DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Mộ Dung Vân Thanh là một người khá nhạy cảm. Thấy Dương Tử Mi bỗng nhiên lùi lại, tránh xa mình hơn thì ánh mắt ẩn giấu đằng sau cặp kính trắng kia càng trở nên lạnh lùng hơn, anh nói:

- Miếng ngọc Quan Âm này là do cô làm vỡ đúng không?

Nghe Mộ Dung Vân Thanh chất vấn mình như thế, Dương Tử Mi khẽ chau mày lại, cảm giác muốn tránh xa Mộ Dung Vân Thanh cũng ngày càng mãnh liệt hơn. Cô cũng lạnh lùng đáp:

- Anh nghĩ tôi là người như vậy sao?

Mộ Dung Vân Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đen láy và vốn lấp lánh như sao của Dương Tử Mi, nhưng vẻ như đang vô cùng phẫn nộ và lạnh lùng vì sự nghi hoặc của mình nên anh cũng nhận ra rằng sự suy đoán của mình đã sai.

Lúc nãy, anh không rời mắt khỏi Dương Tử Mi và phát hiện cô không hề làm động tác nào kỳ lạ cả. Các ngón tay cũng rất đỗi bình thường, không bắt ấn. Chẳng lẽ, miếng ngọc Quan Âm của anh bị vỡ là vì đã đỡ giúp anh một kiếp nạn như lời cô nói hay sao?

Không hiểu sao, sau khi miếng ngọc Quan Âm bị vỡ, anh luôn cảm thấy trong lòng bất an, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của những người mà anh đã sát hại năm xưa. Đặc biệt là những đồng đội đã bị anh ra tay sát hại trong thời gian huấn luyện đặc biệt.

Mộ Dung Vân Thanh đưa tay xoa xoa ấn đường của mình nhằm trấn an tinh thần.

Lúc này, Dương Tử Mi cũng bắt đầu dùng thiên nhãn để nhìn Mộ Dung Vân Thanh và phát hiện có vài âm linh khí đang lờn vờn quanh người anh ta. Còn sắc mặt của anh ta cũng bắt đầu trở nên lo lắng, bất an.



Nghĩ vậy, nên Dương Tử Mi lấy một miếng ngọc hồ lô nhỏ trên người ra.

Miếng ngọc hồ lô này là do chính tay cô chạm khắc. Tuy không tinh xảo nhưng nó lại là pháp khí mà cô đã nuôi dưỡng trong đất lành năm năm nay nên có tác dụng trừ tà, hóa sát.

- Anh hãy đeo cái này vào đi.

Dương Tử Mi đưa miếng ngọc hồ lô đó cho Mộ Dung Vân Thanh nói.

Đối với người chuyên kinh doanh về ngọc như Mộ Dung Vân Thanh thì khi thấy miếng ngọc hồ lô màu xanh nhạt với chất ngọc bình thường, đường nét chạm khắc lại thô sơ, không tinh tế gì đang nằm trong lòng bày tay trắng muốt, xinh đẹp của Dương Tử Mi kia mà nói thì anh thấy nó chẳng khác gì món đồ chơi của trẻ con.

Năm năm trước, khi chạm khắc miếng ngọc này, Dương Tử Mi chỉ mới mười tuổi. Thế nên, miếng ngọc hồ lô đó quả nhiên là đồ chơi của trẻ con.

Còn Mộ Dung Vân Thanh thì trước nay đều rất chú trọng ăn mặc và dáng vẻ bề ngoài. Anh lúc nào cũng có phong thái của một người thuộc giới quý tộc quyền quý, cao sang.

Giờ, muốn anh đeo một miếng ngọc hồ lô bình thường, thô ráp kia thì chẳng khác nào bắt anh chết vậy.

- Cám ơn, nếu như ngọc hồ lô có thể trừ tà, hóa sát thì trong tiệm thì tôi cũng không tiện nhận miếng ngọc này của cô Dương.

Mộ Dung Vân Thanh khéo léo từ chối.

Dương Tử Mi cũng biết là anh ta đang chê miếng ngọc hồ lô của mình xấu xí và thô ráp.

Nếu như anh ta không cần thì cô cũng chẳng việc gì phải tặng cho anh ta nữa.

Phải biết là, để nuôi dưỡng được một pháp khí không phải là chuyện dễ dàng gì. Và cũng nên biết rằng những pháp khí đó không thể đong đếm bằng tiền được.

Đang lúc Dương Tử Mi định cất miếng ngọc hồ lô của mình lại thì Tống Huyền liền hỏi:

- Tiểu Mi, đây là miếng ngọc hồ lô do tự tay em chạm khắc sao?

- Dạ, em làm nó mấy năm trước rồi ạ.

Dương Tử Mi gật đầu đáp.

Mắt Tống Huyền đột nhiên sáng lên, gấp gáp nói:

- Tiểu Mi, em có thể tặng nó cho anh không?

Dương Tử Mi nhìn Tống Huyền và nghĩ đến chuyện anh thường xuyên tiếp xúc với cổ vật nên chuyện gặp phải cổ vật bị nhiễm âm sát khí cũng không phải là hiếm. Nghĩ thế nên cô tiện tay lấy sợi dây đỏ trên bàn bên cạnh và xỏ miếng ngọc hồ lô đó vào. Tiếp đến cô lại thắt một nút thắt chuyên dùng để trừ tà hóa sát, âm thầm niệm chú để dẫn khí tốt vào miếng ngọc. Xong xuôi mới tặng miếng ngọc đó cho Tống Huyền.

Tống Huyền nhận được miếng ngọc cô tặng thì vui mừng khôn xiết và nhanh chóng đeo miếng ngọc đó lên cổ.

Nếu chỉ nhìn sơ qua thì miếng ngọc hồ lô kia ít nhiều cũng làm giảm đi khí chất và khiếu thẩm mỹ của Tống Huyền.

Tuy nhiên, Tống Huyền lại không quan tâm đến chuyện đó. Anh rất vui. Anh vui vì miếng ngọc hồ lô đó là do chính tay Dương Tử Mi làm, nút thắt màu đỏ kia cũng do chính tay cô thắt.

Mộ Dung Vân Thanh ngẩn người nhìn Tống Huyền hớn hở đeo miếng ngọc hồ lô xấu xí, quê mùa lên cổ. Trong lòng anh ta bỗng nhiên có cảm giác thất vọng, thậm chí có chút hối hận vì đã không nhận miếng ngọc đó.

Tống Huyền vốn cảm thấy nhiệt độ trong phòng khá lạnh, nhưng sau khi đeo miếng ngọc hồ lô do Dương Tử Mi tặng cho thì anh không cảm thấy lạnh nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi