DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Sau khi Nhược Khê rời đi, ánh mắt Dương Tử Mi chiếu vào Trần Văn Đạt.

Trần Văn Đạt sợ đến mức rụt cả cổ lại.

Nhất mạng, nhì vận, ba phong thủy. 

Sống trên đời được mấy mươi năm, gã ta khác với mấy cô cậu trẻ tuổi đang đứng vây xem đằng kia. Gã rất tin vào phong thủy.

Gã cũng có nghe nói về Dương Tử Mi - vị đại sư phong thủy nổi tiếng này.

Có nằm mơ gã cũng không nghĩ đến mình vừa mới đắc tội với người ta, thậm chí còn đê tiện đến nỗi muốn bao nuôi người ta. 

Gã rất sợ cô ta ghi thù trong lòng.

Gã vội vàng bò đến dưới chân Dương Tử Mi:

- Xin lỗi Dương đại sư, là do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn. Vì con đàn bà đê tiện kia mà đắc tội đến cô, xin cô rộng lượng không so đo với kẻ tiểu nhân như tôi. 

Dương Tử Mi đúng là lười so đo với gã, có điều tâm trạng đi chơi đã bay hết không còn gì.

- Chúng tôi có năm người, vốn dĩ đang hứng trí đến đây chơi lại gặp cái chuyện thối nát này làm mất hết cả hứng không thể đi chơi tiếp được nữa. Yêu cầu quản lý Trần bồi thường cho chúng tôi tiền năm tấm vé vào cửa. - Dương Tử Mi lên tiếng.

- Hả? 

Trần Văn Đạt không hề nghĩ đến chuyện cô ta lại chỉ đòi bồi thường mỗi tiền vé vào cửa, thành ra không kịp phản ứng lại.

- Chẳng lẽ quản lý Trần không muốn trả ư?

- Trả... trả chứ! - Trần Văn Đạt vội vàng cướp lời, đưa đến hai ngàn tệ. Dương Tử Mi bảo Sadako nhận lấy. 

- Cảm ơn nhé! 

Dương Tử Mi nhìn cây cột đã đổ, bàn ghế cũng đã sập hết xung quanh:

- Tôi sẽ không bồi thường mấy thứ này đâu, vì người sai trước là ông. 

Đầu Trần Văn Đạt đầy mồ hôi:

- Làm… Làm sao dám để Dương đại sư bồi thường chứ!

- Đúng rồi, tôi còn nghe nói bên trong có tiết mục biểu diễn hết sức nóng bỏng của mấy anh trai đúng không? Mấy người bạn của tôi muốn nhìn thấy soái ca, hi vọng ông có thể để cho chúng tôi một sân khấu riêng thưởng thức. 

Dương Tử Mi nhớ đến mục đích quan trọng nhất mà tối nay Hạ Mạt nhắc đến nếu cứ trở về như vậy đúng là có lỗi với cô ấy quá.

- Để… để tôi gọi người đi chuẩn bị. - Trần Văn Đạt vội vàng ngoắc người đi chuẩn bị tiết mục biểu diễn.

Hạ Mạt lại bắt đầu hưng phấn đứng lên. 

Lần này, Trần Văn Đạt dẫn bọn họ lên ngồi ở vị trí đẹp nhất có thể nhìn xuống sân khấu, còn sai người mang đến đồ ăn vặt ngon nhất cùng với rượu vang đỏ.

Màn biểu diễn của soái ca nơi này quả là danh bất hư truyền. Máu nóng trong người Hạ Mạt sôi trào, suýt nữa thì chảy luôn cả máu mũi rồi.

Không biết có phải do cô đã lớn tuổi hay không. Dương Tử Mi không hề cảm thấy thích thú chút nào, ngồi một bên vừa ăn vặt vừa tán gẫu với Mẫn Cương. 

Mẫn Cương nhìn tất cả những gì vừa xảy ra trước mặt, yên lặng thu hết vào đáy mắt.

Cậu ta phát hiện ra, những chuyện về Dương Tử Mi mà cậu có thể ngờ đến thực sự rất có hạn, so với sự tự nhiên của ngày xưa thì bây giờ đã có mấy phần câu nệ.

Dương Tử Mi nhìn thấu tâm tư của anh, cười: 

- Dù cho năng lực của em thay đổi như thế nào, tình bạn của chúng ta vẫn không thay đổi.

Mẫn Cương gật đầu, sự ấm áp và cảm động dâng lên trong ánh mắt.

- Còn tôi thì sao? - Hạ Mạt trùng hợp nghe được hết lời này, nghiêng đầu hỏi. 

- Tất nhiên cũng là bạn rồi! Cậu còn hỏi mấy lời thừa thãi này nữa, tớ sẽ bảo Sadako đánh bay cậu. - Dương Tử Mi khinh thường nhìn cô.

Từ một khía cạnh nào đó mà nói, Hạ Mạt là người bạn đầu tiên không để ý bất cứ chuyện gì mà làm bạn với cô, giúp cô vượt qua quãng thời gian nhập học mơ hồ không biết gì.

Chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Hạ Mạt mãi mãi là bạn tốt của Dương Tử Mi, Lam Nha Nha cũng vậy. 

Còn Mẫn Cương thì lại là bạn hơi đặc biệt một chút.

- Vậy còn tôi thì sao? Tôi tưởng chúng ta đã là bạn. - La Anh Kình bước đến.

Tuy rằng anh ta cảm thấy Dương Tử Mi rất đáng sợ nhưng cũng vô cùng hiếu kỳ và hứng thú với cô. Nếu không tiếp xúc, xem thử cô ta là người như thế nào, anh ta thật sự không cam tâm. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi