DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Mọi người ví sứ Thanh Hoa tựa như áo xanh trên sân khấu, vừa trang nhã lại thanh cao, màu xanh tinh khiết. Hoa văn màu xanh và thân hình trắng noãn đan xen tôn nhau lên, giống như một bức tranh thủy mặc truyền thống vậy. 

Mà bên trong dòng sứ Thanh Hoa này, “Nguyên Thanh Hoa” được sản xuất vào đời Nguyên là quý giá nhất, số lượng cũng rất ít. 

Thời nhà Nguyên cũng chỉ tồn tại hơn trăm năm, mà Nguyên Thanh Hoa đã mở ra một thời đại mới từ đồ sứ trắng sang đồ sứ màu, sứ đời này thường có màu sắc lộng lẫy đầy sức cuốn hút, họa phong phóng khoáng, trình độ hội họa cao, khác một trời một vực với thẩm mỹ truyền thống của dân tộc Trung Hoa, đúng là một đóa hoa tuyệt thế của làng gốm sứ Trung Quốc từ trước đến nay.  

Mẫn Cương lại vô tình nhặt được báu vật rồi! 

- Có phải rất tinh xảo và xinh đẹp không? Mình cảm thấy cho dù là hàng phỏng chế, thì giá năm nghìn tệ này cũng đáng giá. 

Mẫn Cương đứng bên cạnh nói. 

- Bạn mua ở đâu thế? 

Dương Tử Mi hỏi. 

- À, mình mua ở bên cạnh, bạn cũng thích hả, chỗ đó còn có vài món đồ sứ cùng loại đó. 

Mẫn Cương chỉ vào một quầy hàng cách đây không xa. 

Chủ sạp là một cô gái, ước chừng mười bảy tuổi, trước kia Dương Tử Mi đến đây chưa từng gặp qua cô ấy. 

Cô trải một tấm chiếu ở trước mặt, bày biện vài món sứ Thanh Hoa có hình thái khác nhau, nhưng, mấy món Thanh Hoa kia cũng không có vật khí gì cả, thực sự là hàng phỏng chế. 

Cô nghĩ mãi không ra, tại sao một chiếc bình Nguyên Thanh Hoa lại lọt vào giữa đám đồ phỏng chế như thế, hơn nữa Mẫn Cương còn may mắn mua được. 

Cô và Mẫn Cương bước tới, cúi đầu xuống cầm lấy một cái bình sứ Thanh Hoa củ tỏi có hoa văn cây mai giữa đêm trăng, mặc dù là hàng phỏng chế, nhưng bất kể là vẻ bề ngoài hay màu sắc phần đế, phần cổ, kết hợp với hoa văn bên trên bình sứ, cũng đều giống như một bức tranh thủy mặc vô cùng tao nhã. 

Mỗi lần Long Trục Thiên tới đều mang theo một cành hoa hồng, về sau dùng bình này mà đựng thì sẽ rất hợp! 

Cô cúi đầu xuống hỏi giá tiền. 

- Năm nghìn tệ. 

Chủ quán trả lời vô cùng chắc giá. 

Dương Tử Mi cười khổ, vừa rồi Mẫn Cương mua trúng hàng xịn có giá năm nghìn tệ, còn mình muốn mua hàng phỏng chế thôi mà cũng năm nghìn, đúng là bất công mà. 

Nhưng công nghệ phỏng chế cũng quá tinh vi, giá năm nghìn tệ cũng đáng, cô không chút do dự, móc tiền ra trả. 

- Ừ, chị còn phải nói cho em biết, đồ sứ chỗ chị không phải là hàng xịn, đều là đồ phỏng chế mà thôi, nên đừng nói chị lừa gạt em nha. 

Cô gái kia nhận tiền xong, thản nhiên nói với Dương Tử Mi. 

Cô gái này đúng là thú vị. 

Ở khu Văn Lai này, có chủ cửa hàng nào mà không dùng đủ mọi cách để thổi phồng đồ dỏm của mình lên, bốc phét nói nó từ một món đồ dỏm thành hàng xịn chứ? 

Còn cô gái này thì lại thẳng thắn nói đây là hàng phỏng chế, đúng là kỳ lạ. 

Điều này cũng làm cho Dương Tử Mi cũng có thiện cảm với cô ấy. 

- Mấy món đồ phỏng chế này làm cũng tốt lắm, chị lấy hàng ở đâu vậy? 

Dương Tử Mi nhịn không được bèn hỏi. 

- Mấy món này đều do ông nội của chị làm đó. 

Cô gái kia nói, trên mặt lộ ra vẻ tự hào. 

- Hả? 

Điều này làm cho Dương Tử Mi vô cùng ngạc nhiên: 

- Vậy ông nội của chị đâu rồi? 

Trên mặt cô gái kia đột nhiên sa sầm xuống: 

- Qua đời rồi. Anh của chị bệnh nặng, nên chị cũng đành mang tội với ông nội, lấy mấy món đồ sứ này ra bán. 

Một người có tay nghề tốt như vậy mà đã qua đời rồi sao, quả là đáng tiếc. 

Trong lòng Dương Tử Mi âm thầm thở dài một tiếng, xoay đầu nhìn qua cái bình Nguyên Thanh Hoa có hình Quỷ Cốc Tử của Mẫn Cương, xem ra, cô gái này cũng không phân biệt được hàng phỏng chế hay hàng xịn, nên mới đem hàng xịn ra bán, thế nên Mẫn Cương mới may mắn mua được. 

Dương Tử Mi trả năm nghìn tệ cho cô gái kia, cầm lấy bình sứ Thanh Hoa nguyệt mai, bảo Mẫn Cương theo cô vào trong Mặc Hiên. 

Mới đi được vài bước, hai người đã nhìn thấy một thanh niên tuổi chừng hai mươi, sắc mặt tái nhợt vội vàng chạy tới trước mặt cô gái kia, hỏi với vẻ lo lắng: 

- Tiểu Thanh, cái bình sứ thanh hoa có hình Quỷ Cốc Tử đâu mất rồi? 

- Anh, sao anh lại tới đây? 

Cô gái tên Tiểu Thanh kinh ngạc hỏi lại. 

- Em cứ kệ anh, chiếc bình sứ thanh hoa có hình Quỷ Cốc Tử kia đâu? 

Nam thanh niên kia cúi đầu xuống nhìn đống đồ sứ trên chiếu, phát hiện chiếc bình có hình Quỷ Cốc Tử đã mất tăm, sắc mặt trở nên tái mét, hai tay run rẩy. 

- Bán rồi. 

Tiểu Thanh cảm thấy không hiểu tại sao anh trai lại căng thẳng vội vàng vì một món đồ sứ như thế. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi