DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Dương Tử Mi một lần nữa tàng hình quay về nhà Lý Mai.

Điện thoại của Lý Mai để trên bàn, cô lập tức kiểm tra lịch sử cuộc gọi, phát hiện không hề ghi lại bất cứ cuộc gọi nào với Trương Hải Bằng, cũng không tìm ra cuộc gọi nào với Trần Vĩ ở thành phố A.

Xem ra, bà ta chỉ còn bận rộn làm sao để bắt được vợ của ông chồng, cũng chẳng còn thời gian làm hại Tống Huyền và mình nữa. 

Không phải Lý Mai, vậy thì chỉ còn một khả năng, đó chính là người đàn ông bề ngoài ăn mặc hết sức bình thường mà cô dùng thiên nhãn cũng không thể tìm ra.

Người đàn ông đó rốt cuộc là ai?

Cô bấm số điện thoại của Mộ Dung Vân Thanh, mô tả đặc điểm tướng mạo, chiều cao một lượt, nhờ ông hỗ trợ tìm kiếm. 

Mộ Dung Vân Thanh nhanh chóng vẽ lại đại khái hình tượng của người đàn ông đó, bắt đầu sai thuộc hạ ở các thành phố tiến hành tìm kiếm theo cách cuốn chiếu, liên hệ thông tin hộ khẩu khắp nơi.

Vừa gọi xong cho Mộ Dung Vân Thanh, điện thoại của Dương Tử Mi lại reo lên, hóa ra là thiếu tá La Anh Hào.

- Xin chào, Dương đại sư, em đang ở đâu thế? 

Giọng nói của La Anh Hào có phần trêu chọc, hỏi cô.

- Uhm, ở thành phố B.

- Thành phố B? Tại sao? Anh cứ nghĩ em đang ở trường học đấy. 

Giọng nói La Anh Hào thể hiện rõ sự ngạc nhiên.

Dương Tử Mi cười một cách đầy đau khổ. Lúc trước, có hứa với Hạ Muội là tuần này nhất định sẽ quay về trường tham gia thi thử, bây giờ coi như xong rồi, cô đoán khả năng cô sẽ bị đau tim mất thôi, lại còn cô giáo chủ nhiệm nữa.

- Có một vài sự việc cần phải điều tra gấp. 

Dương Tử Mi trả lời.

- Hở? Điều tra gì vậy? Anh có thể giúp em! Em cũng biết, quân đội như bọn anh, nhất là lực lượng của Sư đoàn 17 là cực kỳ mạnh.

La Anh Hào nói: 

- Em là sư phụ của thiếu soái Tưởng của bọn anh, bọn anh đương nhiên sẽ phục tùng mệnh lệnh và sự sai khiến của em.

Đối với vấn đề này, Tưởng Tử Lương sớm đã dặn dò anh, chỉ cần Dương Tử Mi có chuyện, La Anh Hào đều phải giúp đỡ vô điều kiện.

- Được thôi, em hiện giờ đang muốn tìm kiếm một người. 

Không gì bằng nhận được sự giúp đỡ từ đội quân của La Anh Hào, Dương Tử Mi tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt đẹp này.

- Được, giờ anh đi gặp em, anh cũng đang ở thành phố B, em ở chỗ nào của thành phố?

La Anh Hào hỏi. 

Dương Tử Mi ngẩng đầu nhìn bốn phía, bên cạnh là công viên Nhân dân:

- Em đợi anh ở cổng công viên Nhân dân.

- Được, mười phút anh tới! 

Sau khi La Anh Hào tắt máy, Dương Tử Mi liền ngồi xuống một chiếc ghế đá tại cổng công viên Nhân dân và đợi, thử bấm một quẻ cho Tống Huyền xem vận mệnh có thay đổi gì không.

Thật may là điềm dữ đã thay đổi, biến nguy thành lành.

Nguyên nhân chắc là do sự cố gắng của Lọng Trục Thiên và cô. 

Cảm thấy vô cùng nhàm chán, cô bèn quan sát quang cảnh xung quanh, đột nhiên phát hiện phía đối diện có một tòa nhà cũ xây theo kiểu tứ hợp viện của Trung Quốc ngày xưa khác thường.

Nhìn từ ngoài vào, ngôi nhà đó có ít nhất ba trăm năm lịch sử, toàn bộ phát ra một thứ vật khí nhè nhẹ.

Ngoài điều này ra, mấu chốt là ở chỗ, bên trên ngôi nhà này, bao trùm một lớp cát khí dày đặc, nguyên khí trời đất ở cũng không ngừng bay về phía nó. 

Cô vội vàng đứng dậy, đi tới gần dàn giáo bên trong công viên, trèo lên đó, hướng về phía ngôi nhà và quan sát.

Trận pháp được bố trí bên trong ngôi nhà hóa ra là pháp trận Cửu Cung Phi Tinh.

Dù là Ngọc Thanh, hay là Dương Tử Mi, cũng chưa bao giờ thật sự nắm giữ được tinh túy của trận pháp Cửu Cung Phi Tinh, bởi vì, quyển sách ghi chép lại Cửu Cung Phi Tinh là một quyển sách không đầy đủ, hữu hình mà vô tình. 

Do đó, nhà của cô cũng không thể bố trí trận pháp này, dù cho có làm thì cũng không có hiệu quả, nên đành bố trí Tụ Linh trận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi