DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Chủ nhà gọi một chiếc xe tải lớn đến, chuyển cả bộ đồ dùng gia đình quý làm bằng gỗ sưa vàng quý giá lên xe để Dương Tử Mi đem về.

Dương Tử Mi đương nhiên không khách sáo.

Cô lái chiếc Land Rover của La Anh Hào, chở sư phụ sư thúc và Sadako về căn nhà trong thành phố A.

Sau khi dỡ bộ đồ dùng gia đình từ trên xe tải xuống, mấy người La Anh Hào và Ngọc Thanh liền bắt đầu động thủ, chuẩn bị tự chuyển đồ.

Dương Tử Mi là người luyện công, hiểu được bốn lạng địch ngàn cân (*), tiện tay bê đồ vật hơn một trăm cân hoàn toàn không phải là vấn đề với cô.

Sư thúc đã lớn tuổi rồi, cô không nhẫn tâm để sư thúc làm mấy việc nặng nhọc thế này.

Vì thế, cô đang định khom người để chuyển một chiếc ghế vào bên trong thì lại bị Sadako cản lại.

- Chủ nhân, người nghỉ ngơi đi, để đó cho Sadako!

Sadako nói với cô.

Dương Tử Mi nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên:

- Chiếc ghế này ít nhất cũng hơn một trăm cân, cô có thể chuyển được sao?

Dáng vẻ này của Sadako tuyệt đối không phải là dáng vẻ của một nô tỳ có thể làm những việc nặng nhọc, ngược lại giống mấy cô tiểu thư được nuông chiều từ bé hơn.

Sadako cười nhẹ, bàn tay trắng trẻo đặt trên tay cầm của chiếc ghế, nhấc lên một cái...

Chiếc ghế ấy vậy mà lại bị cô ấy nhấc lên một cách dễ dàng, hơn nữa sắc mặt của cô ấy còn không có chút biến hóa nào.

Vì cô ấy là một xác sống, không hô hấp, thế nên, cũng không xảy ra tình trạng hô hấp nặng nề hơn.

Tay còn lại của Sadako lại nhấc thêm một chiếc ghế nặng nề nữa, cô ấy giữ thăng bằng, bước đi nhẹ nhàng, nhấc hai chiếc ghế vào trong nhà.

Mấy người Dương Tử Mi há hốc mồm nhìn cô ấy.

- Tiểu sư điệt, cái cô Sadako này của con khỏe quá!

Ngọc Chân Tử kêu lên.

- Vậy sau này tất cả những việc nặng nhọc có thể giao cho cô ấy làm, sư thúc ta đây có thể nhàn rỗi rồi.

La Anh Hào đã kinh ngạc tới mức không thốt nên lời.

Hai chiếc ghế thái sư mà Sadako đang chuyển, lúc nãy anh cũng từng chuyển rồi, ít nhất phải 150 cân, nếu muốn anh bê một mình một chiếc ghế như thế vào trong thì ít nhất cũng phải tốn hết sức cha sinh mẹ đẻ.

Mà nhìn Sadako nhỏ bé yếu đuối như thế lại chỉ như tiện tay nhấc hai món đồ chơi bong bóng thôi vậy.

Dương Tử Mi đi theo Sadako vào trong, muốn chỉ cho cô ấy đặt ghế ở chỗ nào.

Ai mà biết, người chưa từng đến căn nhà này như Sadako lại quen cửa quen nẻo đến thẳng phòng khách, đặt hai chiếc ghế đó xuống, sau đó nói với cô:

- Chủ nhân, những đồ dùng gia đình cũ ở đây có cần phải chuyển đến sảnh kế bên không ạ?

Những đồ dùng gia đình cũ ở đây cùng là loại được làm từ gỗ đỏ khá tốt, có thể chuyển đến căn nhà mà người nhà mình đang ở.

Còn bây giờ thì quả thật có thể chuyển tới sảnh kế bên.

Nghe được chỉ thị của cô, Sadako không nói hai lời, nhanh tay nhanh chân chuyển bộ đồ dùng gia đình bằng gỗ đỏ sang sảnh kế bênrồi sắp xếp chúng gọn gàng.

Sau đó cô ấy đi ra ngoài bê những đồ nội thất bằng gỗ sưa vàng còn lại vào trong nhà.

Bởi vì mọi người muốn nhìn xem Sadako khỏe đến đâu nên không ai tới giúp cô ấy bê đồ cả.

Chiếc ghế dài nặng ít nhất bốn trăm cân đó, Sadako chỉ vác lên nhẹ nhàng rồi khiêng đi luôn.

- Bé con, con có một nô bộc thế này thì còn đòi hỏi gì hơn?

Hai mắt Ngọc Chân Tử sáng lên, ông nói:

- Không biết cô ấy có biết làm mấy việc như nấu cơm giặt quần áo không, nếu như biết thì quả thật quá hoàn mỹ rồi.

- Chủ nhân, tôi biết nấu cơm giặt quần áo, chủ nhân đói rồi sao? Xin chờ một chút, đợi tôi chuyển hết đống đồ này vào thì sẽ lập tức đi nấu cơm cho người ăn.

Sadako đứng ở một bên nói.

Dương Tử Mi nhe răng.

Thực sự có nô tỳ hoàn mỹ thế sao?

Vậy thì không tốn công mình hy sinh tinh khí nguyên rồi!

Sadako bày xong tất cả đồ dùng nội thất liền bắt đầu quen tay quen chân cầm khăn lau lên lau chùi, cô ấy lau chùi bộ đồ dùng nội thất bằng gỗ sưa vàng kia sạch không còn hạt bụi, càng làm lộ ra vẻ sáng bóng đặc biệt của chúng.

- Bổ mắt, quá bổ mắt!

Ngọc Chân Tử nhìn thấy dáng vẻ bận rộn làm việc của Sadako bèn nói:

- Ta nhất định sẽ sống thêm mấy chục tuổi nữa.

***

(*) 1 cân Trung Quốc = 0,5kg

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi