DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Lúc Dương Tử Mi quan sát các dãy núi xung quanh thì phát hiện phía bên phải có một mảnh đất được một luồng khí màu vàng nhạt như sương sớm bao quanh. Cô nhìn kỹ một lần nữa thì phát hiện phía sau mảnh đất đó là một dãy núi trùng điệp với hình dáng vuông vức, đó chính là Thương Khố Sơn, rất tốt cho những người làm ăn và kinh doanh, buôn bán.

Hoắc gia là nhà kinh doanh nên huyệt vị kia rất thích hợp với họ. Huyệt vị đó có thể giúp cho việc kinh doanh của họ được thuận lợi, hanh thông hơn, giúp Hoắc Văn Hoa trở thành tỷ phú nổi tiếng sau này, ngoài ra còn có thể che chở cho các thế hệ sau.

Dương Tử Mi dẫn Hắc Văn Hoa và Hoa Thiều Quang đến nơi đó.

Hoa Thiều Quang cầm la bàn đi vòng quanh nơi đó mười mấy vòng, cuối cùng mới bái phục nhìn Dương Tử Mi nói:

- Nơi này, quả nhiên thích hợp nhất!

Hoắc Văn Hoa nghe xong vô cùng vui mừng hỏi:

- Có thật không?

Hoa Thiều Quang gật đầu đáp:

- Nơi này là Thương Khố Sơn, có lợi cho người làm ăn, cô bé nói rất đúng.

- Tốt quá rồi, cám ơn đại sư nhỏ, cám ơn đại sư nhỏ!

Hoắc Văn Hoa xúc động đến nỗi bế Dương Tử Mi lên xoay liền mấy vòng.

Cha của Hoắc Văn Hoa đã từ trần, nếu như không tìm được huyệt vị thích hợp thì chắc chắn Hoắc Văn Hoa sẽ rất lo lắng.

Bây giờ, Dương Tử Mi đã giúp Hoắc Văn Hoa giải quyết vấn đề nan giải trước mắt nên ông đã có thể quay về Hong Kong để chu toàn hậu sự cho cha mình.

- Lôi Chinh, chút nữa hãy về chung với đại sư nhỏ và gửi một trăm ngàn cho gia đình họ để cám ơn.

Hoắc Văn Hoa dặn dò Lôi Chinh.

Một trăm ngàn?

Dương Tử Mi không ngờ là Hoắc Văn Hoa hào phóng như thế, cho cô cả một trăm ngàn. Cô vốn nghĩ Hoắc Văn Hoa nhiều nhất cũng chỉ cho cô một ngàn thôi.

Cô không biết, Hoắc Văn Hoa đã bỏ ra hai trăm ngàn để mời Hoa Thiều Quang đến giúp, thế nên ông cho cô một trăm ngàn so ra cũng không đáng là bao.

Lôi Chinh đưa túi tiền cho Dương Bách, Dương Bách run run đưa tay nhận lấy, suýt chút nữa là ngã xuống ghế.

- Đây là... tiền thật?

Hơn sáu mươi năm qua, Dương Bách chưa từng thấy qua nhiều tiền như thế.

- Dương lão gia, đây là tiền vừa mới rút ra từ ngân hàng, nên chắc chắn là tiền thật rồi.

Lôi Chinh cười nói.

- Sao lại cho tôi nhiều tiền thế?

- Bé Tử Mi đã giúp ông Hoắc một việc rất quan trọng, đây là tiền công ông Hoắc trả cho cô bé, ông hãy nhận lấy.

Lôi Chinh quay sang nhìn Dương Tử Mi đang chơi đùa cùng em gái mình bên cạnh nói.

- Giúp... gì chứ? Các người không phải muốn mua cháu nội của tôi chứ?

Dương Bá vừa nói vừa đưa túi tiền ra, sau đó lắc đầu nói tiếp:

- Tôi tuy nghèo nhưng không phải hạng người đem con cháu mình ra bán.

- Ha ha, không phải đâu, bé Tử Mi đã giúp ông Hoắc tìm được một huyệt vị tốt, ông Hoắc muốn cám ơn cô bé nên mới cho tiền thôi.

Lôi Chinh cười nói tiếp:

- Dương lão gia, ông có một đứa cháu rất giỏi đấy, hãy thương yêu cô bé hơn!

Dương Bách vô cùng kinh ngạc, sau đó quay sang nhìn đứa cháu gái mà trước giờ ông đều nghĩ là đồ vô dụng kia của mình.

Trước đó, Dương Hà cũng đem đến đưa cho ông một ngàn, nói là để cám ơn Dương Tử Mi đã giúp bán được cây Nam Mộc với giá cao. Lúc đó ông đã kinh ngạc lắm rồi, giờ lại có thêm một trăm ngàn nữa, một số tiền lớn đến kinh ngạc!

Đứa cháu này sao đột nhiên lại trở thành phúc tinh vậy?

- Cha ơi, bé con ơi, không xong rồi!

Dương Hà hớt hải chạy vào nhà nói:

- Đại Lý Đầu vừa nhận được điện thoại từ huyện thành nói là anh hai bị xe tông, hiện đang trong bệnh viện.

Dương Tử Mi nghe xong, cô giật bắn người, tim đập thình thịch!

Không phải là cô đã để bùa hộ thân vào túi quần của cha rồi sao? Sao cha cô vẫn không tránh khỏi tai nạn đó?

Dương Bách vẫn chưa hết kinh ngạc vì nhận được quá nhiều tiền thì lại bị tin đó làm chấn động.

Hoàng Tú Lệ đang múc nước ngoài giếng nghe xong giật mình, lảo đảo, nếu như Lôi Chinh không đỡ kịp thì có lẽ đã rơi xuống giếng rồi.

- Ông nội, bà nội, mẹ, mọi người đừng lo lắng quá, cha chỉ bị xe tông gãy chân thôi.

Dương Tử Mi nhớ đến chuyện xảy ra kiếp trước nên vội an ủi mọi người.

- Đúng, đúng, đúng, lúc nãy Đại Lý Đầu cũng nói anh hai chỉ bị tông gãy chân, không nguy hiểm đến tính mạng.

Dương Hà nhìn Dương Tử Mi vẻ sùng bái nói:

- Bé con giỏi quá, chuyện vậy cũng có thể đoán ra được!

Tuy chỉ bị gãy chân nhưng người thân cũng vô cùng đau lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi