ĐI NGƯỢC CHIỀU GIÓ ĐẾN BÊN CẠNH EM


“Bác sĩ Lục, hồ sơ bệnh án của anh cần đây”
“Cảm ơn cô, cứ để đó đi”
Lục Thành vừa xem hồ sơ thì chợt nhớ ra hôm trước Nhậm Nhã Lâm nói muốn ăn bánh ngọt, anh ấy lúc này liền lên mạng đặt ngay một cái bánh để khi tan làm mang về cho cô ấy.

Cùng lúc đó em gái anh gọi đến.

“Tủ lạnh, anh và chị dâu có về nhà ăn cơm không ?”
“Không về, anh về trễ nên sẽ ăn cơm với chị dâu tại nhà”
“Nhưng cả nhà đợi mọi người được mà”
“Anh sợ chị dâu em sẽ mệt thôi, cô ấy có thói quen ngủ sớm, anh không muốn làm cô ấy mệt”
“Đúng là người đàn ông của gia đình, chu đáo quá đó”
“Lắm lời, nếu không có gì thì anh tắt máy đây, anh chuẩn bị đến đón chị dâu em rồi”
“Được, tạm biệt”
Lục Thành sắp xếp hồ sơ mang về nhà nghiên cứu, sau đó nhanh chóng rời khỏi bệnh viện để đến đón Nhậm Nhã Lâm.

Khi anh ấy đến nơi thì thấy Tần Thiếu Nhiên đã đến đó từ lúc nào.

“Sao cậu lại ở đây ?”
“Ây, lão Lục sao cậu tan làm sớm vậy ? Tôi nhớ trước đây cho dù được tan làm sớm cậu cũng đâu có muốn về”
Lục Thành đi đến tỏ vẻ châm biếm vỗ vào vai Tần Thiếu Nhiên.

“Kẻ cô độc như cậu, đừng để ý chuyện người đã có gia đình như tôi”
Tần Thiếu Nhiên bị nói đến ngớ người không thể phản bác.

“Tôi………”
Nhậm Nhã Lâm và Niệm Khiết bên cạnh bật cười, Nhậm Nhã Lâm quay sang nói với Lục Thành.

“Em sắp xong rồi, anh đợi một lúc”

“Được”
Niệm Khiết sau khi chuẩn bị xong thì cùng Tần Thiếu Nhiên rời đi.

“Chị Lâm, anh Lục Thành, tạm biệt em đi trước đây”
“Được, em về trước đi chị sẽ về sau”
Tần Thiếu Nhiên trước khi đi quay sang nhìn Lục Thành với ánh mắt châm chọc.

“Tảng băng trôi, tưởng rằng gặp được ánh nắng thì liền cảm thấy mình trở nên ấm áp rồi sao ?”
Lục Thành thản nhiên phản bác.

“Đỡ hơn cậu, ngay cả ánh nắng cũng không thấy”
“Cậu đợi đó cho tôi”
“Được, tôi sẽ đợi”
Một lúc sau Nhậm Nhã Lâm bước ra ngoài.

“Về thôi, xong cả rồi”
Lục Thành mỉm cười hỏi cô.

“Có muốn đến thăm ba không ?”
“Không cần đâu, tôi đã gọi cho ba rồi”
“Vậy về thôi”
Ra ngoài gió thổi mạnh, Lục Thành chu đáo lấy áo khoác lên cho Nhậm Nhã Lâm.

“Khoác áo vào đi, trời lạnh rồi”
“Cảm ơn anh”
Vào đến xe Lục Thành đưa bánh đã mua cho Nhậm Nhã Lâm.

“Bánh của em”
Nhậm Nhã Lâm ngạc nhiên hỏi.

“Anh mua cho tôi sao ?”
“Chẳng phải hôm qua em nói muốn ăn bánh ngọt sao ? Chỗ này bánh rất ngon, lần sau có cơ hội sẽ mua cho Tiểu Khả ăn thử”
“Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói đại, thế mà anh lại mua thật đấy à ? Dù sao cũng cảm ơn anh”
Nhậm Nhã Lâm để bánh ra sau xe rồi thuận thế hỏi.

“Hôm nay là ngày mấy vậy ?”
“Hôm nay là đầu tháng 11”
Nhậm Nhã Lâm nghe xong thì có chút gượng gạo, Lục Thành thấy cô ấy có chút lạ thì chợt nhớ ra.

“Đặc biệt con bé rất ghét tháng 11 vì mẹ của con bé mất vào tháng 11”
Lục Thành nhớ đến đây thì liền nói sang chuyện khác.

Tiểu Khả gần đây vẫn còn đang nghỉ đúng không ? Hay là gia đình cuối tuần cùng nhau đi dã ngoại có được không ?”
Nhậm Nhã Lâm gượng cười nói.

“Vì thời gian nghỉ trễ nên con bé vẫn còn đang trong thời gian nghỉ hè, cũng không biết là con bé có thời gian không ?”
“Vậy em cứ liên hệ với em ấy đi, tôi sẽ sắp xếp chuyện còn lại”
“Được”
Về đến nhà Nhậm Nhã Lâm vẫn không nói gì, Lục Thành lo lắng nhìn cô ấy nhưng cũng không biết nên an ủi cô ấy thế nào.


Một lúc sau cô ấy tắm xong thì đi ra ngoài, Lục Thành nghe tiếng mở cửa thì cũng đi ra ngoài xem.

“Cô ấy đi đâu vậy chứ ?”
Nhậm Nhã Lâm ra ngoài không lâu thì trời đổ mưa, Lục Thành thấy mưa thì vội vàng mang ô chạy ra ngoài tìm Nhậm Nhã Lâm.

“Trời mưa rồi, cô ấy còn chưa về”
Lục Thành chạy ra ngoài một lúc thì phát hiện Nhậm Nhã Lâm cơ thể ướt mưa đang trú mưa dưới mái che của trạm xe buýt gần đó.

Lục Thành chạy đến trước mặt cô ấy quan tâm hỏi.

“Em đi đâu vậy ? Người ướt mưa cả rồi, không biết tìm chỗ trú mưa à ?”
Nhậm Nhã Lâm vừa thấy anh lại thì giấu đồ gì đó ra phía sau lưng, vẻ mặt vô tội nói.

“Chẳng phải tôi đang trú mưa sao ?”
“Em đi mua gì sao ? Sao không bảo tôi đi mua giúp em”
Nhậm Nhã Lâm ngượng ngùng ấp úng.

“Cái này…….

anh không tiện mua đâu”
Lục Thành khó hiểu nhìn cô ấy, một tay xoa bụng còn tay kia giấu đồ ở sau lưng, anh ấy như thầm đoán một chuyện gì đó mà nhỏ giọng hỏi.

“Em…….

.

khó chịu ở đó à ?”
Nhậm Nhã Lâm luống cuống.

“Hả……? Không, anh nói gì vậy ?”
“Không cần ngại, tôi là chồng của em thì chăm sóc em là chuyện đương nhiên, đi ra ngoài trời mưa phải cẩn thận, sau này có cần gì thì bảo với tôi”
“Ồ”
Hai người họ cùng nhau về nhà, Nhậm Nhã Lâm sau khi thay đồ thì ra phòng khách tìm nước ấm uống, vừa ra ngoài đã thấy Lục Thành đúng lúc bước ra, trên tay còn cầm cả máy sấy tóc.

“Mau ra đây, tôi giúp em sấy tóc”

Nhậm Nhã Lâm ngơ ngác nhìn anh ấy.

“Hả ?”
“Nhanh lên”
Nhậm Nhã Lâm ngoan ngoãn ngồi lên ghế sofa để cho Lục Thành sấy tóc cho cô, trong lòng cô ấy thầm cảm thán.

( Anh ấy dịu dàng thật, cứ nghĩ người như anh ấy sẽ rất cứng nhắc và không biết quan tâm người khác, thật không ngờ )
Lục Thành sấy tóc cho Nhậm Nhã Lâm thì trong lòng cũng bối rối không ít.

( Tóc cô ấy, thơm quá )
Sau khi sấy tóc xong Nhậm Nhã Lâm từ từ đứng dậy, đỏ mặt cảm ơn Lục Thành.

“Cảm ơn anh”
“Không có gì, à tôi có pha trà gừng cho em để ở bếp, lát nữa nhớ uống trước khi ngủ”
“Được”
Nhậm Nhã Lâm khẽ mỉm cười rời đi, Lục Thành ở đó trong lòng hoảng loạn, tim đập rất nhanh.

Hoá ra nhưng chuyện này đều là do anh ấy khi vừa mới về nhà đã gọi điện hỏi Tần Thiếu Nhiên.

“Cô ấy bị ướt mưa thì cậu giúp cô ấy sấy tóc đi”
“Được, vậy cậu có biết con gái khi đến kì cần gì nhất không ?”
“Quan tâm vậy sao ? Nhưng nể tình chúng ta quen biết lâu tôi sẽ hỏi Niệm Khiết giúp cậu”
“Tôi còn nghĩ là cậu biết nữa cơ”
“Làm ơn đi, tôi là con trai, sao mà biết được chuyện này”
Sau khi nhận được tư vấn của Tần Thiếu Nhiên lập tức Lục Thành liền làm theo, kết quả nhận lại là lời cảm ơn vô cùng ngọt ngào của vợ, anh ấy khẽ cười hạnh phúc mà đến bản thân cũng không biết bản thân đang trông ngốc nghếch thế nào.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi