DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Tài xế báo cảnh sát, lại còn ngăn mấy người Dương Tử Mi lại không để họ đi, bởi vì nam thanh niên vừa nhảy ra khỏi cửa sổ kia vừa hay lại phát sinh tranh cãi với bọn họ.

Huống hồ, đám người Dương Tử Mi phải nói là siêu kỳ quái.

Một người thì trông như thần tiên râu tóc bạc trắng hết cả, một người thì giả đạo sĩ trông lôi thôi lếch thếch, lại còn ôm một chú chó nhỏ màu trắng chả khác gì hồ ly trong lòng, thêm một cô gái thanh tú xinh đẹp như từ trong tranh bước ra. 

Ba người này lẽ ra không nên đi cùng nhau mới phải, thế mà lại vẫn cứ đi cùng, thật hết sức kỳ quái.

Thế nên người tài xế mới nghi ngờ, nam thanh niên xảy ra chuyện kia chắc chắn có liên quan với mấy người này.

Chàng trai kia là Lý Quý, bị ngã gãy hai chân, đau đến độ nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, hắn lấy điện thoại trong túi quần gọi cho một dãy số, nói vài câu, sau đó hung dữ nhìn chòng chọc vào Dương Tử Mi. 

Khoảng chừng năm phút đồng hồ trôi qua, trên đường cái vang lên âm thanh ầm ầm của hàng loạt xe moto. Có khoảng mười chiếc, trên mỗi chiếc có hai người ngồi, mặt mũi thì lưu manh du côn, trên tay còn cầm ống tuýp dùng để đánh nhau.

Vốn dĩ mọi người định xuống xe xem náo nhiệt, giờ lại sợ đến vội vàng lên xe bảo tài xế đi nhanh lên.

Người tài xế cũng cảm thấy xảy ra việc phiền toái rồi, nhưng lại không dám lái xe đi, sợ sẽ có phiền phức hơn nữa. 

Mười chiếc mô tô kia giả ngầu chạy đến vây quanh Lý Quý, kêu lên.

- Lý thiếu gia, ai làm anh bị thương, chúng tôi là bạn anh, tất nhiên sẽ báo thù cho anh!

Lý Quý chỉ vào ba người Dương Tử Mi: 

- Đánh chết hai lão già kia, còn đứa con gái, trói lại cho tao.

- Được!

Mấy chiếc moto lại bắt đầu vây quanh bọn Dương Tử Mi, xoay tròn không ngừng, ống tuýp trên tay vung vẩy cười kinh dị, man rợ dọa người. 

Có điều mấy người Ngọc Thanh cũng không phải người bình thường, bọn lưu manh du côn này bọn họ còn không thèm để vào mắt.

- Sư huynh, sư điệt, giết gà còn cần dao mổ trâu sao?

Ngọc Chân Tử khinh thường. 

- Sư thúc, vẫn là để đó cho con, tránh làm liên lụy mọi người.

Cái việc đánh người khổ cực này, Dương Tử Mi nghĩ vẫn nên để vãn bối như cô làm thì tốt hơn.

- Tiểu sư điệt của ta, kiềm chế chút đi, sư thúc đây lâu rồi chưa luyện tay, để ta thỏa thích một chút. Không thì cũng phải giúp tên nhãi này biết được ngoài núi còn có ông đây. 

Ngọc Chân Tử nói.

Dương Tử Mi thấy sư thúc cứ kiên quyết như thế thì cũng không cố gắng ngăn cản nữa.

Trước tiên cứ để sư thúc đánh cho đã ghiền đi, nhân tiện cô cũng muốn xem thử công phu thật sự của sư thúc như thế nào. 

Nội lực của sư thúc tuy không đủ, nhưng có thể thấy được ông luyện công phu ngoại gia, nếu không các thớ cơ cũng không rõ ràng đến thế.

Hai mươi tên du côn thấy bọn Ngọc Thanh không có chút hoảng hốt nào, thậm chí còn rì rào nói chuyện, bực thật.

- Đánh đi! Có đánh chết chúng nó thì cũng có Lý thiếu gia đỡ lưng cho! 

Một người trong đó hét to. Bọn họ vênh váo được như vậy cũng bởi vì thân phận của Lý Quý, cha của hắn ta là cục trưởng cục công an Lý Nhất Nguyên.

Bọn chúng ném hết xe qua một bên, hung ác giơ ống tuýp vây quanh ba người Dương Tử Mi.

- A!

Ngọc Chân Tử hét to một tiếng, người nhảy cao lên, hai chân đá liên hoàn như gió xoáy, chân mang theo gió lốc mạnh mẽ, quét ngang qua mười hai người kia.

Lông mày Dương Tử Mi giật giật, tuy cô chưa từng học võ công ngoại gia, nhưng trước kia ở trong đạo quán cũng không ít lần được nghe lý giải về võ công.

Cô nhận ra, đòn này của sư thúc chính là “Vô Địch Toàn Phong Thoái” của Đàm gia thoái... 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi