DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Sau khi nói chuyện với Tiểu Thiên một lúc, Dương Tử Mi bắt đầu đi đến hậu viện thăm sư phụ.

Sư phụ không ở trong đình viện, chắc là lại đang ngủ rồi.

Cô đi tới trước cửa phòng của sư phụ, khẽ gõ cửa vài cái, thấp giọng gọi: 

- Sư phụ ơi...

Không ai lên tiếng trả lời, cô chỉ đành nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Trên giường trống không, sư phụ không có ở đây. 

Ông đã đi đâu rồi nhỉ?

Sau khi ra ngoài tìm khắp nơi nhưng cũng không tìm thấy đâu, cô bèn chạy ra hỏi Sadako:

-  Sadako, cô có nhìn thấy sư phụ của tôi không?  

- Đạo trưởng đi ra ngoài rồi.

Sadako trả lời:

- Ông ấy dặn tôi nói với cô là ông ấy ra ngoài vân du một thời gian, bảo cô đừng có đi tìm ông ấy. 

- Vân du á?

Cả trái tim của Dương Tử Mi trầm hẳn xuống:

- Sư phụ tôi đi từ lúc nào thế? 

- Sau khi cô vừa ra ngoài thì ông ấy cũng đi luôn.

Sadako trả lời.

- Thật là, sao cô không nói với tôi một tiếng hả? Sao cô có thể để sư phụ đi ra ngoài như thế chứ? 

Dương Tử Mi gấp đến mức to tiếng trách mắng Sadako.

- Tôi xin lỗi, chủ nhân. Tôi không biết là phải nói cho cô biết.

Mặt mày Sadako tràn đầy vẻ hối lỗi, cô cúi thấp đầu xuống xin lỗi Dương Tử Mi.  

- Được rồi, chuyện này cũng không thể trách cô được. Nếu sư phụ đã muốn đi thì cô cũng không cản được ông ấy.

Dương Tử Mi biết trách mắng Sadako cũng vô dụng, cô chạy vào phòng của sư phụ mình lần nữa, phát hiện sư phụ chỉ cầm theo vài bộ quần áo, những thứ khác vẫn ở trong phòng, thậm chí đến cả chiếc điện thoại mình mua cho ông ấy để tiện cho việc liên lạc, ông ấy cũng để lại, không hề mang theo.

Rốt cuộc sư phụ muốn đi vân du ở nơi nào chứ? 

Tại sao không chịu để cô đi theo bên cạnh ông, cùng ông vượt qua đại hạn cuối cùng này? 

Dương Tử Mi vô cùng đau lòng ngồi bần thần trong phòng của sư phụ hồi lâu. Lúc này Sadako lại đi vào, nói:

- Chủ nhân, người bạn Lam Nha Nha của cô chuyển đồ đến rồi. 

- Tôi biết rồi.

Vừa bước ra ngoài, Dương Tử Mi lập tức nhìn thấy Lam Nha Nha đang xách một cái túi lớn trong tay, vẻ mặt đầy ngượng ngùng nhìn cô nói:

- Tử Mi, mình chuyển đến thật này, bạn hãy thu nhận mình nhé. 

- Đương nhiên rồi, thấy bạn tới mình vui chết đi được ấy chứ.

Nói xong Dương Tử Mi dẫn Lam Nha Nha vào căn phòng mà cô đã chuẩn bị sẵn cho cô ấy.

Khi Lam Nha Nha vừa nhìn thấy căn phòng được sắp xếp theo phong cách cổ điển vô cùng trang nhã giống như khuê phòng của các tiểu thư trên ti vi thì lập tức hưng phấn ôm lấy Dương Tử Mi, kêu to: 

- Woa, Tử Mi, căn phòng này thật là đẹp quá đi mất, mình thích quá! Mình vẫn hay mơ ước có thể được sống trong căn khuê phòng giống như các thiên kim tiểu thư thế này đây. Tử Mi, cảm ơn cậu, yêu cậu quá đi mất!

Nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ hưng phấn của cô ấy, Dương Tử Mi cũng cực kỳ vui vẻ.

Lam Nha Nha cởi giày, lăn qua lăn lại trên giường vài vòng sau đó ôm gối hỏi Dương Tử Mi: 

- Tử Mi, tại sao khi vừa bước vào căn phòng này mình lại cảm thấy cực kỳ thoải mái, cực kỳ ấm áp thế nhỉ?

- Căn cứ vào tất cả thuộc tính âm của bạn, mình đã dùng đá thủy tinh bố trí Tụ Dương Trận trong căn phòng này, đồng thời cũng dán chín tờ Tụ Dương Phù lên. Tất cả mọi thứ được trưng bày ở đây đều được sắp xếp theo trận pháp, bạn nhất định không được động linh tinh. Đợi sau khi bạn ở đây hơn một tháng, mình sẽ giúp bạn thu thập chút dương khí, đến lúc đó có lẽ luồng âm khí kia không thể ảnh hưởng đến thể chất của bạn được nữa. 

Dương Tử Mi ngồi xuống bên cạnh Lam Nha Nha, dặn dò. 

- Ừ, mình nhất định sẽ không động vào đồ đạc đâu.

Lam Nha Nha chớp đôi mắt to tròn linh động trong suốt đến vô ngần của mình, nhìn Dương Tử Mi, nói với vẻ cực kỳ cảm động:

- Tử Mi, bạn đối với mình tốt quá, bạn thật sự là cha mẹ tái sinh của mình! 

- Còn lâu mình mới muốn làm cha mẹ tái sinh già cả gì đó của bạn nhé, chúng ta là bạn bè mà, có thể giúp được bạn bè, mình cũng vui lắm.

Dương Tử Mi cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi