DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Dương Tử Mi đặt sư phụ lên giường cô, một ngụm tinh huyết vốn đang cố kìm nén, không khống chế được phun lên sàn nhà Hán Bạch Ngọc trắng tinh, đỏ tươi giống như đóa hoa Mạn Châu Sa nở rộ bên bờ Bỉ Ngạn.

- Chủ nhân…

Sadako đỡ lấy cô. 

Sắc mặt Sadako giống cô, cũng tái nhợt như tờ giấy, đầu ngón tay lạnh lẽo không có một chút ấm áp.

Dương Tử Mi nhìn cô một cái, giọng khàn khan nói:

- Dọn sạch chỗ máu này đi. 

- Vâng!

Sadako nhu thuận gật đầu, ra ngoài lấy khăn lau sạch chỗ máu phun trên mặt đất.

Dương Tử Mi ngồi ở bên giường trông sư phụ, trong đầu nhớ lại tất cả ký ức khi cô ở cùng với sư phụ. 

Không có sư phụ, cô sẽ không có ngày hôm nay, có lẽ cô sẽ lặp lại bi kịch kiếp trước.

Nhưng bây giờ, mình lại không chăm sóc tốt cho sư phụ.

Lúc này, di động vang lên, là Long Trục Thiên gọi tới. 

Dương Tử Mi nhận điện thoại, không nói lời nào, ngữ khí nghẹn ngào.

- Sao vậy... Mi Mi? Có phải sư phụ xảy ra chuyện không?

Long Trục Thiên cũng biết Ngọc Thanh sắp đến đại nạn. Trên đời này, việc có thể khiến cô thương tâm như vậy, hẳn là sư phụ Ngọc Thanh. 

Dương Tử Mi nghẹn ngào đem sự việc của sư phụ hai năm rõ mười nói cho anh nghe.

- Mi Mi, em đừng đau lòng, anh về liền đây!

Nhìn Dương Tử Mi như vậy, trái tim Long Trục Thiên cũng đau như bị đâm vậy, hận không thể bay đến bên cô, ôm cô vào lòng. 

- Anh đã xong việc rồi sao?

Dương Tử Mi hỏi.

- Ừ, cũng ổn rồi. 

Long Trục Thiên trả lời.

- Vậy về sớm một chút, nhớ anh.

Lúc này, Dương Tử Mi cực kì hi vọng Long Trục Thiên có thể ở bên cô, cho cô dựa vào, để cô an tâm. 

- Ừ, anh cũng nhớ em.

Long Trục Thiên cúp máy, nói với người mặc áo đen phía sau:

- Arnold, lập tức đặt vé máy bay về Hoa Hạ cho tôi, tôi phải trở về! 

- Cậu Long, lúc này cậu không thể trở về!

Arnold kinh hãi nhìn anh ta:

- Hiện giờ Thánh Thủ đang khảo hạch cậu, để quyết định giữa cậu và thiếu gia Reiss ai sẽ là Thánh Chủ kế tiếp. Cậu rời đi lúc này, chẳng phải là đưa cơ hội cho thiếu gia Reiss sao? 

Con ngươi Long Trục Thiên trầm xuống:

- Vậy thì nhường cho Reiss cũng được.

Arnold ngăn cản anh ta: 

- Cậu Long, đừng mà!

- Cậu cũng biết, thiếu gia Reiss lòng dạ nhỏ hẹp, bài trừ dị kỷ, một khi anh ta lên làm Thánh Chủ, toàn bộ người Long hệ chúng ta coi như xong rồi. Cậu Long, vì sao đúng lúc mấu chốt lại phải về Hoa Hạ? Mấy tháng trước, cậu không ở đây, Long hệ chúng ta bị thiếu gia Reiss sử dụng âm mưu quỷ kế khiến người chết kẻ bị thương, thiếu chút thì sụp đổ, may là cậu trở về đúng lúc. Bằng không, hậu quả thật sự không thể lường được.

Khuôn mặt trầm tĩnh cương nghị của Long Trục Thiên xuất hiện một tia dị động. 

Có trở thành Thánh Chủ kế nhiệm hay không anh ta thật sự không quan tâm.

Nhưng anh ta không thể để thuộc hạ anh em vào sinh ra tử hơn mười năm nay với mình bị tên tiểu nhân Reiss kia thanh trừ ra ngoài hoặc giết hại bọn họ.

Anh có thể không làm Thánh Chủ, nhưng tuyệt đối không thể để Reiss làm Thánh Chủ. 

Nếu anh ta không quay về, Dương Tử Mi một mình đối mặt với biến cố của sư phụ, sẽ bàng hoàng và bất lực đến mức nào?

Cô còn nhỏ, lại coi trọng sư phụ như vậy, lúc này nhất định hi vọng mình có thể ở bên.

Nhưng nếu anh ta trở về, mọi chuyện sẽ như Arnold nói. Mạng sống của mấy vạn thủ hạ, có thể sẽ bị Reiss đùa bỡn trong lòng bàn tay. 

Họ đều là những người trung thành, thậm chí không tiếc tính mạng đi theo anh.

Sao anh có thể vứt bỏ họ được?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi