DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Nhìn cô như vậy, ông thấy rất khó hiểu.

Cho dù cô em họ Tăng Tuệ của ông khi ở tuổi này cũng không có sự hồn nhiên phóng khoáng, lạnh nhạt như khó giống cô được.

Xem ra khí chất này có liên quan đến việc cô học về đồ cổ từ bé. 

Thấy Dương Tử Mi vẫn nhẹ nhàng thản nhiên như cũ, trong lòng Chu Khiết Oánh loáng thoáng có dự cảm bất thường.

Cô ta không hiểu, một con bé hơn mười tuổi như Dương Tử Mi lấy đâu ra sự tự tin bình tĩnh này.

Khi cô ta nhìn sang phía Mộ Dung Vân Thanh, thấy anh đang dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Dương Tử Mi, tâm tình lập tức trở nên xấu. 

Lúc nãy hình như Dương Tử Mi có nói học qua giải thạch ở thành phố A với Mộ Dung Vân Thanh.

Hai người bọn họ có quan hệ gì vậy?

Sao anh lại nhìn Dương Tử Mi như thế chứ? 

Cô ta nhất định phải thắng ván đánh cược đổ thạch này. Để Mộ Dung Vân Thanh thấy rõ cô ta mới là người con gái tài mạo song toàn, là người thích hợp với anh.

Cô chọn một khối đá thô đưa cho sư phụ giải thạch cắt ra.

Dương Tử Mi liếc qua khối đá thô đó một cái. 

Đó là khối đá thô cuối cùng của Chu Khiết Oánh có thể cho ra phỉ thuý. Cô không ngờ đến vận may của cô ta lại tốt như vậy, liên tiếp chọn trúng ba khối đá thô có ngọc.

Dương Tử Mi vì muốn đẩy cảm xúc đắc thắng của Chu Khiết Oánh lên cao nhất rồi từ từ rớt xuống, nên cô tiếp tục chọn một khối đá thô không có ngọc để cắt.

Lúc nãy vì muốn mua phỉ thuý vàng nên cô cố ý mua khối đá thô này làm nền, nó lớn bằng mặt thớt gỗ, bề ngoài xấu xí giá cũng rất rẻ chỉ có ba nghìn. 

Nhìn thấy cô chọn khối đá thô này để cắt, Chu Khiết Oánh không nhịn nổi mà cười rộ lên.

Lúc này ở chỗ đánh cược bên ngoài, nhà cái lại tiếp tục tiến hành một lượt đánh cược mới, làm tỷ lệ tiền cược bên phía Tăng Thiên Hoa thành đặt một đền năm.

- Ông... ông đặt cược năm trăm vạn đi! Đặt cược chúng ta thắng. 

Dương Tử Mi nói với Tăng Thiên Hoa.

Tăng Thiên Hoa nhìn cô, không nói nhiều.

Người khác có thể xem thường họ nhưng họ không thể thua được, vì thế ông lấy ra năm trăm vạn, đặt cho chính mình thắng. 

- Ha ha... Ông Tăng, ông thật có ý tứ, chẳng nhẽ ông thấy thua một nghìn vạn còn ít à? Nhưng nghĩ lại bao nhiêu năm nay ông kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng nên tiêu bớt đi.

Chu Khiết Oánh cười to, cũng lấy năm trăm vạn đặt cho chính mình.

Mộ Dung Vân Thanh thấy tình huống này, dứt khoát dùng danh nghĩa của sáu người trong cửa hàng anh ta đặt ba nghìn vạn cho Tăng Thiên Hoa, gây ra chấn động lớn. 

Chu Khiết Oánh cho rằng anh cố tình lấy ra số tiền lớn này giúp Dương Tử Mi khiêu chiến, khó thở hổn hển nói với Mộ Dung Vân Thanh.

- Mộ Dung tiên sinh, anh điên à? Anh nhiều tiền quá không tiêu hết à, muốn đem biếu hết cho nhà họ Trang à?

- Ừ, tôi đúng là có quá nhiều tiền tiêu không hết nên muốn đánh cược mất bớt đi. 

Mộ Dung Vân Thanh quay đầu nói với mấy nhân viên trong cửa hàng.

- Tôi lấy danh nghĩa các anh để đặt cược. Nếu ông Tăng đây thắng, tiền thắng được tôi cho các anh hết.

Nếu thắng, chẳng phải mỗi người nhân viên sẽ được hai nghìn bốn trăm vạn sao?! Lại không phải chịu chút rủi ro nào, tiền vốn đã có ông chủ trả hết. 

Vấn đề là họ không vui nổi.

Họ vốn không xem trọng phía Tăng Thiên Hoa này, mà sợ rằng tiền đặt cược của Mộ Dung Vân Thanh mất sạch, áp lực lớn lắm đó.

Mấy người bên ngoài nhìn ba khối đá thô đã bị cắt ra rồi không đánh cược nữa. 

Ván đánh cược bên ngoài bị hành động cược ba nghìn vạn của Mộ Dung Vân Thanh cho Tăng Thiên Hoa đã liên tục đổ thua hai khối đá thô mà càng thêm gay cấn.

Mọi người ở con phố này hình như đều tập trung hết lại đây để xem náo nhiệt.

Sư phụ giải thạch bên phía Chu Khiết Oánh bắt đầu động dao, lúc này lộ ra một mảnh đỏ nhạt. 

- Ồ, là phỉ thuý đỏ!

Những người đặt cược cho cô ta hưng phấn kêu lên.

- Tiểu Đổ Thần thật là quá lợi hại! Liên tiếp chọn trúng ba khối! Chu nữ thần vạn tuế! 

- Chu nữ thần vạn tuế!

Ai ai cũng hoan hô!

Chu Khiết Oánh cười tươi như nở hoa trên mặt, cô ta cũng không ngờ hôm nay vận may của mình lại tốt như vậy. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi