DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Đúng lúc này, có người chạy lên báo:

- Anh Quảng, không xong rồi, có người đếp đập phá.

- Có gì mà hoảng hốt như thế. Chỉ là đập phá thôi mà, lại không phải là lần đầu tiên gặp mấy chuyện như vậy. Đừng thất lễ với Mộ Dung tiểu thư đây chứ. Ai dám đến đập phá ở đây thì bọn bây cứ tóm cổ chúng ném hết ra ngoài cho tao.

Quảng Trọc nghiêm giọng dạy dỗ đàn em của hắn.

Nhưng tên đàn em nọ lại run run nói:

- Anh Quảng, vấn đề là người của chúng ta đều bị đánh tơi tả hết rồi!

- Cái gì?

Quảng Trọc nhảy cẫng lên một cái, hỏi tiếp:

- Bọn chúng bao nhiêu người? Là băng đảng nào?

- Chỉ có một đứa thôi, nhưng không biết là ở đâu. Hình như là một nữ sinh. Nó đến và nằng nặc đòi gặp anh.

- Một mình thôi sao? Còn là con gái nữa à? Mày đừng nói với tao là bọn Đông Tử đã bị con nhỏ đó đánh cho một trận tả tơi nhé?

Quảng Trọc tức giận nói.

- Đúng đó anh, em cũng không tin chuyện đó có thật nữa.

- Con nhóc nhãi nhép nào vậy trời? Tao không tin!

Nói xong, Quảng Trọc quay sang nói với Mộ Dung Nghiên:

- Mộ Dung tiểu thư, cô chờ tôi một chút, tôi đi giải quyết công việc, lát nữa sẽ quay lại ngay.

Mộ Dung Nghiên gật đầu.

Quảng Trọc vội vã rời khỏi phòng. Vừa bước đến cầu thang, hắn đã thấy đám đàn em của hắn đang nằm lăn lóc ở một góc dưới lầu và không ngừng kêu la. Cách đó không xa là một thiếu nữ mặc đầm trắng, khoảng mười lăm tuổi, tóc dài ngang lưng, gương mặt thanh tú, đôi mắt to, đen láy nhưng lại rất sắc bén và lạnh lùng...

So với đám đàn em đang nằm rên la bên kia thì thiếu nữ đó hình như không hề hấn gì. Hơn nữa, thần sắc lại vô cùng thản nhiên, môi khẽ mím lại vẻ như đang cười cợt. Thiếu nữ kia đang ra lệnh:

- Mau kêu Quảng Trọc ra đây!

Quảng Trọc không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình kia.

- Tôi chính là Quảng Trọc!

Quảng Trọc đứng trên lầu nói vọng xuống.

Dương Tử Mi lập tức hướng mắt về phía hắn.

Trên người Quảng Trọc toát ra sát khí rất nặng. Điều đó chứng tỏ hắn đã từng sát hại không ít người. Đúng như tên gọi của hắn, đầu hắn trọc lóc, thân hình cao to, dáng đi bệ vệ, chắc chắn, những điểm đó cho thấy hắn cũng là người học võ.

Dương Tử Mi dùng thiên nhãn nhìn hắn và phát hiện lúc nãy hắn vừa mới nói chuyện với Mộ Dung Nghiên và Lam Chi Tình.

Dương Tử Mi vốn không muốn đối phó với Mộ Dung Nghiên. Nhưng không ngờ, Mộ Dung Nghiên không những cho người đe dọa cô mà còn dám cho xã hội đen đến đập phá tiệm của cha mẹ cô. Mộ Dung Nghiên thật quá đáng. Cô không thể bỏ qua được.

- Quảng Trọc, tôi cho anh ba lựa chọn. Một là anh quỳ xuống xin lỗi tôi đồng thời sửa sang lại tiệm của cha mẹ tôi. Hai là anh giao Mộ Dung Nghiên và Lam Chi Tình ra đây. Ba là anh sẽ phải tàn phế suốt đời.

Dương Tử Mi thách thức.

- Ha ha!

Nghe Dương Tử Mi nói thế, Quảng Trọc cười to, tưởng đâu mình đang nghe chuyện cười. Lúc cười, cơ bắp của hắn nổi lên cuồn cuộn, cả người rắn chắc, sát khí ngút trời. Cười xong, hắn khinh thường nói:

- Cô bé ơi, đừng tưởng là có thể thắng anh dễ dàng như bọn đàn em của anh nhé. Không biết là cô bé đánh giá quá cao bản thân mình hay là quá xem thường Quảng Trọc anh đây nữa. Giờ, anh cho cô bé chọn, một là ngoan ngoãn làm người yêu của anh, hai là ngoan ngoãn đứng yên để bị cởi hết quần áo và treo lên đây để mọi người chiêm ngưỡng.

Nghe vậy, Dương Tử Mi nhoẻn miệng cười nói:

- Xem anh có bản lĩnh đó không!

- Ha ha, không có bản lĩnh thì Quảng Trọc anh đây làm sao lăn lộn được trong giới giang hồ này chứ?

Dứt lời, Quảng Trọc vừa cười vừa tiến về phía Dương Tử Mi.

Bước chân của hắn rất vững vàng và có lực. Dáng vẻ bệ vệ của hắn hiện tại không khác gì một con gà trống đang giương cánh chuẩn bị xông trận.

Dương Tử Mi lạnh lùng nhìn hắn tiến đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi