DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Cô cảm thấy tôi không phải là người đúng không?

Tuyết Hồ cúi thấp người xuống, ngồi trước mặt cô, hơi thở như lan phất qua mặt cô:

- Cô cảm thấy tôi rất đẹp đúng không? 

Dương Tử Mi gật đầu, cô có chút căng thẳng quay mặt đi, tránh khỏi tầm mắt của cậu ta.

Tuyết Hồ mím môi cười.

Nụ cười đúng là khuynh quốc khuynh thành, nó có thể mê hoặc tâm trí người khác, khiến cho họ quên hết tất cả mọi thứ! 

Một người đàn ông không nên có nụ cười đẹp như vậy.

Dương Tử Mi cảm thấy tâm lí của cô có chút bất bình.

Cô rất muốn xem thử cậu ta có phải là người hay không nên đột nhiên vươn ngón tay, đáp ở trên mạch của cậu ta. 

Quả nhiên, nhịp đập không giống con người.

- Không phải tôi cảm thấy cậu không phải con người mà căn bản cậu không phải là người!

Dương Tử Mi đứng lên, liếc xéo người kia: 

- Rốt cuộc cậu là yêu nghiệt phương nào hả?

- Ha ha...

Tuyết Hồ cũng đứng thẳng lên, ngửa đầu cười lớn, cười tới mức hoa cỏ bay loạn, ngay cả lá của cây đa lớn cũng bị cậu ta làm cho rung động. 

Sau khi Tuyết Hồ cười xong thì đối phương cúi đầu nhìn Dương Tử Mi:

- Đúng rồi! Tôi không phải là con người, nhưng mà nhìn cô cũng không giống là người nha!

- Ai nói tôi không phải là người? 

Dương Tử Mi la lên:

- Chẳng lẽ tôi là quỷ chắc?

- Cô một nửa là người, một nửa là quỷ, chắc tôi nói không sai đâu nhỉ! 

Tuyết Hồ nhướng đôi mày xinh đẹp nhìn Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi hơi giật mình.

Cô thật sự cũng không biết bản thân cô có hoàn toàn là người đúng nghĩa không nữa. 

Bây giờ, cô là người sống lại quay về đây, hơn nữa hồn cô còn mang theo kí ức kiếp trước, nếu nói cho chính xác thì cô cũng xem như là nửa người nửa quỷ nhỉ?

Tuyềt Hồ thấy bộ dạng giật mình của cô vô cùng đáng yêu nên không nhịn được mà vươn tay bóp cái mũi nhỏ của cô, khẽ cười một tiếng:

- Tôi nhìn một cái đã biết rồi! Trên người cô có khí tức đặc thù. 

- Ừ!

Dương Tử Mi cũnng chả giấu giếm làm gì, cô hỏi lại đối phương:

- Vậy cậu cũng không phải người, cũng không không phải quỷ, mà là yêu quái đúng không hả? 

- Cô đoán đúng rồi đấy!

Tuyệt Hồ cười nhẹ, ngồi xuống thảm cỏ.

Tư thái cuả cậu ta rất ưu nhã, cũng cực kỳ yêu dị. 

Dương Tử Mi cũng ngồi xuống kế bên, hiếu kỳ hỏi:

- Cậu là yêu quái gì? Hồ ly hả?

- Tuyết Hồ! Tuyết trong tuyết trắng, hồ trong hồ ly. 

- Cậu sống mấy ngàn năm rồi?

Không ngờ mình có thể thật sự gặp được hồ yêu trong truyền thuyết Liêu Trai nên Dương Tử Mi vô cùng kích động, liên tục đặt câu hỏi.

- Không biết nữa! Dù sao cũng sống rất lâu rất lâu rồi! Lâu tới mức tôi đã quên mất năm tháng. 

Ngữ khí của Tuyết Hồ có chút bi thương và vô đơn, khiến người nghe cũng phải đau lòng.

Có thể sống để tồn tại với trời đất, không già không chết không tan biến là cuộc sống tốt tới mức nào?

Vì sao cậu ta lại bi thương tới vậy?

Thật sự là Dương Tử Mi không thể hiểu nổi.

- Cậu vẫn luôn ở đây à?

Dương Tử Mi hỏi. 

- Không phải! Chỉ là tôi trùng hợp đi ngang qua đây, thuận tiện ngủ một chút thì nhìn thấy cô.

Tuyết Hồ mỉm cười nhìn cô.

Năm tháng đằng đẵng như vậy, cậu ta vẫn luôn cô đơn, một mình du đãng trên thế gian không phù hợp với mình này, không có bạn bè gì, chỉ có năm tháng vẫn cứ trôi qua thôi. 

Mấy ngày nay, bỗng nhiên cậu ta cảm thấy rất chán ghét cuộc sống như thế của mình nên muốn chấm dứt nó.

Nhưng mà cậu ta lại không thể tự giết chết chính mình.

Cậu ta ngửi thấy một thứ tồn tại đăc thù ở đây, mà thứ này chính là linh vật có thể khắc chế cậu ta. 

Vì vậy cậu ta mới chạy tới đây, chờ có người cầm linh vật kia giết cậu ta!

Cậu ta lại không hề ngờ tới người mang theo linh vật lại là một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, đầy linh khí thế này.

Đột nhiên cậu ta lại không muốn chết nữa rồi! 

Bởi vì cậu ta có cảm giác yêu sinh của mình sẽ bắt đầu thay đổi, sẽ trở nên thú vị và tràn đầy màu sắc hơn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi