DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Nắp quan tài từ từ mở ra, một mùi hương nhè nhẹ kỳ lạ bay ra, Dương Tử Mi vội vàng bịt mũi lại, lo sợ bị trúng độc.

Quan tài đã hoàn toàn mở ra, người nằm bên trong là một người con gái khoảng 25-28 tuổi, có khuôn mặt vô cùng thanh tú, mặc một bộ quần áo hết sức hoa lệ, cầu kỳ, kết hợp với tóc búi kiểu Nhật cực kỳ tinh xảo.

Cô nhìn thấy lớp da thịt vẫn duy trì độ đàn hồi và màu sắc tươi sáng, cảm giác như người phụ nữ chỉ vừa mới chìm vào giấc ngủ, chỉ có điều trên khuôn mặt mơ hồ ấy để lộ một thần sắc vô cùng kì dị.

Dương Tử Mi sợ đến ngây người khi nhìn thấy thi thể đó.

Cô quay lại nhìn sư phụ.

Ngay khi cô quay đầu nhìn Ngọc Thanh, đôi lông mi cong dày của cô gái bỗng hơi động đậy,

- Chị, cô ta tỉnh rồi!

Tiểu Thiên kêu to.

Dương Tử Mi sợ hãi, vội vàng quay lại, lập tức dán phù chú lên trán và tứ chi của cô ta.

Xác chết này đã hấp thụ hồn phách của năm người nên hoàn toàn có thể sống giống như một xác sống.

Nghĩ đến từ “xác sống”, cô nhớ ngay đế gã đàn ông mặc vest đen tên Thanh Vân ở thành phố B, cô chợt lóe lên suy nghĩ có thể hắn cũng là xác sống.

Chỉ có điều xác sống này thông thường dùng trạng thái nào để có thể tồn tại như người sống?

Cô thực sự không hiểu, xác sống đó tu luyện như thế nào để được như vậy.

- Nữu Nữu, bắt đầu dẫn hồn đi!

Ngọc Thanh đứng ở trên gọi:

- Đừng để chậm trễ thời gian nữa!

- Dạ, sư thúc, đốt hương dẫn hồn.

Dương Tư Mi dập tắt suy nghĩ vể xác sống, bắt đầu đọc chú dẫn hồn, bà thím ở bên trên theo sự hướng dẫn của Ngọc Chân Tử cũng bắt đầu gọi tên từng người thân của bà...

Thi thể đột nhiên rung động, đầu ngón tay nâng lên từ từ nhưng không có cách nào buông xuống được.

Dương Tử Mi thấy xem ra không thể dùng cách triệu hồi thông thường, chỉ còn cách dùng ngón tay đâm vào giữa trán cô ta, bắt đầu niệm chú rót trực tiếp vào trong não...

Một luồng hồn phách bay ra khỏi thi thể.

- Hự...

Chủ nhân ngôi nhà từ từ tỉnh lại, rồi ngồi dậy, mơ hồ nhìn xung quanh, đang định hỏi điều gì đó thì bị Ngọc Thanh ngăn lại để không làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của Dương Tử Mi.

Từng luồng hồn phách thoát ra ngoài, cả năm người đều tỉnh lại.

Nguyên khí của Dương Tử Mi lúc này đã tiêu hao rất nhiều.

- Nữu Nữu, đánh tan thần thức của vong hồn này đi, sau đó thiêu hủy thân xác.

Ngọc Thanh ở trên thấy sự việc đã thành công bèn dặn dò Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi phát hiện, trên thi thể người này vẫn còn lưu giữ một luồng hồn hai luồng phách, không hề giống với người chết bình thường.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Cô còn đang nghi ngờ thì đột nhiên phát giác, âm sát khí ở bốn bề không phải thoát ra từ thi thể này mà liên tiếp thoát ra từ bên dưới lớp bùn đất.

Chẳng lẽ bên dưới vẫn còn thi thể?

- Sư phụ, có chuyện!

Dương Tử Mi nói lại cho Ngọc Thanh nghe những gì cô vừa mới phát hiện.

- Vậy trước tiên nhấc quan tài này lên cái đã!

Vẻ mặt Ngọc Thanh trở nên nghiêm trọng:

- Tạm thời giữ lại thần thức của cô ta.

La Anh Hào và Ngọc Chân Tử nhảy xuống, nhấc chiếc quan tài lên.

Quan tài vừa nhấc lên, âm sát khí trong lòng đất ào ào lên theo.

Tháp sắt nhỏ trên tay Dương Tử Mi bắt đầu điên cuồng để hấp thụ âm sát khí trong không trung...

Tiếp theo đó, có rất nhiều vong hồn cũng bắt đầu xông ra.

Dương Tử Mi cũng không nghĩ được nhiều, liền tiếp tục lấy Kính Tụ Hồn thu nạp từng oan hồn vào trong gương.

Vong hồn nào cũng chất đầy tà ác oán khí, cô không thể để bất cứ cái nào chạy thoát được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi