ĐI NGƯỢC CHIỀU GIÓ ĐẾN BÊN CẠNH EM


“Chúng ta, chia tay đi”
Cô ấy là Nhậm Lâm Nhã, quen bạn trai được 8 năm thì cậu ấy lại sau lưng cô lén lút quen một cô gái khác.

Lạc Bộ Thiên lạnh nhạt nhìn cô ấy, thốt ra một từ.

“Được”
Nhậm Nhã Lâm dưới bầu trời buốt lạnh của mùa đông quay đầu rời đi, nước mắt của cô ấy đã rơi xuống.

Hóa ra 8 năm qua cô ấy trong mắt Lạc Bộ Thiên lại chẳng hề có giá trị nào, anh ta chỉ dùng một từ “được” đã kết thúc hết mọi thứ mà cô ấy vung đắp 8 năm qua.

Nhậm Nhã Lâm nghẹn ngào, hình ảnh vui vẻ hạnh phúc của họ từ cấp ba đến tận bây giờ đều khiến cô ấy đau đớn gấp trăm lần.

Nhậm Nhã Lâm thật sự rất muốn biết ai đã khiến cho Lạc Bộ Thiên thay lòng nhanh chóng như vậy, nhưng biết rồi thì làm sao chứ ? Mọi chuyện sẽ không quay trở lại càng không thể quay lại.

Đã hơn ba tháng kể từ khi chia tay Nhậm Nhã Lâm vẫn luôn cố gắng duy trì tiệm hoa của mình, cô ấy ảnh hưởng từ người mẹ đã mất nên rất thích hoa, cô ấy cũng đã dùng tiệm hoa này để kiếm tiền giúp đỡ Lạc Bộ Thiên hoàn thành 4 năm đại học của anh ta nhưng tới cuối cùng anh ta lại bỏ rơi cô ấy.

“Chị”
“Tiểu Khả”
Nhậm Tinh Khả là em gái của Nhậm Nhã Lâm, là học sinh cấp ba cô bé vô cùng hiểu chuyện, học cũng rất giỏi nhưng lại có chút rụt rè yếu đuối.

“Em về rồi à ?”
“Vâng ạ, hôm nay em được về sớm”
“Vậy sao em không về nhà trước đi, giờ này cũng sắp đến giờ đóng cửa tiệm rồi, đợi đến khi xong việc chị sẽ về sau”

“Không sao đâu ạ, em sẽ đợi chị”
“Được, vậy em ngồi bên đó làm bài đi, chị làm việc một lát”
“Vâng ạ”
Trong lúc Nhậm Tinh Khả đang làm bài còn Nhậm Nhã Lâm đang bó hoa thì ngoài cửa một chiếc xe sang trọng dừng lại.

Một người phụ nữ từ trên xe bước xuống đi thẳng vào tiệm hoa.

“Kính chào quý khách không biết quý khách cần tìm hoa gì ạ ?”
Nhậm Nhã Lâm vô cùng bất ngờ với khí chất của người phụ nữ trước mặt.

“Cháu là Nhậm Nhã Lâm đúng không ?”
Nhậm Nhã Lâm nghi hoặc không hiểu sao người phụ nữ đó lại biết tên mình.

“Bác là ?”
“Dì là Hàn Oánh, là bạn cũ của mẹ con”
Nhậm Nhã Lâm ngạc nhiên nhìn bà ấy, như thể là rất khó tin.

“Vậy hóa ra từ khi mẹ cháu mất thì cháu cũng đã rời đi, bảo sao mãi mà dì lại chẳng tìm được cháu”
“Cũng đã 7 năm, cháu không muốn quay về gặp lại ông ấy”
Hàn Oánh đưa tay ra nắm lấy tay Nhậm Nhã Lâm an ủi.

Hóa ra năm đó sau khi tốt nghiệp cấp ba thì mẹ của Nhậm Nhã Lâm mắc bệnh nặng, nhưng ba cô ấy lại luôn không quan tâm bà ấy, ông ấy liên tục cờ bạc nên không thể nào có đủ tiền làm phẫu thuật cho mẹ cô thế là bà ấy đã mất.

Sau khi mẹ mất không lâu Nhậm Nhã Lâm đã dẫn em gái rời đi và mang theo di ảnh lẫn tro cốt của bà ấy rời khỏi nhà.

Sự căm hận đối với ba của mình trong lòng Nhậm Nhã Lâm vô cùng lớn, cái tên Nhậm Sơn đối với cô ấy mà nói là một sự đả kích.

“Thật ra lần này dì đến là có chuyện muốn giải quyết với con, về món nợ ngày xưa của Lục gia với mẹ cháu”
Nhậm Nhã Lâm ngạc nhiên.

“Món nợ ?”
Cô ấy trong lòng hoang mang, không biết gia đình cô đã nợ Lục gia cái gì mà để phu nhân phải tìm đến tận đây.

Lúc này lời nói của Lục phu nhân nói ra mới khiến cho Nhậm Nhã Lâm thở phào nhẹ nhõm.

“Cháu đừng lo, là nợ của Lục gia đã nợ mẹ cháu hơn mấy năm qua, dì đến là để trả nợ”
“Vậy…….

là chuyện gì vậy ạ ?”
“Thật ra năm đó Lục gia nợ mẹ cháu một ân tình nên chồng của bác đã hứa hẹn sau này sẽ cưới cháu về làm vợ của Lục Thành, cuộc sống sau này của cháu cũng sẽ được Lục gia đảm bảo, kể cả gia đình của cháu”

Nhậm Nhã Lâm hốt hoảng từ chối.

“Kết hôn ? Với con trai của bác sao ? Không được đâu ạ, cháu và anh ấy còn chưa gặp mặt tại sao lại có thể nói kết hôn là kết hôn”
Nhậm Tinh Khả bên cạnh cũng bị tiếng hét của chị hai làm cho giật mình.

“Cháu bình tĩnh đã, thật ra hôn ước là chuyện đã định, đáng lẽ dì phải để cháu và A Thành gặp mặt tìm hiểu nhau trước rồi mới nói tới chuyện kết hôn, nhưng…….

cháu lại rời đi, khó khăn lắm dì mới tìm được cháu”
Nhậm Nhã Lâm cũng đã bình tĩnh cô ấy chăm chú lắng nghe Lục phu nhân giải bày.

“Cháu yên tâm đi, hay là cháu suy nghĩ thêm, ba tháng nữa nếu cháu có ý định thay đổi gì thì đến tìm dì”
Lục phu nhân đưa lại địa chỉ cho Nhậm Nhã Lâm rồi đứng dậy rời đi.

Cho đến tận lúc xe của họ đã đi xa thì cô ấy vẫn còn thẫn thờ suy nghĩ.

( Kết hôn ? Rốt cuộc mẹ có ơn gì với họ mà họ lại tìm đến tận đây mở lời muốn mình kết hôn với con trai họ chứ ? )
Thời gian trôi qua hơn một tuần, Nhậm Nhã Lâm cứ thẩn thờ suy nghĩ, cho đến hôm đó trong lúc đã bó hoa thì ngoài cửa một tiếng động lớn vang lên.

Nhậm Nhã Lâm ngước nhìn thì vô cùng ngạc nhiên, hoá ra là bạn thân Lăng Nghiên của cô đã về nước.

“Bạn yêu mình nhớ cậu quá, cuối cùng mình cũng đã được trở về gặp cậu rồi”
Từ sau khi tốt nghiệp đại học Lăng Nghiên ra nước ngoài và hiện đang làm quản lí cho một diễn viên mới nổi là Âu Dương Việt.

“A Nghiên, cậu về rồi ?”
“Lại đây mình xem một lát, nhìn thử cậu có gầy đi không ?”
“Cậu làm gì vậy chứ ? Chỉ là có ba năm không gặp mà cứ như mười năm không bằng”
“Cậu nói vậy sẽ làm mình buồn đó nha, lâu lắm mới được về thăm cậu mà cậu còn nói thế nữa”
“Cậu và Dương Việt cùng về à ?”
“Đúng vậy, cậu ấy giờ đang ở nhà, mình mới có thời gian đến tìm cậu đây”

“Vậy cậu đợi mình một lát mình chuẩn bị xong bó hoa này lát nữa giao cho khách rồi cùng cậu đi ăn”
“Được, cậu cứ tự nhiên”
Trong lúc Nhậm Nhã Lâm đúng bó hoa thì có một vị khách bước vào, cô ta nhìn Nhậm Nhã Lâm rồi lên tiếng chào hỏi với giọng điệu khiêu khích.

“Chào cậu, lâu quá không gặp”
“Hàn Vân”
“Còn nhận ra tôi à ? Vinh hạnh quá”
Cô gái này là bạn học cũ của Nhẫm Nhã Lâm, lúc trước cô ta vì vô cùng thích Lạc Bộ Thiên nên căm ghét Nhậm Nhã Lâm đã giành mất anh ta.

“Sao vậy ? Cậu đến đây không định mua hoa à ? Chỗ tôi bán hoa vốn không hề bán thời gian nói chuyện phím với cậu”
“Cậu gấp gáp gì chứ ? Tôi hôm nay đến đặt hoa, không những vậy mà còn đặc biệt đến mời cậu đến dự đám cưới của tôi”
Lăng Nghiên bên cạnh nghe thấy thì tức tối bước ra nói giúp bạn mình.

“Ồ tưởng là ai hóa ra là Hàn Vân đây à ? Tôi không nhớ chúng tôi thân với cậu, vậy cậu lấy tư cách gì đến đây mời cưới chúng tôi vậy ?”
Hàn Vân cười nhẹ, cô ta đưa thiệp cưới cho Nhậm Nhã Lâm.

“Tất nhiên là có rồi, tại vì chú rể chính là bạn trai cũ của cậu ấy mà”
Nhậm Nhã Lâm mở thiệp mời ra bất ngờ cái tên bên trong lại là Hàn Vân và Lạc Bộ Thiên.

Lăng Nghiên bất ngờ giật lấy thiệp mời, thấy cái tên bên trên cô ấy cũng hoảng loạn rồi, cô quay sang nhìn Nhậm Nhã Lâm nhìn gương mặt thẫn thờ của cô ấy thì Lăng Nghiên cũng đã đoán được một số chuyện đã xảy ra.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi