DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Thế cất cái túi này đi cho tôi đi, tôi ngại đeo quá.

Dương Tử Mi nói rồi bỏ cái túi của mình ra.

- Không phải đồ của tôi thì không cất được đâu. 

Tuyết Hồ từ chối nói:

- Đợi lúc nào không có người, tôi lấy bảo vật trong đấy ra cho mà xem.

- Được! 

Dương Tử Mi nóng lòng muốn xem thử xem cái nhẫn đó có thực sự thần kỳ như thế không nên vội nói tạm biệt với Mẫn Ngọc Lâm, bảo mình phải về nhà.

- Tiểu Mi, đợi ông sắp xếp lại phòng bảo vật xong, cháu đến xem phong thủy hộ ông được không?

Lần này Mẫn Ngọc Lâm đã hoàn toàn tin tưởng Dương Tử Mi, thấy cô muốn đi vội nói với theo. 

- Được ạ! Đến lúc đó ông cứ bảo Mẫn Cương báo cho cháu là được.

- Cảm ơn cháu Tiểu Mi. Thực sự rất cảm ơn cháu. Nếu không có cháu thì chắc ông chết mất.

Mẫn Ngọc Lâm nhìn căn phòng chứa toàn cổ vật đã trở lại như cũ, cảm kích mãi không thôi. 

- Không cần khách sáo thế đâu ông.

Dương Tử Mi vừa muốn rời đi thì hai vợ chồng Mẫn Thanh Hoa và Mẫn Cương bước vào, khi họ nhìn thấy số cổ vật hoàn hảo không tì vết lập tức kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Tử Mi:

- Chuyện gì thế này? 

- Tiểu Mi giúp cha đấy.

Mẫn Ngọc lâm vui sướng nói:

- Coi như nhặt lại được cái mạng già này của cha rồi. 

Mẫn Cương nhìn Dương Tử Mi, khó hiểu hỏi:

- Cậu làm thế nào vậy?

- Pháp thuật. 

Dương Tử Mi cố làm ra vẻ huyền bí nói:

- Đây cũng không phải chuyện gì quá khó.

Mọi người nghe thấy hai chữ pháp thuật thì lập tức không nói gì nữa. 

Suy cho cùng thì trong suy nghĩ của họ, pháp thuật là sự tồn tại siêu việt khó tin, đến cả việc đuổi ma diệt yêu còn làm được thì mấy chuyện kỳ quái kiểu này cũng không có gì là lạ.

Vì Dương Tử Mi đang nóng lòng muốn xem chiếc nhẫn trữ vật kia của Tuyết Hồ nên cũng không muốn ở lại nữa, liền tạm biệt người nhà họ Mẫn rồi đi luôn.

- Tớ tiễn cậu. 

Mẫn Cương vội vàng nói.

- Không cần đâu, cậu ở lại xử lý mọi chuyện giúp ông đi, tớ muốn đi một mình.

Dương Tử Mi từ chối anh. 

Thấy cô từ chối, Mẫn Cương cũng không nói gì nữa, chỉ dặn cô đi đường cẩn thận.

Sau khi rời khỏi nhà họ Mẫn, Dương Tử Mi không về thẳng nhà, mà đưa Tuyết Hồ đến một con đê tương đối hẻo lánh.

- Mau lên! Mau cho tôi xem sự thần kỳ của chiếc nhẫn trữ vật đi. 

Dương Tử Mi sốt ruột bảo.

Nhưng cô còn chưa kịp nói xong đã có một đống đồ hiện ra trước mắt mình, ngoài mấy thứ châu báu như trân châu mã não hột xoàn đá quý ra thì còn có đủ loại dược liệu quý hiếm như nhân sâm ngàn năm, thủ ô linh chi... Ngay cả sợi tóc rụng ra từ đầu cô cũng ở trong đấy.

- Cái nhẫn này có thể chứa được nhiều đồ thế cơ à? 

Dương Tử Mi khó tin hỏi.

- Ừ, nhét nữa cũng vẫn được.

Tuyết Hồ gật đầu trả lời: 

- Pháp lực của tôi mạnh, nên không gian của chiếc nhẫn này ít cũng phải to bằng tòa nhà kia kìa.

Dương Tử Mi kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng, tòa cao ốc lớn trước mặt kia cao những mười tám tầng, cất đồ trong đấy có mà vô số kể.

Rốt cuộc đây là loại nhẫn gì? Sao mà thần kỳ thế?

Quá đỗi tò mò nên cô bảo Tuyết Hồ tháo xuống cho xem.

- Không được đâu, nó đã gắn liền với máu thịt trên tay tôi rồi, không gỡ xuống được.

Tuyết Hồ lắc đầu nói. 

Nghe vậy, Dương Tử Mi chỉ đành nhấc tay của cậu ta lên nhìn nhìn, tỉ mỉ quan sát chiếc nhẫn đó, nhưng vẫn không thấy nó thần kỳ chỗ nào.

- Cô có thích cái này không? Thích thì cầm lấy, không là tôi cất đi đây.

Tuyết Hồ chỉ vào thứ đó hỏi. 

- Thích hết, nhưng mà tôi không muốn cái túi của tôi nặng thêm nữa, cậu cứ giữ lấy đi.

Dương Tử Mi cười nói.

- Ờ! 

Tuyết Hồ đáp lại, rồi khẽ giơ vuốt lên, những bảo vật kia lại biến mất một cách kỳ diệu. Dương Tử Mi thấy mà ghen tị, cũng rất muốn có một chiếc nhẫn trữ vật như thế.

Cô vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ nhìn chằm chằm vào cái nhẫn trên tay Tuyết Hồ, chỉ hy vọng mình cũng có một cái, thế thì gọn gàng biết bao, ra ngoài chẳng phải mang theo cái túi rắc rối này nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi