ĐI NGƯỢC CHIỀU GIÓ ĐẾN BÊN CẠNH EM


Trong phòng họp cấp cao của Lục thị đã có đầy đủ các cổ đông ở đó.

“Không biết hôm nay chủ tịch mở cuộc họp gấp như vậy để làm gì chứ ?”
“Chẳng lẽ có chuyện gì đó xảy ra rồi sao ?”
“Cũng không biết nữa, cứ đợi đi thì biết ngay”
Bên cạnh là Lục Thiên Chính đang thản nhiên cười ẩn ý, nhưng có vẻ ông ấy không hề thích việc xảy ra tiếp theo.

Lúc Lục phu nhân đi vào, phía sau là Lục Thành lãnh đạm tiếp bước, vẻ cao ngạo và lạnh lùng đó khiến cho các lãnh đạo đều bất ngờ.

“Đây……đây là thế nào ?”
“Sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây ?”
“Có chuyện gì vậy chứ ?”
Lục phu nhân tâm tình vui vẻ, bà ấy giới thiệu Lục Thành cho họ.

“Giới thiệu với các vị, đây là con trai của tôi, Lục Thành……sau này sẽ đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc đã bỏ trống lâu nay”

Nghe được điều này mọi người đều tỏ ra không hài lòng, đã có người đứng ra phản đối quyết định của Lục phu nhân.

“Tuy cậu ấy là con trai của người, nhưng theo như tôi biết thì cậu ấy trước đây là một bác sĩ, chẳng có chút chuyên môn về lĩnh vực kinh doanh, thì làm sao có thể đảm nhiệm chức tổng giám đốc được”
Thấy mẹ cảm thấy lo lắng trước sự chất vấn của mọi người, Lục Thành lại vô cùng bình tĩnh đứng ra nói trước.

“Vậy theo ngài, như thế nào mới là có đủ chuyên môn ? Nếu tôi nhớ không lầm thì vừa hai tháng trước công ty của ngài vừa bị tố cáo bởi dự án công ty của ngài đảm nhiệm có vấn đề nghiêm trọng, như vậy mới gọi là chuyên môn đúng không ?”
“Nói bừa, người trẻ như cậu lại muốn so với tôi, tôi lăn lộn trong giới này bao lâu chứ ? Bây giờ lại để một đứa nhóc dạy dỗ à ?”
“Tôi làm việc trước giờ đều không tuỳ hứng và đặt lợi trước mắt lên hàng đầu, hiệu quả lâu dài mới là quan trọng nhất, tôi bao nhiêu lâu nay không hề can thiệp vào việc của Lục thị nhưng không đồng nghĩa với việc việc không biết bất cứ thứ gì………Lục thị là sản nghiệp của ba tôi để lại, dù có phải trả bất cứ giá nào thì tôi cũng sẽ không để bất cứ ai làm tổn hại đến nó, Lục Thành tôi nói được làm được”
Sự kiên định đó làm cho các cổ đông đều phải gật đầu công nhận, hiệu quả như thế nào thì họ vẫn chưa biết, nhưng họ lại có thể cảm nhận được sự kiên quyết của Lục Thành.

“Dù sao theo di chúc của ba tôi thì tôi nhận được 20 phần trăm cổ phần công ty, cổ phần chỉ đứng sau chủ tịch, như vậy tôi đã có thể ngồi lên chức tổng giám đốc rồi chứ ?”
“Cũng đúng, 20 phần trăm là không ít đâu”
“Nói vậy cậu ta ngồi lên chứ tổng giám đốc cũng là điều đương nhiên”
“Đúng vậy, chúng ta không thể ngăn cản được đâu”
Sau khi nhận được sự chấp thuận của mọi người thì chính thứ Lục Thành đã trở thành tổng giám đốc mới của Lục thị.

Mọi người sau khi ra về chỉ còn lại Lục Thành cùng Lục phu nhân và Lục Thiên Chính ở đó.

“Mẹ, mẹ cứ về trước, lát nữa con sẽ về sau”
“Được, vậy mẹ đi trước đây”
Lục Thành Chính vẫn ngồi ở đó không nói gì, Lục Thành bước đến chỗ ông ấy.

“Chú ba, con đã quay trở lại rồi, sau này mọg chú có thể dẫn dắt nhiều hơn”
Lục Thiên Chính cười khinh miệt, tránh né cái bắt tay của Lục Thành.

“Con sau này là tổng giám đốc, chú làm gì có tư cách dẫn dắt con chứ ? Chú không có phúc phần dạy dỗ người nhà họ Lục đâu”

“Nhưng chú cũng là người nhà họ Lục mà”
“Chỉ là trên danh nghĩa thôi, dù sao trong lòng ông nội của con ta chỉ là một sự sỉ nhục, một sự dư thừa trong Lục gia mà thôi”
Ánh mắt đầy căm phẫn dành cho Lục Thành như thể muốn nói rằng sau này họ sẽ chính thức cùng nhau đối đầu.

Bên phía Nhậm Nhã Lâm sau khi thấy tin tức thông báo về tổng giám đốc mới của Lục thị khiến trong lòng cô ấy trở nên nặng nề.

“Theo thông tin chính xác nhất và được xác nhận bởi Lục thị thì hiện tại tổng giám đốc mới của Lục thị là con trai duy nhất của cố chủ tịch Lục đảm nhiệm, nhưng với sự non trẻ và đã rất lâu không tham gia chuyện của Lục thị thì liệu Lục thiếu có thể đảm nhiệm tốt chức vụ mới này hay không ? Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật thông tin”
( Từ bỏ công việc mình cố gắng bao lâu nay để trở về Lục thị, Lục Thành à, có phải anh đây là muốn nói rằng chúng ta đã thật sự kết thúc rồi đúng không ? )
Đúng lúc đó Lăng Nghiên đã gọi đến cho Nhậm Nhã Lâm.

“Nghiên Nghiên, cậu tìm mình sao ?”
“Cậu đã xem tin tức chưa ? Lục Thành trở về Lục thị rồi, còn là tổng giám đốc mới nữa”
“Mình đã xem rồi”
“Vậy mình chúc mừng cậu, sau này cậu trở thành phu nhân giám đốc rồi nha”
Là lời chúc mừng đơn thuần nhưng lại khiến lòng Nhậm Nhã Lâm đau thắt, cô ấy ngậm ngùi nói với Lăng Nghiên.

“Nghiên Nghiên………bọn mình…….

bọn mình đã sắp ly hôn rồi”

“Cái gì ? Cậu nói gì vậy chứ ? Cậu đùa với mình sao ?”
“Mình không đùa, bọn mình sắp ly hôn thật rồi, nên sau này cậu đừng nhắc đến anh ấy nữa”
Lăng Nghiên không tin vào lời của Nhậm Nhã Lâm, họ không ngờ về việc họ ly hôn, vì Lăng Nghiên biết tình cảm Lục Thành đối với Nhậm Nhã Lâm sâu nặng thế nào, nhưng với sự kiên định của Nhậm Nhã Lâm thì cô ấy không thể nào không tin.

Âu Dương Việt nghe thấy Lăng Nghiên hét lớn thì lo lắng từ bếp đi ra hỏi cô ấy.

“Nghiên Nghiên, em sao vậy ? Sao lại hét lớn như vậy chứ ?”
Lăng Nghiên đã tắt máy, cô ấy nhìn Âu Dương Việt khó xử nói.

“Lâm Lâm nói với em, cậu ấy và Lục Thành sắp ly hôn rồi”
“Hả ?”
“Đến anh cũng không tin đúng không ?”
“Sao anh có thể tin chứ ? Tình cảm của Lục Thành đối với chị ấy anh có thể hiểu được mà, sao anh ta có thể đồng ý ly hôn chứ ?”
“Em cũng nghĩ như vậy, nhưng mà Lâm Lâm đã chính miệng xác nhận rồi, không muốn tin cũng không được”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi