DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Anh... 

Ánh mắt của Tiểu Thanh sáng lên, cô níu lấy cánh tay của anh trai mình, nói: 

- Ước mơ lớn nhất của anh và ông nội không phải là muốn tạo nên tiếng tăm và vị thế của nhà họ La chúng ta trong giới phỏng chế đồ sứ cổ sao? Bây giờ cơ hội đã tới rồi, hơn nữa em gái này còn có thể chữa bệnh cho anh nữa, đây đúng là ông trời cũng đang giúp chúng ta mà! 

Thanh niên kia im lặng không nói gì. 

Dương Tử Mi còn nhỏ tuổi như vậy, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống người có y thuật cao minh chút nào, huống hồ gì căn bệnh mình mắc phải còn là bệnh nan y. 

Còn Mẫn Cương chẳng qua cũng chỉ là một học sinh trung học mới mười lăm tuổi, tuy có khí chất bất phàm, hẳn là xuất thân từ danh môn, nhưng cậu ấy có thể thành lập và chèo chống công ty được không? 

Thấy anh vẫn do dự không hạ quyết định, Dương Tử Mi ở bên cạnh lại lên tiếng nói: 

- Em cho anh chút thời gian để suy nghĩ, nếu anh tin em thì có thể đến Mặc Hiên trước mặt tìm em, em đang ở đó. 

Nói xong, cô và Mẫn Cương rời đi. 

- Anh à, em ấy nói em ấy là người của Mặc Hiên, vậy thì nhất định là rất lợi hại rồi! 

Tiểu Thanh kéo tay anh mình với vẻ quan tâm lo lắng: 

- Dù sao thì anh cũng không hy vọng gì ở bản thân mình nữa, thế thì tại sao lại không thử một lần xem sao? Nếu không có hiệu quả gì thì chúng ta cũng có mất mát gì đâu. Hai người họ chịu trả lại Sứ Thanh Hoa có giá trị như thế cho chúng ta, em cảm thấy bọn họ là thật sự muốn đến giúp đỡ chúng ta đấy. 

Thanh niên cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó gật đầu nói: 

- Ừ, anh sẽ thử xem. 

- Thật tốt quá, anh à, bây giờ chúng ta thu dọn đồ đạc rồi đến đó luôn đi! 

Tiểu Thanh thấy anh trai mình đồng ý chữa bệnh thì cực kỳ vui vẻ. Cô vội vàng bỏ tất cả chỗ đồ sứ phỏng chế đang được đặt trên chiếu kia vào túi, sau đó kéo tay anh mình đến Mặc Hiên. 

Lúc này Dương Tử Mi đang đưa món đồ sứ cổ được phỏng chế lại kia cho Tống Huyền giám định. 

- Ừ, đây là món phỏng chế đồ sứ cổ được chế tạo với trình độ kỹ thuật cao nhất, gần như là hoàn mỹ luôn. 

Tống Huyền thở dài rồi nói: 

- Trước giờ luôn thấy người ta phỏng chế lại đồ cổ Thanh Hoa, còn Nguyên Thanh Hoa thì lại có rất ít người phỏng chế. Từ trước đến nay anh chưa từng thấy món đồ phỏng chế theo Nguyên Thanh Hoa nào hoàn mỹ và cao siêu thế này. Không ngờ bây giờ lại có cơ hội được nhìn thấy. Tiểu Mi, em mua nó ở đâu thế?  

- Vừa mới bỏ ra năm nghìn tệ mua ở sạp hàng ven đường đấy. 

- Năm nghìn tệ? Giá trị nghệ thuật của món đồ này quá thấp! Mặc dù nó không phải là đồ cổ thật, nhưng nếu đem ra bán đấu giá, ít nhất cũng phải được hai, ba vạn, hoặc là cao hơn nữa. Bởi vì bất kể là Nguyên Thanh Hoa thật hay là Nguyên Thanh Hoa phỏng chế cũng đều rất hiếm thấy trên thị trường. 

Tống Huyền nói.  

Đôi mắt của Mẫn Cương lại vụt sáng lên. 

Hai anh em Tiểu Thanh vừa mới tới cũng nghe thấy lời Tống Huyền đã nói.  

Tiểu Thanh vui vẻ ra mặt, lắc tay anh mình: 

- Anh ơi, thật không ngờ món đồ phỏng chế của ông nội lại có giá trị như vậy. Đợi sau khi anh khỏi bệnh, chúng ta sẽ làm ra nhiều hơn nhé! Chỉ cần một năm bán ra một hai món thôi là chúng ta cũng không cần phải lo lắng chuyện tiền nong nữa rồi. 

Thanh niên kia cười khổ, mặc dù anh biết kỹ thuật chế tạo Nguyên Thanh Hoa, nhưng những nguyên liệu chế tạo kia lại cực kỳ hiếm, giá cả lại cao, căn bản là anh không có đủ tiền để mua nguyên liệu. 

Nghe thấy lời của bọn họ, Tống Huyền ngẩng đầu lên nói: 

- Chẳng lẽ có thể tìm được người chế tạo ra món đồ này sao? 

Dương Tử Mi gật đầu, nói: 

- Đúng vậy, món đồ phỏng chế sứ cổ này chính là do nhà bọn họ làm ra.  

Tống Huyền nghe thấy thế thì vô cùng kích động, anh đứng phắt người dậy, nói: 

- Không ngờ thành phố A của chúng ta cũng có thể có một vị đại sư có tay nghề cao minh như vậy, anh nhất định phải đi gặp mới được! 

Nói xong anh đi đến trước mặt thanh niên kia: 

- Xin hỏi, hai người có thể dẫn tôi đi gặp vị đại sư này được không? 

- Tống tiên sinh, ông nội tôi đã qua đời rồi, nhưng anh trai tôi cũng là một đại sư đấy! 

Tiểu Thanh đứng ở bên cạnh nói bằng giọng rất đỗi tự hào: 

- Ông nội tôi nói tay nghề của anh trai tôi còn giỏi hơn ông, thiên phú ngộ tính cũng cao hơn ông nữa! 

Tống Huyền nhìn thanh niên kia với vẻ kích động: 

- Thật vậy sao? 

Thanh niên kia khẽ gật đầu. 

- Vậy thì tốt quá rồi! Cuối cùng kỹ thuật phỏng chế Nguyên Thanh Hoa cũng không bị thất truyền! 

Tống Huyền kích động đến mức trong mắt anh thấp thoáng ánh lệ. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi