DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Sau khi ăn cơm xong thì La Anh Hào lập tức trở về thành phố B, còn Dương Tử Mi cũng chuẩn bị đi ra ngoài thăm Tống Huyền.

Sau đó, cô lại nhớ đến mình cần phải ghé tiệm quần áo của mẹ Hạ Muội, nên Dương Tử Mi bèn gọi Sadako cùng đi với cô luôn.

Dù sao cô vẫn chưa tin tưởng Sadako hoàn toàn, cô sợ nếu như để Sadako ở nhà thì cô ta lại thừa cơ cô không ở nhà mà hại sư phụ sư thúc, chi bằng dắt theo cho tiện.

Huống chi, Sadako lại là một nguồn lao động cực kỳ đáng giá, dắt cô ấy theo cũng chẳng mất gì.

Khi bọn họ tới tiệm quần áo của mẹ Hạ Muội, lúc mẹ Hạ Muội vừa nhìn thấy Sadako thì không nhịn được mà hỏi Dương Tử Mi:

- Cô ấy là chị của con ư? Bề ngoài có vài phần giống với con đó.

Giống nhau ư?

Nhìn thế nào, gương mặt của Sadako cũng không giống cô một chút nào cả. Đặc biệt là dáng người nha, dáng người của cô ấy đã trỗ mã hoàn toàn, còn bản thân cô vẫn chưa dậy thì xong nữa.

- Ý dì không phải là gương mặt của hai người, quả thật dì cảm thấy hai người các con giống nhau nhưng mà dì cũng biết nói sao nữa. Tiểu Mi, cô ấy là ai thế?

Mẹ Hạ Muội hỏi:

- Cô ấy đã kết hôn chưa vậy? Trong nhà dì còn một đứa em họ, rất xứng đôi với cô ấy đấy.

- Dì à, cô ấy là người giúp việc mà con mới thuê thôi.

Dương Tử Mi nhe răng nói.

- Cái gì? Cô ấy là người giúp việc hả? Con đang đùa với dì phải không? Cô ấy như vậy sao lại làm người giúp việc cơ chứ?

Trong giọng nói mẹ Hạ Muội đầy sự kinh ngạc.

- Con xem, dáng vẻ của cô ấy giống như là tiểu thư con nhà quyền quý nha.

- Ha ha, chỉ là trùng hợp thôi mà dì.

Đương nhiên, Dương Tử Mi sẽ không nói rõ thân phận của Sadako với mẹ Hạ Muội, cô nhờ mẹ Hạ Muội lựa vài bộ quần áo cho Sadako thử, có quần áo thường ngày, đồ thể thao còn có váy đầm.

Sadako đúng là giá treo quần áo trời sinh, cho dù cô có mặc cái gì cũng đẹp hết, khiến cho mẹ Hạ Muội muốn giữ Sadako lại làm người mẫu cho tiệm của mình.

Sau đó, Dương Tử Mi dắt Sadako đã mặc đồ thường ngày phù hợp đi tới đường Brunei.

Hiện tại, cửa tiệm của Tống Huyền đã không còn dòng người xếp hàng nhờ anh giám định miễn phí như trước nữa.

Từ lúc rời khỏi đồn cảnh sát, tuy rằng anh vẫn mở cửa hàng như thường lệ, nhưng đã hủy bỏ dịch vụ giám định miễn phí cho người khác rồi.

Ngày đó chịu oan, anh chứng kiến từng người quen thuộc luôn tôn trọng gọi anh là Tống tiên sinh lại không tin tưởng anh. Gương mặt của bọn họ trở nên dữ tợn gọi anh là kẻ lừa đảo. Những điều này khiến anh cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Thì ra, cho dù mình có làm nhiều đến đâu đi nữa thì cũng không thể chống lại một câu chửi bới của người khác.

Chính vì thế, anh mới không muốn lãng phí thời gian và sức lực của mình làm mấy chuyện không có ai biết ơn cả.

Lúc này, Tống Huyền đang cúi đầu kiểm tra lại vài thứ.

Dương Tử Mi phát hiện, đã hai ngày không gặp, dường như anh đã thay đổi rất nhiều.

Lúc trước, cho dù như thế nào thì trên mặt anh cũng vẫn toát lên khí chất ôn hòa, ánh mắt lúc nào cũng dịu dàng, đôi môi luôn mỉm cười.

Nhưng mà, giờ đây, môi mỏng của anh khẽ mím lại, trên mặt cũng không hề thư thái như xưa. Có khi anh ngẩng đầu lên, đôi mắt lại xuất hiện một tia tĩnh mịch khác hẳn lúc trước.

Haiz!

Thấy vậy, Dương Tử Mi khẽ thở dài một hơi.

Có lẽ, việc bị người quen bỏ đá xuống giếng khiến Tống Huyền bị sốc chứ không phải chuyện bị tống vào đồn cảnh sát. Nếu không sao anh lại không muốn giúp người khác giám định đồ cổ nữa cơ chứ.

Cô bèn bước vào khẽ gọi một tiếng:

- Thầy Tống.

Nghe thấy có người gọi mình, Tống Huyền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đến là Dương Tử Mi, anh mỉm cười rồi lên tiếng:

- Tiểu Mi tới rồi hả?

- Dạ.

Dương Tử Mi ngồi xuống cái ghế trước mặt anh.

Sau đó, Tống Huyền cúi người cầm một thứ từ dưới lên. Đó chính là lư hương mà lần trước Dương Tử Mi làm rớt ở chỗ này.

Mà cái lư hương này đã được rửa sạch sẽ, tản ra vẻ sáng bóng trang nhã của đồng thau.

- Tiểu Mi, cái lư hương rất rốt, anh đoán nó có thể là lư hương của hoàng thất thời Đại Hán.

Tống Huyền vừa nói vừa vuốt ve những đường vân được khắc ở bên trên.

- Giá trị của nó rất lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi