DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Di động của Dương Tử Mi vang lên, người gọi là Lam Nha Nha đã lâu không gặp.

- Tử Mi.

Trong giọng nói của Lam Nha Nha không còn vẻ hèn nhát và u ám trước kia mà nhẹ nhàng hơn nhiều, xem ra gần đây cô sống cũng khá tốt. 

- Nha Nha, đã lâu không gặp, gần đây thế nào?

- Ổn lắm, có lẽ vì mình trở nên tích cực và vui vẻ hơn, cho nên mọi người cũng không nhìn mình như quái vật nữa, thậm chí nhiều người còn hâm mộ mình có cặp mắt âm dương, thường xuyên hỏi mình rốt cuộc thì ma quỷ có hình dạng thế nào. Bạn bè cùng lớp không kì thị mình, mình đã có thêm rất nhiều bạn đó. Hì hì.

Lam Nha Nha vui vẻ nói. 

- Ha ha, vậy là tốt rồi.

Dương Tử Mi cười nói.

- Tử Mi, cảm ơn bạn. Nếu không có bạn thì bây giờ mình vẫn sống cái kiểu người chẳng ra người, ma chẳng ra ma. 

Lam Nha Nha nói với giọng đượm vẻ cảm kích.

- Là vì bạn đã dùng thái độ tích cực để đối mặt đấy, mình chỉ nhắc nhở nhẹ một chút thôi mà.

- Tử Mi, lâu không gặp bạn, mình nhớ bạn quá, giờ bạn ở đâu? Mình đến chơi với bạn có được không? 

Lam Nha Nha hỏi.

Dương Tử Mi nghĩ đến Lam Nha Nha có cặp mắt âm dương, không biết cô ấy có thể nhìn thấy trên người sư phụ có gì khác thường không nhỉ?

- Được đó, mình chờ bạn. 

Dương Tử Mi báo địa chỉ cho cô.

Nửa tiếng sau, Lam Nha Nha tới.

- Tử Mi, thì ra đây là nhà bạn à? Trước kia tớ cũng đã đi qua mấy lần rồi đấy. 

Lam Nha Nha nhìn thấy nơi Dương Tử Mi ở thì kinh ngạc nói.

- Ừa.

- Tử Mi, trước kia chỗ này là bãi tha ma đấy, đáng sợ lắm. Lần nào đi qua đây mình cũng nhìn thấy rất nhiều âm hồn, sao giờ lại không thấy nhỉ? Bị bạn siêu độ hết rồi à? 

Lam Nha Nha hỏi.

Dương Tử Mi cười cười đưa Lam Nha Nha vào trong nhà.

- Ôi, nơi này thoải mái quá. 

Vừa vào nhà, Lam Nha Nha đã khoái chí hít một hơi dài.

Dương Tử Mi nghĩ Lam Nha Nha là người tứ trụ thuần âm, dương khí trên người không đủ, rất thích hợp sinh sống lâu dài ở ngôi nhà này. Ở đây lâu sẽ rất tốt cho sức khỏe của cô ấy.

- Nha Nha, không khí ở đây hợp với bạn lắm, lúc rảnh bạn có thể tới đây chơi thường xuyên, vừa có lợi cho sức khỏe bạn, mà mình vừa có thể thuận tiện chữa trị cho bạn nữa. 

Trong tay Dương Tử Mi có nhân sâm và tuyết liên ngàn năm, có thể dùng một chút những vị thuốc dồi dào dương khí này để bổ sung dương khí cho Lam Nha Nha.

Chưa đến một tháng là cô ấy có thể cân bằng âm dương như người bình thường rồi.

Lam Nha Nha nghe thấy thế thì vui lắm, bèn ôm chặt lấy Dương Tử Mi: 

- Tử Mi, bạn đối xử với mình tốt quá, mình yêu bạn chết đi được. Để mình nói với ba mẹ, tối nay ở lại đây với bạn nhé.

- Được, để mình sắp xếp phòng cho bạn.

Dương Tử Mi vui vẻ nói. 

Đúng lúc này thì Sadako đi ra.

Lam Nha Nha nhìn chằm chằm Sadako hồi lâu rồi hỏi Dương Tử Mi:

- Cô ấy... là người hay ma vậy? 

- Bạn nhìn thấy gì nào? -  Dương Tử Mi hỏi.

- Mình thấy hồn phách của cô ấy rất giống bạn.

- Hả? 

Cho dù Dương Tử Mi mở thiên nhãn cũng không nhìn thấy trên người Sadako có hồn phách nào.

Chắc có lẽ vì Sadako cùng chung nhịp thở với cô rồi.

Sadako được cô dùng huyết chú làm thức tỉnh, là nô bộc của cô, cho nên hồn phách giống cô cũng không phải là việc lạ. 

Dương Tử Mi cũng không để tâm lắm đến việc này, mà bảo Sadako đi làm món Nhật để chiêu đãi Lam Nha Nha.

- Nha Nha, tí nữa bạn nhìn thử sư phụ mình giúp mình một chút, xem trên người ông ấy có gì khác thường không nhé.

Dương Tử Mi thấp giọng nói với Lam Nha Nha. 

Lam Nha Nha gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi