DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

- Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ nhà quê. Bộ đồ này của chị đây nhà mày trồng ruộng một năm cũng mua không nổi đâu.

Thấy Dương Tử Mi cứ nhìn mình chằm chằm vẻ bất mãn, hơn nữa lại phát hiện cô trắng trẻo xinh xắn nên người phụ nữ nọ bèn quát lên.

Đối với hạng người như thế, Dương Tử Mi cạn lời không biết nói sao cho phải, nên cô cũng chẳng thèm để ý làm gì.

Nhưng nào ngờ, sự không để ý của cô lại biến thành sự khinh khi và xem thường trong mắt người khác.

Nhân lúc xe dừng đột ngột, người phụ nữ nọ cố ý giơ chân đang mang giày cao gót lên định đạp vào chân của Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi đâu dễ dàng để ả ta thực hiện ý đồ như thế. Cô nhanh chóng rút chân lại, và lập tức đạp ngay vào chân của cô ta.

- Ui da!

Người phụ nữ nọ la lên như heo bị cắt tiết vậy. Sau đó hung hăng nắm áo Dương Tử Mi mắng:

- Đồ đê tiện này, dám đạp chân tao?

Hành khách trên xe đều quay lại nhìn hai người họ.

Lúc nãy khi người phụ nữ nọ kiếm chuyện, mọi người đều biết. Thế nên bây giờ tất cả mọi cặp mắt tội nghiệp đều hướng về phía Dương Tử Mi.

- Tôi đạp chân chị thì đã sao nào?

Dương Tử Mi cũng bắt đầu nổi giận. Vừa nói, cô vừa giơ chân lên đạp thêm một cái thật mạnh nữa lên chân người phụ nữ đáng ghét kia.

Người phụ nữ nọ liền nhảy cẫng lên la lối, chửi rủa đủ thứ. Những lời lẽ khó nghe nhất trên đời cô ta đều lôi ra mắng.



Dương Tử Mi đưa tay bắt ấn, lập tức, một luồng âm sát khí liền phóng thẳng vào cổ họng của người phụ nữ nọ.

Người phụ nữ nọ đột nhiên cảm thấy cổ họng mình lạnh lạnh, tiếp đó lại luôn miệng thốt ra những lời lẽ thóa mạ khó nghe. Những lời mắng mỏ đó khiến hành khách xung quanh cảm thấy bực mình và bắt đầu quay sang quở trách cô ta là người không có giáo dục.

Đến trạm xe ở phố Văn Lai, Dương Tử Mi xuống xe.

Người phụ nữ nọ vẫn liên tục mắng chửi không thôi. Cô ta mắng hoài mắng mãi, đến nỗi tài xế chịu không nỗi bèn đuổi cô ta xuống xe.

Nhưng cô ta vẫn không thể nào ngừng mắng được. Gặp ai cô ta cũng mắng. Đúng lúc gặp ngay cấp trên của cô ta trên phố, cô ta cũng lao đến mắng xối xả, tưởng như mọi bực tức, oán hận thường ngày đối với cấp trên của mình cô ta đều tuôn ra hết.

Cấp trên của cô ta nghe thế bèn tức giận nói:

- Ngày mai cô đừng đi làm nữa!

Chưa hết, về đến nhà, cô ta không ngừng mắng cha mẹ chồng, chồng, chị em chồng. Cũng vì thất lễ, hỗn hào như thế nên cô ta bị chồng mình đánh cho một trận và đuổi về nhà mẹ ruột. Thê thảm như vậy nhưng cô ta vẫn không sao khống chế được miệng lưỡi của mình.

Sợ quá, cô ta dùng tay bịt chặt miệng mình lại, nhưng làm sao cũng vẫn không thể không mắng mỏ người khác được...

Cuối cùng, vì chịu không nỗi nữa nên cô ta đành tự cắn đứt lưỡi mình. Từ đó về sau, cô ta không thể nói và cũng không thể mắng ai được nữa.

Nếu cô ta biết tất cả những thứ đó đều do cô ta đắc tội với Dương Tử Mi mà ra, chắc chắn sau này cô ta sẽ không dám mắng ai nữa.

Thế mới thấy, đừng dại mà đắc tội với thầy tướng số. Nếu không, có chết thế nào cũng không biết đâu.

Dương Tử Mi cầm theo bao đồ cổ đến Mặc Hiên.

Lâm Thanh Mai trong bộ sườn xám nền trắng trên điểm xuyết bằng hoa văn hoa mai đang ngồi trong quầy hàng lau chùi một chiếc gương cổ bằng đồng. Chốc chốc lại giơ gương lên soi và tự cười một mình, trông rất vui vẻ và hạnh phúc.

Tống Huyền từ trong tiệm đi ra, tay cầm chổi dịu dàng ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Mai và nhẹ nhàng quét bụi. Lắm lúc hai người lại quay sang nhìn nhau cười tươi.

Thấy hai người họ hòa hợp, hạnh phúc như thế, Dương Tử Mi đột nhiên thấy sống mũi mình cay cay và bất giác nở nụ cười mãn nguyện.

Cô vui thay cho Tống Huyền!

Người lương thiện như Tống Huyền xứng đáng có được một gia đình êm ấm, hạnh phúc như đã định chứ không nên đi chệch khỏi phần số của mình chỉ vì sự xuất hiện đột ngột của cô.

Tuy nhiên, khi Tống Huyền không còn để ý cô như trước kia nữa thì cô đột nhiên lại cảm thấy lạc lõng. Cứ như là bị mất đi một món đồ chơi mà mình yêu thích vậy.

Nhưng dù sao thì cô cũng hi vọng Tống Huyền được hạnh phúc. Bởi vì, cô không thể mang lại hạnh phúc cho anh như Lâm Thanh Mai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi