DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Có lẽ sư phụ Ngọc Thanh đã lớn tuổi, thêm vào việc nãy giờ chạy hết tốc lực, người cũng bắt đầu thở hổn hển rồi.

Dương Tử Mi thì vẫn khỏe mạnh, nguyên khí trong cơ thể cô giống như là động cơ hoạt động không ngừng không nghỉ vậy, chỉ cần được nghỉ ngơi một chút là đã có thể nhanh chóng khôi phục phần nguyên khí đã bị tiêu hao, vì vậy, cô càng đi càng nhanh.  

Nhìn thấy sư phụ có vẻ kiệt sức rồi, cô dừng lại, kéo tay Ngọc Thanh. 

Nguyên khí từ lòng bàn tay của Dương Tử Mi truyền nhanh qua cho Ngọc Thanh, giúp ông bổ sung năng lực.

Nắm bàn tay thô ráp của sư phụ, Dương Tử Mi vừa truyền nguyên khí, vừa cảm động. Mười năm về trước, người nắm tay cô, cho cô sự ấm áp của một người vừa là thầy, vừa là cha, chính là Ngọc Thanh, người tỉ mỉ chăm sóc dạy dỗ cô cũng chính là Ngọc Thanh.

Không có sư phụ, cô cũng không thể nào có được ngày hôm nay, Dương Tử Mi cũng sẽ không thể phát huy được đầu óc và trí nhớ siêu phàm như vầy. 

Đời người, thật giống như một canh bạc, cho dù là một vật tốt cách mấy, nhưng bị giấu trong tảng đá, nếu không có người đẩy tảng đá đó ra, thì cuối cùng cũng sẽ không có ai biết dưới tảng đá đó có gì.

Ngọc Thanh cũng rất cảm động.

Cô bé đã từng được mình nắm bàn tay khi còn nhỏ, bây giờ lại đổi ngược lại, giờ lại đang dắt tay mình.  

Ông rất vui mừng, mừng vì khi mình còn sống có thể thu nhận một đệ tử kỳ lạ như Dương Tử Mi, khiến ông cảm thấy an ủi và yên tâm, mừng vì khi về già mình còn có người để nương tựa.

Hai thầy trò nắm tay nhau chạy hai mươi cây số tới thôn Nhạc, trong thôn, mặt trời đã bắt đầu lặn rồi.

Nhà nhà trong thôn đều đang nấu thức ăn, khói bếp, gà gáy, chó sủa, người lớn trẻ nhỏ đi tới đi lui, người vui vẻ hòa nhã, người tức giận chuyện gì đó... hoàn toàn không giống như không khí u ám đầy chết chóc trong một ngôi nhà cỏ trong thôn. 

Dương Tử Mi gọi một đứa trẻ đang chơi lò cò lại, hỏi trong thôn có nhà nào có sản phụ mang thai sắp sinh hay không.

- Có ạ, người mang thai là thím hai nhà em, bụng của thím ấy lớn như vầy nè.

Đứa bé vừa khoanh tay trước bụng để Dương Tử Mi biết bụng của thím hai mình lớn đến mức nào, cô liền cảm thấy đứa bé này cực kỳ dễ thương.  

- Tử Mi, ấn đường của đứa bé này có màu đen.

Ngọc Thanh khẽ nói với Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi nhìn kỹ lại, đúng thật là trên ấn đường của đứa bé này có một đường màu đen nhàn nhạt, là họa lớn có thể đột tử bất cứ lúc nào.  

Cô giật mình, vội vàng mở Thiên Nhãn nhìn, thấy đứa bé này bị một đứa trẻ chết oan đi theo, toàn thân của hồn ma này đen thui, tiều tụy, giống như đứa trẻ chết thảm ở nhà cỏ trong thôn mà cô nhìn thấy lúc nãy.

Nó chính là mục tiêu tiếp theo của đạo sĩ bắt ma kia?

Chứ không phải là đứa trẻ kia sao?

Không biết ngày tháng năm sinh của đứa bé này là bao nhiêu.

- Em nhỏ à, trong nhà của em có người lớn không?

Dương Tử Mi hỏi. 

- Dạ có, ông nội, bà nội, ba mẹ, chú hai, thím hai của em đều sống ở đây. Nghe bà mụ nói thím hai sắp sinh một bé trai, tất cả mọi người đều đang chờ ạ.

Đứa bé gật đầu.

- Vậy chị có thể vào nhà của em chơi một chút được không? 

Dương Tử Mi xoa đầu đứa bé, hỏi.

- Được chứ, em rất thích những người xinh đẹp như chị vậy.

Đứa bé duỗi bàn tay nhỏ nhỏ, kéo tay của Dương Tử Mi đi vào trong nhà mà không có chút e dè nào. 

Dương Tử Mi quay đầu lại, nhỏ giọng nói cho Ngọc Thanh biết.

Sắc mặt của Ngọc Thanh cũng thay đổi một chút. Bọn họ phải ngăn cản bi kịch này xảy ra mới được.

Đứa trẻ thì lại không biết gì, vừa kéo tay Dương Tử Mi vừa hát, còn nhảy nhót nhót nữa, thật sự rất đáng yêu.  

Đứa bé đáng yêu như vậy, sao có thể để nó chết trong tay của một giáng đầu sư, sau đó hồn phách còn bị điều khiển nữa.

Cho dù có làm trái với ý trời, lần này Dương Tử Mi cũng phải làm, thay đổi số mệnh của đứa bé này.

Huống chi mệnh của đứa bé này không phải được định là sẽ đột tử, chỉ là do tên giáng đầu sư kia xuất hiện, làm thay đổi số mệnh của đứa bé thôi. 

Cô nhất định phải giành lấy mạng sống của đứa bé này cho bằng được, nó còn gọi cô là chị ơi chị à ngọt như vậy, dễ thương như vậy mà. 

Đương nhiên, chuyện này chính là sứ mệnh của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi