DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Dương Tử Mi rẽ vào trong cửa hàng, gặp Lâm Thanh Mai mặt đầy lo lắng, vội vã hỏi:

- Chị Thanh Mai, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lâm Thanh mai vừa nhìn thấy cô, như người chết đuối vớ được cọc, một tay túm lấy cánh tay Dương Tử Mi, nói dồn dập: 

- Tiểu Mi, em giúp bọn chị nghĩ cách với, hôm qua có người đến tiệm mua một ấm pha trà Tử Sa Lục Vũ triều Thanh, hôm nay lại đưa nhân viên công thương đến, còn có phòng thẩm định đồ vật, nói Mặc Hiên bọn chị buôn hàng giả, phải kiểm tra, mà những người thẩm định kia sau khi kiểm tra đồ cổ của bọn chị xong, sau đó tuyên bố, tám mươi phần trăm là đồ giả, tuyên bố này thật là oan uổng...

Nghe Lâm Thanh Mai kể rõ mọi chuyện, con ngươi Dương Tử Mi hơi rụt lại.

Năng lực giám định đồ cổ của Tông Huyền cao, làm người cao thượng, chưa từng cố ý làm hàng giả hàng nhái kiếm tiền, cho dù có đồ giả cũng là do thầy ấy không thể giám định ra được. 

Nhưng, Dương Tử Mi đã giúp thầy lựa chọn, lấy ra hết những hàng nhái cao cấp không có vật khí, những thứ bày bán trong cửa hàng, tuyệt đối là hàng thật, cái ấm pha trà Tử Sa Lục Vũ triều Thanh kia, đã do cô đích thân kiểm định, sao có thể là đồ giả?

Rõ ràng, có người cố ý muốn hãm hại Tống Huyền, hãm hại Mặc Hiên.

- Chị Thanh Mai, chị đừng lo, không làm chuyện xấu không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa, thầy Tống nhất định sẽ không sao đâu. 

Dương Tử Mi vỗ vỗ vai Lâm Thanh Mai, giúp chị ổn định tinh thần:

- Em sẽ giúp thầy Tống, chị ngồi xuống đã, lo lắng quá không tốt cho em bé.

- Ừ. 

Nhìn ánh mắt Dương Tử Mi, tâm trạng Lâm Thanh mai cũng ổn định hơn nhiều, ngồi xuống ghế.

- Chị Thanh Mai, ai đã mua ấm trà Tử Sa?

- Chính là người đàn ông áo phông màu xanh. 

Lâm Thanh Mai chỉ một người mặc áo phông xanh, nhìn qua khá béo, tóc rẽ đôi, mang bộ dạng một người đàn ông trung niên đeo kính cận.

Người đàn ông kia khí chất có một loại đáng khinh, ánh mắt giấu sau kính mơ hồ bất định.

Dương Tử Mi ghét nhất chính là loại người như thế này, đây vốn dĩ không phải loại người nỡ bỏ ra mấy chục vạn mua đồ cổ, trong này chắc chắn có giở trò. 

Cô mở thiên nhãn ra xem ông ta.

Hoàng Lượng, bốn mươi lăm tuổi, lông bông không nghề nghiệp, cả ngày bày trò lừa gạt, cũng có bối cảnh nhất định.

Cô lại dùng thiên nhãn xem việc xảy ra hôm qua. 

Chỉ thấy ông ra sau khi mua xong ấm trà Tử Sa từ trong Mặc Hiên ra, lén lút đi vào một toà nhà văn phòng, cùng một người khác trao đổi một thứ nhìn giống ấm trà Tử Sa, trong tay còn cầm một chồng tiền.

Còn về người kia là ai, Dương Tử Mi không nhìn được rõ, bởi vì thiên nhãn của cô, chỉ có thể giới hạn xem được đoạn ngắn người ta hoạt động, và cũng không thể xem quá nhiều, nếu không, não sẽ xung huyết dẫn đến choáng váng.

Có điều, thế này cũng đủ rồi. 

Hoàng Lượng kia rất rõ ràng là bị người ta sai khiến, mua đi ấm trà Tử Sa thật, tráo thành đồ giả, sau đó vụ oan hãm hại Tống Huyền, còn có sở công thương kiểm định, phỏng đoán cũng cùng bị một người sai khiến.

Dám ngang nhiên hãm hại Tống Huyền, cô nổi giận, con ngươi hơi co lại.

Lúc này, xe cảnh sát cũng đến mấy cái. Cảnh sát vừa xuống xe, hỏi rõ ai là Tống Huyền, ko nói hai lời, trực tiếp còng tay thầy ấy, đưa thầy ấy lên xe cảnh sát. 

- Tống Huyền...

Lâm Thanh Mai cuống lên, đứng dậy, muốn đuổi theo, ai ngờ động thai khí, bụng lập tức đau đớn, “á” một tiếng, che bụng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra.

Dương Tử Mi nhanh chóng đỡ chị ngồi dậy, giúp chị trấn an thai khí. 

Lâm Thanh Mai dịu lại, sợ hãi bắt lấy tay Dương Tử Mi:

- Tiểu Mi, Tống Huyền bị bắt rồi, chị muốn nhờ em đưa chị về nhà mẹ đẻ, để chị bảo cha và anh chị nghĩ cách.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi