DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Hoắc Văn Hoa mong muốn có được nhân sâm, thủ ô, sen tuyết, còn lớn hơn Dương Tử Mi mong muốn Càn Tướng - Mạc Tà nữa.

- Tiếp tục đấu giá đi!

Hoắc Văn Hoa nóng lòng nói với chuyên gia đấu giá. 

Chuyên gia đấu giá khẽ gật đầu.

Hôm nay trong quá trình đấu giá lại xảy ra gián đoạn, chắc chắn là những chuyên gia đấu giá cùng lứa với cô ta chưa bao giờ gặp tình huống này.

Cô ta có một dự cảm, buổi đấu giá hôm nay sẽ tạo ra một ấn tượng mạnh trong sự nghiệp của cô ta, để sau này cô ta nhớ lại cũng sẽ vỗ bàn kinh ngạc. 

- Ba tỷ lần thứ nhất, có ai ra giá nữa không?

Cô ta lên tiếng.

Người đàn ông mặc vest đen lo lắng gọi điện thoại, sau đó giơ bảng giá lên: 

- Năm tỷ!

Mọi người sợ hãi, ánh mắt tập trung ở trên người Tuyết Hồ, họ muốn xem xem cậu ta còn có thể ra giá bao nhiêu nữa.

- Mười tỷ! 

Tuyết Hồ không thèm nhíu mày, thốt lên con số khiến cả hội trường khiếp sợ.

Người mặc vest đen hết hồn nhìn Tuyết Hồ, không nói lời nào.

- Mười tỷ lần thứ nhất. 

Chuyên gia đấu giá hào hứng hô lên, phần trăm lợi nhuận của lần này là một triệu, cô ta phát tài rồi.

Không có ai lên tiếng.

- Mười tỷ lần thứ hai. 

- Mười tỷ lần thứ ba.

Chuyên gia đấu giá hưng phấn đập búa nhỏ,

- Thành giá! Chúc mừng anh Tuyết đã lấy được thần kiếm kinh thế Càn Tướng - Mạc Tà! 

Mọi người đầu tiên là im lặng, sau đó cùng hít một ngụm khí lạnh, vỗ tay!

- Làm phiền tiểu thư giúp tôi đấu giá những thứ này đủ mười tỷ!

Tuyết Hồ nói với chuyên gia đấu giá, sau đó đóng nắp hộp Càn Tướng - Mạc Tà lại, đi đến trước mặt Dương Tử Mi, đưa cho cô. 

Dương Tử Mi vừa đau lòng cho một trăm triệu vừa vui sướng nhận lấy Càn Tướng - Mạc Tà.

Mười tỷ bây giờ chỉ là một con số đối với cô mà thôi.

Nhưng nếu đổi mười tỷ thành tiền mặt bày ra trước mặt cô, chắc chắn cô sẽ chọn tiền chứ không chọn kiếm. 

- Hai người bọn họ rốt cuộc là ai? Có mối quan hệ như thế nào?

Mọi người lại bắt đầu suy đoán thân phận của Tuyết Hồ và Dương Tử Mi.

Trên đời này, cho dù là người giàu có nhất cũng không thể tùy ý móc ra mấy trăm vật trang sức như vậy, càng không thể tùy tiện quăng ra nhân sâm ngàn năm, thủ ô và sen tuyết. 

Với khí chất của Tuyết Hồ, hoàn toàn là một người thoát tục không nhiễm một chút bụi trần.

Còn Dương Tử Mi, cho dù da trắng bẩm sinh như bé gái thì cũng không thể toát lên ánh huỳnh quang như ngọc được.

Rốt cuộc bọn họ đến từ phương nào?

Hay là đến từ thế ngoại?

Có người cả gan suy đoán.

Hoắc Văn Hoa hưng phấn chờ đợi chuyên gia đấu giá bán các viên kim cương, trân châu, mã não, tổng cộng thu được ba tỷ. 

Cuối cùng cũng đã đến lượt nhân sâm lên sàn.

Ông ta ra giá mười tỷ.

Nhưng cũng có người kêu giá, cuối cùng ông ta phải dùng ba mươi tỷ mới có thể lấy được nhân sâm, lúc đó ông ta mừng như thu được chí bảo. 

Tuyết Hồ còn lại một đóa sen tuyết và một cây thủ ô.

Đủ mười tỷ rồi!

Còn dư lại, cậu ta yên lặng thu vào nhẫn trữ vật. 

- Thứ cần mua đã mua rồi, đi thôi!

Tuyết Hồ nói với Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi gật đầu đứng dậy. 

Hoắc Văn Hoa lại đuổi theo, móc ra cái hộp Cửu Nhãn Thiên Châu, nói với Dương Tử Mi:

- Tiểu Mi, khoan đã.

Dương Tử Mi dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng vào cái hộp kia. 

Cửu Nhãn Thiên Châu này cô cũng muốn có.

- Tiểu Mi, cái này cho cháu!

Hoắc Văn Hoa đưa cái hộp cho cô, 

- Nhờ cháu nói với cậu Tuyết Hồ tặng cho ông thêm một đóa sen tuyết nữa được không, không cần nhiều, chỉ một đóa là đủ rồi.

Dương Tử Mi ngước mắt nhìn Tuyết Hồ.

Ngón tay Tuyết Hồ khẽ nhúc nhích, một đóa sen tuyết thơm ngát xuất hiện ở trong lòng bàn tay của cậu ta. 

Hoắc Văn Hoa mừng rỡ nhận lấy:

- Cảm ơn, cảm ơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi