[DI NGẠN] CẤM TÌNH

Ánh mặt trời xuyên tầng lá xanh rọi qua ô cửa sổ sau đó gặp khích chiếu trên người thiếu niên anh tuấn đang ngủ ở trên giường, từ cái khẽ nhíu mày cũng đủ cho người khác biết được cậu thiếu niên này ngủ không ngon giấc.

“Ừm…” Thủy Linh Thần nâng mí mắt nặng trĩu chậm rãi mở ra, đập vào tầm mắt chính là trần nhà trong căn phòng trọ anh mới thuê gần một tháng này có chút như quen thuộc nhưng cũng lại có chút lạ lẫm, anh bị làm sao vậy ?! Thân thể đau nhức muốn chết, cứ như chỉ cần cử động nhẹ là toàn thân liền như nứt toác ra.

Những chuyện này phát sinh là do đêm hôm qua, hắn không hiểu vì sao người em trai mà mình luôn luôn thương yêu lại làm ra những chuyện này với mình, là muốn trút giận sao? không thể nào! Bên cạnh em ấy theo lý không thiếu nữ nhân mới đúng, chỉ cần đem khuôn mặt của Vụ Dạ ra, hoặc giơ một ngón tay thôi, thì liền có một đám đàn bà lẫn đàn ông chạy tới nguyện ý vì em ấy làm ấm giường mà, cần gì phải tìm tới một đứa con trai huống hồ còn là anh trai như anh…

“Anh à… Em yêu anh…” anh có nhớ mang máng lúc Vụ Dạ tiến vào cơ thể anh thì đúng là có nói một câu như vậy, câu nói này là có ý gì, yêu là…

Không thể nào, anh không biết là  Vụ Dạ lại ôm cái loại tình cảm như vậy dành cho mình, vậy còn anh thì sao đây? Anh ôm loại tình cảm gì khi ở bên cạnh em ấy?

Anh chỉ cần biết mỗi khivnhìn thấy em trai nhíu mày một chút hoặc cười một cái thì trong thâm tâm anh liền nhũn ra, nhưng loại cảm xúc này có chứa nhục dục hay không thì anh chưa nghĩ tới…

++++

Tại một nơi khác, Thủy Vụ Dạ đã mua bữa sáng đang bất an mà đi qua lại trước cửa, từng bước lề mề như không muốn vào nhà cậu có chút sợ hãi, cậu thừa nhận đêm qua bản thân mình có chút kích động, cứ như vậy mà giữ lấy anh trai, có điều cảm giác chôn thật sâu vào trong cơ thể anh ấy thật là tươi đẹp, ở trong cái động nhỏ nóng rực ẩm ướt chật hẹp mạnh mẽ chèn ép lên từng vách thịt đưa đẩy làm cho cậu không cách nào tự tìm đường thoát ra khỏi ngọn lửa dục vọng, nghĩ tới đây hạ thể cậu lại bắt đầu rục rịch, hi vọng  lần thứ hai nếu có làm tình cùng với anh trai thì nhất định phải làm trên hai lần.

Ai… Hiện tại không phải là lúc để suy nghĩ mấy cái chuyện này, cậu phải cùng anh trai nói chuyện rõ ràng.

Cậu cắn cắn môi dưới lấy hết dũng khí đem chiếc chìa khóa cắm vào cửa.

Mới vừa đi vào nhà, liền nhìn thấy Thủy Linh Thần đang ngồi ở trên ghế salông nghe điện thoại, không biết người cùng anh nói chuyện điện thoại là ai, nhưng trên mặt anh lại có vẻ ôn nhu chăm chú như vậy, ngay cả lúc cậu trở về anh cũng không phát hiện.

Thủy Vụ Dạ chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên tiếng ong ong, ngay cả nội dung  Thủy Linh Thần đang nói cái gì cậu căn bản đều không nghe thấy, duy nhất chỉ nghe có cái hai chữ  “Như băng” sau đó lỗ tai liền lùng bùng như bị điếc, trong lòng bịt kín một tầng bóng tối.

Thủy Linh Thần sau khi nghe điện thoại xong,đầu cúi xuống rơi vào vào một mảnh trầm tư, sau đó còn cười như vừa hiểu rõ chuyện gì đó.

một tiếng “anh”, Thủy Vụ Dạ phảng phất nghe được âm thanh run rẩy của chính mình.” Anh  cao hứng như vậy làm gì! Anh vẫn còn giữ liên lạc với con nhỏ kia.”

Thủy Linh Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, đối mặt với anh là một cặp mắt tâm tối như hồ sâu không đáy kia, cặp mắt tinh tế kia tựa hồ như đang che giấu một tầng sóng lớn, Thủy Linh Thần đầu tiên là sững sờ, sau đó mở miệng muốn nói cái gì, lại bị âm thanh lạnh lùng của cậu đánh gãy.

“Anh còn yêu thích Liễu Nhược Băng đúng khokng!?” Cậu dừng lại một chút, sau đó vượt lên ngồi ở trên đùi Thủy Linh Thần, sau đó liền ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói rằng: “Anh biết không? Thật ra cô ta còn thích anh!”

Âm thanh lạnh lẽo mang theo vài tia ám muội của Thủy Vụ Dạ vang lên bên tai anh, hơi thở nóng nóng vờn quanh vùng cổ anh, làm anh có chút ngứa ngáy vai theo phản xạ co rút lên.

“Vậy thì như thế nào?” Anh không hiểu tự nhiên  Vụ Dạ nói chuyện này để làm gì, hơn nữa anh có thể không biết chuyện này à, chính xác mà nói là cái đứa em trai đang ngồi trên đùi anh lúc này là đứa đã ngông nghênh cướp bạn gái anh, khi đó anh chỉ cho rằng Vụ Dạ quá mức ỷ lại mình nên mới làm như vậy, nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua,  anh mới biết được, đứa em trai mà từ nhỏ anh đã yêu thương nuông chiều che chở này, nó lại có tình cảm vượt quá giới hạn với bản thân anh, mà anh cũng vừa mới biết rõ thật ra chính mình cũng thế…

“Anh không muốn em làm tổn thương cô ấy chứ?!”

Ồ… Thủy Vụ Dạ đem tâm trí của anh đang chu du kéo về hiện tại, thương tổn, em ấy  muốn làm thương tổn ai vậy?

“Em đến cùng là muốn nói cái gì?” ánh có chút không rõ đầu lông mày hơi nhíu lại.

“À, em đang nói Liễu Nhược Băng… anh!” khóe miệng Thủy Vụ Dạ câu lên một đường cong xinh đẹp, lộ ra một nụ cười mê hoặc.

Thủy Linh Thần dường như nhìn ra được sự đau xót và thống khổ từ trong nụ cười của người trước  mắt.

“Vụ Dạ, đừng như vậy…” Hắn đưa tay thân mật cẩn thận phủ lên khuôn mặt đẹp nao lòng người của Thủy Vụ Dạ: “Anh cũng yêu em, vì vậy em không cần làm những chuyện này.” Anh có thể khẳng định tình cảm của chính mình, trước mắt anh đứa em trai cùng mẹ khác cha này vốn không quan, vì anh là thật tâm yêu cậu, vì Vụ Dạ anh có thể từ bỏ tất cả.

“Anh…” Tiếng nói của cậu trở nên run rẩy, Thủy Linh Thần nói chuyện này làm cậu có chút không tiếp thu kịp, “Có thật không…” Cậu cẩn thận từng li từng tí hỏi lại lần nữa,Thủy Linh Thần gật đầu một cái, sau đó, bỗng có một bàn tay ghì đầu anh lại điên cuồng hôn lên đôi môi anh, đem hết mật ngọt trong miệng anh triệt để hút sạch.

“Ô…” Thủy Linh Thần Dật  phát ra một tiếng rên rỉ, hơn nữa cũng khẩn cấp ôm đáp lại Thủy Vụ Dạ, thỉnh thoảng còn duỗi đầu lưỡi ra cùng cậu đưa đẩy làm sâu nụ hôn.

~TOÀN VĂN HOÀN~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi