DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Sâu trong nội tâm cô thật không hi vọng anh khôi phục ký ức.

Một người khi không nhớ gì cả, tuy cảm thấy mờ mịt, nhưng hẳn là cũng rất hạnh phúc.

Huống chi ký ức Long Trục Thiên cũng không đẹp đẽ gì cho cam. 

- Đó là bản đồ gì?

Dương Tử Mi nhớ đến cái bản đồ mộ địa Tây Phúc Châu đang nằm trong túi mình, trong lòng nảy lên chút linh cảm.

- Anh cũng không biết rõ, đến lúc anh cầm về rồi mình cùng xem. Dù sao thì khi nhìn thấy tấm bản đồ ấy thì anh có cảm giác kỳ lạ lắm. 

Long Trục Thiên trả lời.

- Ừ, đến lúc đấy cùng nhau xem thử.

- Mi Mi, giờ em đang làm gì vậy? 

- Ha ha...

Dương Tử Mi nhìn xem bốn phía, cười cười nói dối:

- Đang bắt quỷ với sư phụ. 

- Chưa bắt xong hả?

- Chưa xong đâu.

- Nhất định phải chú ý an toàn của bản thân, anh thật không muốn em làm cái việc này chút nào. Thà em ở trong nhà đọc sách ngồi xích đu còn tốt hơn. 

Long Trục Thiên nói.

Dương Tử Mi hồi tưởng lại một tháng trời chỉ có mấy ngày đẹp đẽ với Long Trục Thiên, khóe môi hơi hơi cong lên vẽ ra một nụ cười mỉm, đáy mắt rực rỡ.

- Tiểu nha đầu... 

Tuyết Hồ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn cô, bất mãn nói thầm:

- Lần sau có nói chuyện với tôi nhớ cũng trưng cái vẻ mặt này ra nha.

Dương Tử Mi đảo mắt một cái, không thèm để ý đến nó, tiếp tục nói chuyện với Long Trục Thiên. Mãi đến lúc thấy một tên cảnh sát đi vào, cô mới vội vàng tạm biệt, cúp máy, giấu kỹ điện thoại. 

Người mới vào là đội trưởng Đinh Nghị, theo sau là mấy tên cảnh sát mới vừa ngã trong này.

Bọn họ vừa đến, vẻ mặt đã căng thẳnh nhìn xung quanh, lo mình sẽ lại trúng tà lần nữa.

Hứng thú muốn chơi đùa mấy người này của Dương Tử Mi lại dâng lên, ngón tay lại bắn ra âm sát khí nhắm vào đùi một trong mấy tên cảnh sát. 

Tên cảnh sát kia phù phù một tiếng lại ngã sấp mặt.

Mấy tên khác thấy thế thì sợ tới mức vội vàng lui ra phía sau.

- Mấy cậu làm cái gì thế? 

Đinh Nghị quát lớn,

- Mấy cậu như vậy mà còn là cảnh sát tiếp nhận chủ nghĩa duy vật, giáo dục cho người dân sao? Chỉ là quỷ thôi mà cũng sợ? Đừng có dọa tôi.

Dương Tử Mi thu âm sát khí kia lại để mấy tên cảnh sát kia có thể đứng lên. 

Nhưng cô lại bắn nó về phía đầu gối tên cảnh sát khác làm hắn ngã nhào.

Cứ luân phiên thay đổi như vậy, tuy bọn họ có thể nhanh chóng đứng thẳng nhưng trong lòng đã sợ hãi cực độ, ngay cả Đinh Nghị cũng bắt đầu ngờ vực.

Có điều, Dương Tử Mi không bắn đầu gối hắn mà là bắn âm sát khí vào trán hắn, làm hắn không hiểu sao lại đâm ầm ầm vào tường. Hắn đâm đến sợ mất mật, vội vàng chạy trốn khỏi nơi này, những người khác cũng nhanh chóng rời đi theo. 

- Sư điệt, sao con làm được hay vậy?

Ngọc Chân Tử nãy giờ ở bên chứng kiến chuyện thú vị như thế, phản ứng đầu tiên đương nhiên là nghĩ đến việc tốt Dương Tử Mi đã làm.

- Hì hì, con dùng âm sát khí đó. 

Dương Tư Mi cười xảo quyệt.

- Hả? Cục cảnh sát là nơi có dương khí mạnh nhất, con lấy đây ra âm sát khí? Thậm chí còn không cần vẽ bùa?

Ngọc Chân Tử kinh ngạc hỏi. 

- Tu luyện đến trình độ của con là có thể tha hồ sử dụng âm sát khí rồi.

Ngọc Thanh ở bên cạnh trả lời sư thúc.

- Sư huynh, sớm biết sẽ thú vị như vậy, đệ trước kia đã cố gắng chăm chỉ tu luyện rồi. 

- Sư thúc, sau khi ra ngoài con sẽ dạy cho thúc.

Thực ra, kết ấn tạo nên âm sát khí cũng không phải là pháp thuật của đạo gia mà do Dương Tử Mi lén học từ tàn quyển vu thuật.

Công lực của Ngọc Chân Tử tuy không sâu, nhưng cũng có thể luyện được cách dùng âm sát khí xung quanh mình để công kích người khác. 

Nhưng mà ông ấy không giống cô, bản thân cô đã có một nguồn âm sát khí to lớn, lúc nào cũng có thể sử dụng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi