Lúc hắn còn ở đại mạc, hướng về kinh thành xa xôi, cũng xem như có trải qua chút mùi vị tương tư.

Chỉ là, nhớ nhau cũng không dám đến gặp nhau.

Lúc ấy hắn thật sự nghĩ hắn và Khương Mặc Hiên xem như xong duyên nợ kiếp này rồi.

Y thuộc về vương quyền và thiên hạ, hắn lại chỉ muốn cuộc sống vị kỷ và tự do, nào đâu có hứa hẹn sâu sắc gì mà nhất thiết phải một đời một kiếp ở bên nhau?
Tiểu nhị đúng lúc dọn thức ăn lên.

Khương Mặc Hiên chẳng thèm để ý đến tiểu nhị, kiên quyết hỏi: “Sao không trả lời?”
Trình Sở Y đang ngại có tiểu nhị nên chưa đáp.

Khương Mặc Hiên nghiêng người tới túm lấy tay hắn, bắt nạt: “Trả lời ngay!”
Tiểu nhị toát mồ hôi hột, dọn xong nhanh chân chạy đi.

Trình Sở Y không rút tay lại, bất lực nói: “Ngươi cũng không nhìn xem đây là nơi nào.

Đợi đến lúc thích hợp sẽ nói ngươi nghe.”
Cô nương gảy xong thì nhường chỗ lại cho lão thuyết thư.

Trình Sở Y hướng mắt đến thức ăn đầy bàn nói: “Mau ăn thôi, kẻo thức ăn nguội hết.”
Khương Mặc Hiên tạm buông tay ra cho hắn cầm đũa.

Hắn gắp một miếng thức ăn bỏ vào chén của y, sợ y lại nổi tính khí thất thường nên giục tiếp: “Ăn thôi.”
Khương Mặc Hiên nhấc đũa lên, không mặn không nhạt cho vào miệng.
Lão thuyết thư cầm theo sênh gõ mấy nhịp làm trò vui rồi bắt đầu kể: “Nên nói chuyện lạ trên đời thì ở đâu cũng có, cảnh tượng đặc sặc thì quanh năm không thiếu.

Lý viên ngoại đã gần bảy mươi vui vẻ nạp người thiếp mới chỉ đôi mươi, không ngờ vào đêm động phòng còn chưa hưởng trọn giai nhân đã bị thượng mã phong chết bất đắc kỳ tử.

Đại nương khóc lóc không thôi, dẫn theo đại công tử đòi kiện thất di nương này.

Đại công tử bình thường chẳng mấy khi coi sóc gia nghiệp, cũng học theo tính phụ thân đắm chìm trong nữ sắc, vừa nhìn thấy di nương mặt hoa da phấn đã nổi ý đồ bất chính.

Đại công tử kiếm cớ kéo dài với đại nương, nửa đêm lẻn vào phòng thất di nương cùng chơi trò phong nguyệt.

Bây giờ lão gia không còn nhưng bụng của thất di nương lại ngày càng lớn hơn.

Chuyện xấu đồn xa.


Đại nương không chịu được lời dèm pha dọn đi nơi khác.

Đại công tử cũng không thể để đứa bé sinh ra không có cha, bèn chọn ngày lành rước thất di nương làm thiếp.

Phu nhân của đại công tử đương nhiên không chịu, ngày đêm cãi nhau với đại công tử, khiến cho cả Lý phủ gà chó cũng không yên.

Các người nghĩ xem có nực cười không?”
Lão thuyết thư lại gõ sênh tưng bừng.

Có người khách ngồi ở bên dưới nói lớn: “Mấy chuyện vụng trộm thế này đều thường thấy, chỉ là không mấy khi làm ầm lên mà thôi.

Ông còn chuyện nào lạ hơn không?”
“Vậy công tử muốn nghe chuyện gì?”
“Yêu tinh hút hồn, ma quỷ giết người, đại loại như thế mới là kỳ lạ.”
Lão thuyết thư nghĩ ngợi rồi nói: “Hôm trước có vị phu nhân họ Tôn vừa hạ sinh môt bé trai rất ư là kháu khỉnh.

Phu quân nàng ta nói phải vì mẫu tử họ đi chùa cầu phúc, không ngờ đến tối về thì bé trai mất tích, trong nôi chỉ để lại vài sợi lông hồ ly.

Hiện giờ ai cũng đồn đại là hồ ly bắt cóc trẻ nhỏ ăn thịt.

Những nhà có con nhỏ xung quanh đây bắt đầu đi cúng hồ ly để xin tha cho con họ.

Thế có tính là kỳ lạ không?”
Một khách nhân khác sợ sệt hỏi: “Vậy thực sự có hồ ly hay sao?”
Lão thuyết thư lắc đầu: “Ai mà biết chắc được, những chuyện ma quỷ hư ảo thế này thà tin là có, chứ đừng nên xúc phạm coi thường.

Có điều, nghe nói ngoài lông hồ ly còn có một đồng tiền cổ được đặt trên gối, đến nay vẫn không ai hiểu vì nguyên nhân gì.

Vài pháp sư giang hồ đồn đại là do hồ ly áy náy để lại đồng tiền đền bù, nhưng nghe thế nào cũng thấy không hợp lý.

Yêu quái ăn thịt người há còn biết áy náy? Nếu áy náy thì đã không ăn rồi.

Các ngươi nghĩ phải không?”
Trình Sở Y chợt dừng đũa, hướng ra phía lão thuyết thư hỏi lớn: “Vậy trên đồng tiền cổ đó có chữ không?”
Lão thuyết thư đáp ngay: “Không có chữ, hai mặt đều có hình vẽ cánh cổng, còn chi tiết hơn nữa thì lão không biết.”
Khương Mặc Hiên hỏi hắn: “Ngươi biết gì rồi sao?”
“Không phải hồ ly, là người làm.” Trình Sở Y khẳng định.
Khương Mặc Hiên không ngạc nhiên gì nói: “Đương nhiên, ta cũng không tin có hồ ly.

Nhưng mà đồng tiền đó có vấn đề gì?”
“Ta phải nhìn tận mắt thì mới đưa ra kết luận được.

Ăn xong chúng ta đến nhà Tôn phu nhân một chuyến.”
“Đừng lo chuyện bao đồng.” Khương Mặc Hiên lườm hắn.
Trình Sở Y kéo tay áo y năn nỉ: “Ngươi tin ta đi, ta có một dự cảm bất lành.

Nếu như ta đoán đúng, sẽ không chỉ có một đứa trẻ bị mất tích thôi đâu.”
Khương Mặc Hiên nhìn tay áo bị Trình Sở Y lay đến sắp đứt, hừ lạnh: “Thôi được rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi