DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Lúc Tống Huyền vừa đi đến cửa nhà Dương Tử Mi thì trùng hợp gặp được Dương Thanh.

Tuy đã mười năm kể từ lần cuối gặp được Tống Huyền nhưng Dương Thanh vẫn có một ấn tượng sâu sắc đối với anh ta, vội vào đi tới chào hỏi:

- Tống tiên sinh, xin chào! 

Năm đó, Tống Huyền dẫn theo Dương Tử Mi năm tuổi đến bệnh viện gặp Dương Thanh. Mục đích là muốn nhìn thử hai vị phụ huynh có thể sinh ra một bé gái thiên tài như vậy rốt cuộc là người như thế nào. Nhưng lúc ở bệnh viện, anh nhìn thấy chẳng qua cũng chỉ là một giáo viên bình thường ở vùng quê nghèo đói thì không khỏi âm thầm thất vọng.

Đã mười năm trôi qua, người đến người đi qua trước nhà anh ta thật sự nhiều lắm, mặt của Dương Thanh kia cũng chỉ là gương mặt vô cùng phổ thông nên cũng dần dần bị Tống Huyền lãng quên.

Thế nên anh ta không nhận ra Dương Thanh, chỉ nghĩ là một người quen biết anh ta nên cũng mỉm cười lạnh nhạt gật đầu: 

- Xin chào!

- Tống tiên sinh, cám ơn cậu.

Tống Huyền là thầy dạy đồ cổ cho Dương Tử Mi, Dương Thanh vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói lời cảm ơn nhưng lại sợ mạo muội quá mức nên cứ trì hoãn mãi. Bây giờ có thể tình cờ gặp thế này liền cảm kích nói. 

Tống Huyền nhìn Dương Thanh, nghi hoặc hỏi:

- Vị tiên sinh này, sao ông lại nói cảm ơn với tôi?

- Ha ha... hóa ra Tống tiên sinh không nhớ rõ! Tôi là bố của Dương Tử Mi - Dương Thanh. Cảm ơn cậu đã hết lòng chỉ bảo nó để nó có thể hiểu được việc giám định và thưởng thức đồ cổ, bồi dưỡng nó thành một con người tao nhã. - Dương Thanh cười nói. 

Hóa ra đây là bố Dương Tử Mi. Tống Huyền nhìn Dương Thanh trước mắt mình, liền nhớ lại kí ức mười năm trước ở cái bệnh viện kia.

Mười năm trước, Dương Thanh nằm trong bệnh viện. Mặt gầy nhom đau khổ nhìn đến mà sợ, bây giờ mặt mũi ông hồng hào, tươi cười khoan khoái khác hẳn lúc trước.

Nghe ông nói là bố Dương Tử Mi, Tống Huyền cũng không dám thất lễ, vội vàng cười rồi chủ động nắm tay Dương Thanh: 

- Dương tiên sinh, thật ngại quá… Không nhận ra chú.

- Không sao, không sao hết!

Dương Thanh lắc đầu cười: 

- Tống tiên sinh có phải muốn tìm con gái tôi hay không?

- Vâng, có chút việc muốn thương lượng với em ấy. Dương Tử Mi có ở cùng nhà với chú không? - Tống Huyền hỏi.

- Con gái nó không tiện ở cùng với chúng tôi. Nó mua cho chúng tôi một căn nhà khác, ở bên kia kìa. - Dương Thanh chỉ vào nhà mình nói. 

- Tốt thật! Tiểu Mi rất hiểu chuyện cũng rất hiếu thuận. Dương tiên sinh có thể có một người con gái như vậy quả thật có phúc. - Tống Huyền gật đầu nói.

Nghe cậu ấy tán dương con gái, mặt Dương Thanh sáng rực lên kiêu ngạo một chút, cảm thán:

- Đúng vậy, một người bố vô dụng như tôi đây đã làm nó chịu nhiều đau khổ, cuối cùng vẫn phải lệ thuộc vào nó. Nó có thể mang đến cho người nhà một cuộc sống hạnh phúc như vậy... Tôi cũng không biết tích được bao nhiêu phúc đức mới có được người con gái như thế này? Thật sự rất cảm kích! 

Tống Huyền cười cười, anh ta không có nhiều thời gian chào hỏi xã giao cùng với Dương Thanh nên cũng nói ngay:

- Chú Dương, cháu có việc gấp muốn tìm Tiểu Mi. Em ấy có có ở nhà không?

- Có ở nhà đó, tôi vừa thấy nó. 

Dương Thanh vội vàng nói:

- Thế tôi không làm phiền cậu nữa, cậu vào gặp nó đi. Lúc nào cậu có thời gian rảnh, tôi mời cậu uống một tách trà để cảm ơn cậu đã chiếu cố con gái tôi.

Tống Huyền nheo mắt cười: 

- Dương tiên sinh khách khí quá rồi, cháu là thầy trên danh nghĩa của Tiểu Mi thôi. Những thứ cô ấy biết đều là nhờ cô ấy tự học hết cả, nói về việc chiếu cố thì ngược lại em ấy chiếu cố cháu mới tương đối nhiều đấy ạ.

- Ha ha... Tống tiên sinh cũng thật khiêm tốn quá!

Dương Tiên sinh đi đến trước cánh cửa lớn của căn nhà, gõ cửa gọi to: 

- Con gái, mở cửa đi. Thầy Tống của con đến này.

- Cảm ơn Dương tiên sinh!

- Không cần cảm ơn đâu! Tôi đi trước, tạm biệt Tống tiên sinh. - Dương Thanh phất tay rời đi. 

Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng lại mạnh mẽ của Dương Thanh, Tống Huyền trong lòng thầm cảm thán. Nếu không có Dương Tử Mi, người nhà cô cũng không thể có ngày hôm nay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi