DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Hai người, một người pha trà, một người uống trà, hương trà thoang thoảng tỏa ra khắp gian phòng. Nếu như có người nào khác đang có mặt ở đây, nhất định sẽ cảm thấy cảnh tượng hiện tại như một bức tranh ấm áp vậy.

- Tử Mi, mười năm qua em đã đi đâu? Cuối cùng tôi cũng chờ được em!

Câu “” kia của Tống Huyền như chứa đựng một tình cảm sâu sắc khiến người nghe bất giác cảm động không nguôi.

Dương Tử Mi để tách trà trên tay xuống, ngước mắt nhìn Tống Huyền.Tống Huyền cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt chứa chan tình cảm.

Tim cô bỗng nhiên xao xuyến.



“?”

Khi Dương Tử Mi gặp Tống Huyền, lúc đó cô chỉ mới là một cô bé năm tuổi thôi. Lúc đó Tống Huyền cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, sao lại có thể như vậy được chứ?

Nhưng sắc mặc của Tống Huyền hiện giờ cho thấy rõ ràng là anh đang chờ cô.

- Thầy Tống, thật ngại quá, do có chút biến cố nên xương của em bị gãy. Mười năm qua em phải ở nhà trị liệu, giờ mới có thể hồi phục hoàn toàn.

Dương Tử Mi áy náy đáp.

Nghe Dương Tử Mi nói cô bị thương, tim Tống Huyền bỗng nhiên thắt lại và nhìn Dương Tử Mi bằng đôi mắt trìu mến, thương xót. Anh đau lòng vì cô còn nhỏ như vậy đã phải chịu nỗi đau quá sức chịu đựng như thế. Lúc này đây, anh rất muốn ôm cô vào lòng nhưng lại không dám.

Hiện giờ, Tống Huyền đã ba mươi tám tuổi, còn Dương Tử Mi mới chỉ là cô bé mười lăm tuổi.

Mười năm nay, Tống Huyền đã từ chối rất nhiều mối duyên đến với mình, thậm chí còn từ chối luôn cả chuyện hôn sự mà cha mẹ anh sắp đặt cho anh mặc dù đối phương là một cô gái nết na, hiền hậu, xinh đẹp, dịu dàng.

Tống Huyền biết rất rõ là mình đang chờ một hình bóng bé nhỏ xuất hiện.

Bây giờ, hình bóng đó đã xuất hiện trước mặt anh, nhưng anh thì đã lớn tuổi.



Nghĩ đến câu thơ này, trong lòng Tống Huyền bất giác cảm thấy vô cùng buồn bã và tiếc nuối.

Anh không mong có thể được bên cạnh cô mà chỉ mong có thể được nhìn thấy cô bất cứ khi nào anh muốn.

Nghĩ đến đây, tâm trạng anh bỗng nhiên cũng thoải mái và vui vẻ hơn, nụ cười cũng hòa nhã hơn. Nụ cười hòa nhã kia càng khiến cho Tống Huyền trở nên thu hút hơn. Vẻ thu hút của một người đàn ông chững chạc, chín chắn khiến trái tim của một cô gái trưởng thành của Dương Tử Mi bất giác xao xuyến đến lạ lùng. Trong lòng cô bỗng nhiên nhớ đến gương mặt khôi ngô nhưng cũng rất lạnh lùng của chàng thiếu niên nọ.

Mười năm rồi.



Khi Dương Tử Mi đang ngẩn ngơ nghĩ về chàng thanh niên có tên Long Trục Thiên kia thì Tống Huyền vẫn đưa mắt nhìn cô chăm chú. Thấy cặp mi dài, cong vút như cánh bướm của cô khẽ chớp, Tống Huyền thấy như có gì đó khắc sâu vào tim mình khiến tim anh đập rộn rã không thôi.

Lúc này, Dương Tử Mi mới giật mình và phát hiện ánh mắt Tống Huyền đang nhìn mình, bất giác tai cô đỏ ửng lên, sau đó vội vàng lấy đồng tiền hình lưỡi đao mà cô mua được lúc nãy đưa cho Tống Huyền và nói:

- Thầy Tống à, thầy giúp em giám định xem món đồ này có phải là đồ cổ không.

Tống Huyền đưa tay đón lấy đồng tiền do Dương Tử Mi đưa cẩn thận xem qua, sau đó dứng dậy rót ra một chất gì đó. Tiếp đến Tống Huyền dùng tăm nhang xóa đi vết mực dính trên đồng tiền kia. Trên đầu tròn của đồng tiền dần hiện ra hai chữ có màu vàng óng ánh được viết theo kiểu Triện Thư, còn trên thân thì có ba chữ



Tống Huyền bỗng nhiên đọc ra mấy câu thơ. Hơn nữa giọng của anh còn truyền cảm hơn cả giọng đọc của Tần Khải Văn nữa.

Nhưng, Dương Tử Mi không hiểu tại sao Tống Huyền lại đọc câu thơ đó với đồng tiền kia.

Đồng tiền kia sau khi được Tống Huyền lau chùi sạch sẽ thì càng trở nên đặc biệt hơn, đẹp hơn, tinh tế hơn rất nhiều. Tuy nhiên, Dương Tử Mi không hiểu tại sao đồng tiền này lại không khắc mấy chữ đại loại như Thông Bảo như những đồng tiền khác.

Vậy những chữ “ kia rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

Một lần nữa, Dương Tử Mi cảm thấy kiến thức của mình quá nông cạn, lượng kiến thức mà mình tích lũy được chỉ như hạt cát trên sa mạc vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi