DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Về đến nhà, Dương Tử Mi đi vào nhà bằng cửa chính, còn Long Trục Thiên thì leo cửa sổ như những lần trước.

Khi cô đẩy cửa bước vào phòng thì Long Trục Thiên đã mặc xong đồ ngủ và đang nằm ngủ say sưa trên giường.

Cô tiến đến nhìn gương mặt đang ngủ say của anh và mỉm cười xót xa. Sau khi kéo mền đắp cho anh xong cô mới đi tắm, thay đồ.

Tắm xong, vì không muốn làm anh thức giấc nên cô nhè nhẹ leo lên giường. Đang định nằm xuống thì Long Trục Thiên đã giơ tay kéo cô ôm chặt vào lòng.

Mắt anh vẫn nhắm, không biết là đã ngủ say hay là vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Sau khi ôm chặt cô vào lòng xong thì hơi thở của anh lại vang lên đều đều. Chỉ là, sắc mặt anh lúc này cũng trở nên thoải mái hơn trước. Khóe môi cũng khẽ nhếch lên vẻ rất hài lòng.

Thấy anh mê ngủ như thế, nghĩ đến chuyện anh đã ba ngày không được ngủ, Dương Tử Mi lại không khỏi xót xa, thương cảm.

Thế nên, cô ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh và dần dần đi vào giấc ngủ.

Nhưng vừa ngủ không được bao lâu thì cô lại có cảm giác như mình đang nằm kế bên lò lửa nóng vậy. Cô bèn mở mắt ra.

Tấm thẻ bài đang đeo trên cổ Long Trục Thiên lại bắt đầu chuyển thành màu đỏ cam. Ánh sáng như đèn lệnh ở giữa cũng chớp liên hồi, còn thân nhiệt của anh cũng ngày càng tăng.

Dương Tử Mi lập tức tránh xa anh ra.

Nhớ lại chuyện tấm thẻ bài nọ đã cứu anh sống lại trong vụ phục kích lần trước, cô bắt đầu nghi ngờ có thể tấm thẻ bài kia khiến thân nhiệt của Long Trục Thiên tăng cao là để thay đổi các chức năng trong cơ thể anh.

Nghĩ thế nên cô không tháo tấm thẻ bài đó xuống như lần trước mà chỉ hồi hộp quan sát sự thay đổi của nó và cũng để xem Long Trục Thiên có gì thay đổi không. Một khi có nguy hiểm gì, cô sẽ tháo ngay nó xuống.

Thân nhiệt của Long Trục Thiên càng ngày càng cao. Mặt anh cũng bắt đầu nhăn lại vẻ như rất đau đớn.

Dương Tử Mi nghe được tiếng xương cốt của anh đang kêu lên răn rắc, cứ như là đang bị ai đó không ngừng kéo, rút vậy.

Cô lo lắng để tay mình lên cổ tay anh để bắt mạch cho anh.

Mạch của Long Trục Thiên tuy đập loạn cả lên, nhưng lại không hề yếu đi tí nào. Tuy nhiên mạch đập đó lại không giống như mạch của con người.

Tuy mạch của anh rất kỳ lạ, nhưng lại hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng hoặc cũng không khiến anh rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, nên cô lại im lặng tiếp tục quan sát.

Tình trạng đó kéo dài khoảng hai mươi phút.

Hai mươi phút sau, màu đỏ cam của tấm thẻ bài dần biến mất, đèn lệnh cũng dần tắt và cuối cùng nó trở lại với hình dạng cũ kỹ ban đầu.

Thân nhiệt của Long Trục Thiên cũng dần trở lại bình thường, mạch cũng trở về trạng thái ban đầu.

Lúc này, Dương Tử Mi mới thở phào một cái rồi lại nằm xuống bên cạnh anh ngủ tiếp.

Ngày hôm sau tỉnh giấc thì Long Trục Thiên cũng đã rời khỏi từ lúc nào.

Cô ôm bộ đồ ngủ của anh vào lòng và không ngừng nghĩ đến trạng thái kỳ lạ của tấm thẻ bài nọ vào tối qua. Nhưng dù nghĩ ngợi thế nào cô vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường cả.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên điện thoại báo có tin nhắn. Là tin nhắn của Long Trục Thiên.

Mở tin nhắn ra xem, chỉ thấy vỏn vẹn vài chữ:

Lần đâu tiên Dương Tử Mi đang rất muốn biết nhà anh ở đâu, thân phận của anh là gì, anh đang làm gì mà khiến người khác bày mưu tính kế ám sát anh như vậy...

Tuy nhiên, cô lại không muốn chủ động hỏi.

Tất cả những điều cô muốn biết kia, cô hi vọng một ngày nào đó anh sẽ chủ động nói hết cho cô nghe và đón nhận cô vào thế giới của anh chứ không phải chỉ ôm nhau và ngủ cùng nhau như bây giờ.

Cô trả lời tin nhắn của Long Trục Thiên và bắt đầu trông chờ tin nhắn hồi đáp của anh.

Tiếc là chờ một hồi lâu mà điện thoại của cô vẫn im lìm.

Nghĩ thế nên Dương Tử Mi ném điện thoại vào cặp và thay đồ chuẩn bị đi học.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi