DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Bước ra khỏi cửa trụ sở thành phố, tâm trạng của Dương Tử Mi vô cùng sảng khoái, cô ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời.

Cảm ơn ông trời đã cho cô sống lại, để cô biết cô không hề vô dụng như đời trước nữa, cô có khả năng đối phó với những kẻ mình muốn đối phó.

- Tử Mi? 

Sau lưng truyền đến giọng nam trung niên nghe khá lạ, Dương Tử Mi quay lại nhìn thì phát hiện đó là trưởng phòng giáo dục Hoàng Đức An được cô cứu lần trước.

Bên cạnh ông ta còn có một cô bé chừng năm tuổi.

Lưng của cô bé này hơi bị khòm, gương mặt tái nhợt, đôi mắt to đen vốn nên trong suốt linh động lại trống rỗng vô thần không hợp với độ tuổi của cô bé, trên ấn đường hơi tối, có dấu hiệu bị trúng tà. 

- Trưởng phòng Hoàng...

Quan hệ giữa Hoàng Đức An với cha của cô không tệ, nên Dương Tử Mi vẫn luôn cung kính ông ấy.

- Thiệt tình, cứ gọi bác là bác Hoàng là được rồi. 

Hoàng Đức An mỉm cười nói, sau đó cúi đầu nói với cô bé kia:

- Tiểu Điệp, mau chào chị Tử Mi đi.

Cô bé tên Tiểu Điệp kia rụt rè nhìn Dương Tử Mi, sau đó nhích ra sau lưng Hoàng Đức An, lí nhí nói: 

- Em chào chị.

- Đây là cháu gái của bác, tên Tiểu Điệp, con bé nhát lắm.

Hoàng Đức An bất đắc dĩ nói. 

- Bác Hoàng, hình như tinh thần của Tiểu Điệp không được tốt lắm thì phải.

- Ừ, con bé cứ bị như thế mãi, nhà bác cũng sợ con bé bị bệnh, nên đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, nhưng lại không phát hiện nguyên do là gì.

Hoàng Đức An nhìn Dương Tử Mi, hai mắt đột nhiên sáng rỡ lên: 

- Tử Mi này, cháu tinh thông y thuật như thế, có thể kiểm tra con bé giúp bác được không, xem xem con bé nó bị gì.

- Bác Hoàng, Tiểu Điệp không phải bị bệnh, chẳng qua là bị trúng tà với sợ hãi một chút thôi.

Dương Tử Mi cười nói. 

- Bị sợ hãi? Trúng tà sao?

Hoàng Đức An nói với vẻ khó hiểu:

- Kể từ khi Tiểu Điệp chào đời được mấy tháng thì đã xìu xìu ển ển như thế rồi, chẳng lẽ con bé bị sợ hãi từ bé đến lớn sao? 

- Ấn đường của cô bé bị tối, chứng tỏ cô bé bị tà khí nhập thể. Nếu như cô bé bị từ nhỏ như lời bác đã nói thì có lẽ là có liên quan đến căn phòng của cô bé đấy.

- Ơ? Đúng rồi, bác nghe nói Tử Mi con cũng là một thầy phong thủy rất lợi hại, vậy con có thể đến xem thử xem có phải phong thủy nhà bác có vấn đề, nên mới khiến con bé biến thành như thế này hay không?

Hai mắt của Hoàng Đức An sáng lên, nói với Dương Tử Mi. 

- Cũng được ạ.

Dương Tử Mi vốn hơi mệt, nhưng thấy bộ dạng của cô bé thế này, trong lòng cảm thấy thương cho cô bé, nên đành gật đầu đồng ý.

Sau khi bước vào nhà của Hoàng Đức An, cô phát hiện bố cục phong thủy trong phòng khách rất tốt, có lợi cho thăng chức với vượng tài, chẳng trách ông ấy có thể thuận lợi thăng chức lên làm trưởng phòng giáo dục. 

Có ông dẫn đường, Dương Tử Mi đi vào phòng của bé Tiểu Điệp, liếc mắt nhìn thấy trên giường có một con gấu bông màu hồng trông rất đáng yêu, nhưng một bên mắt của con gấu bông này đã bị hỏng, trống rỗng.

Dương Tử Mi nhíu mày, cầm con gấu bông đó lên hỏi Hoàng Đức An:

- Bác Hoàng, mắt của con gấu này bị hư lúc nào thế? 

- Con gấu bông này là mẹ của con bé mua cho nó lúc nó ba tuổi, nó rất thích con gấu, vẫn luôn ôm nó đi ngủ.

Hoàng Đức An không rõ tại sao cô lại hỏi về con gấu bông này, chẳng lẽ con gấu bông này có liên quan gì đến trạng thái của Tiểu Điệp bây giờ sao?

- Mắt của con gấu này bị hỏng khi nào ạ? 

Dương Tử Mi hỏi.

- Ừm, hình như là từ năm ngoái, em họ của Tiểu Điệp đến chơi, xong ngứa tay móc ra, lúc ấy Tiểu Điệp nó khóc một chặp luôn.

Hoàng Đức An cố nhớ rồi nói. 

- Trước khi con gấu này bị hỏng thì Tiểu Điệp chưa có yếu ớt như thế đúng không ạ?

- Để bác nhớ xem, đúng vậy, trước kia Tiểu Điệp hơi gầy yếu một chút thôi, nhưng không tới mức thế này.

Hoàng Đức An hỏi với vẻ nghi hoặc xen lẫn sợ hãi: 

- Tử Mi à, không phải Tiểu Điệp bị như thế là có liên quan đến con mắt bị hỏng của con gấu bông này đấy chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi