Bên kia trận doanh, Vạn Trùng quốc chủ trong tay nắm lấy một chiếc lá, đây chính là mật thư hắn nhận được.
Thái Đức muốn tế tổ…
Hắn lẩm bẩm trong lòng, đây là có ý gì? Thái Đức là tên ngốc sao?
Trong mắt hắn đây chẳng khác nào là bầy cừu rời chuồng, dâng thức ăn lên miệng sói.
Không còn tường thành bảo vệ, hắn có thể ồ ạt xua bầy côn trùng nuốt chửng đoàn tế lễ.
Hắn từng ngón tay gõ lên bàn, suy tư.
Đúng lúc này, có thuộc hạ vào bẩm báo:
“Chủ thượng, Hắc Hung thống lĩnh truyền tin Vương Song dùng chiến thuật liều mạng đột phá vòng vây, mang một vạn kỵ binh, cấp tốc đến đây.
Chủ thượng cẩn thận bị kẹp gọng kìm.”
Chủ thượng suy tư, bất chấp thương vong, đột phá vòng vây, vội vàng như vậy, chẳng lẽ vì lễ tế tổ?
Trong đầu hắn các loại suy nghĩ đan xen, cảm thấy sự thật sắp được hé lộ.
Nhưng cần một ít thông tin nữa, một đầu mối liên kết tất cả.
…
Phủ quốc sư.
Diệp Hồng Vân trở về thông báo ba ngày nữa, mọi người sẽ theo đoàn tế tổ.
Nàng nhìn Mạc Thiên Cửu, nói:
“Ngươi được phong vương ở đất Dĩnh, nhân chuyến đi lần này có thể tới xem đất phong thế nào.”
“Vâng, sư tôn!” hắn chắp tay đáp.
Mạc Thiên Cửu trở về phòng, lòng đầy suy tư, từ lúc vào hoàng thành tâm hắn luôn bồn chồn bất an, giống như cảm ứng được cái gì đó sắp xảy ra.
Buổi sáng phong vương, tối thái tử bị ám sát, sáng nay lại thông báo đi tế lễ.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và dồn dập.
“Đậu Đen!” hắn cất tiếng gọi.
Bạch bạch bạch… Đậu Đen bay đến bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn, giống như một con chim vô hại.
“Ngươi ăn nhiều xác chết như vậy, tu vi tiến cảnh thế nào rồi?”
Đậu Đen bay tới bàn, đứng trước mặt hắn, một chân chụp lấy tách trà, nâng lên nhấp nhấp… đặt xuống giống như một quý tộc.
Mạc Thiên Cửu nhìn nó với ánh mắt e ngại, có phải ta đã nuôi chim sai cách, sao con chim này nó đột biến vậy.
“Cái này ta cũng không biết chắc.
Cảm thấy mỗi ngày năng lượng đều tăng trưởng một ít nhưng để lột xác thì còn xa.”
Mạc Thiên Cửu nhíu mày, như vậy không được.
Hắn cảm thấy sắp tới sẽ có nguy hiểm, hắn cần át chủ bài.
Tu vi Trúc Cơ, có khả năng giết Trúc Cơ trung kỳ, điều khiển kim loại, có quân đoàn người máy… toàn bộ đã lộ ra.
Hắn cần một thứ gì đó không ai biết để phòng thân.
“Đậu Đen, ngươi làm sao mới có thể tiến cấp.” hắn hỏi.
“Đơn giản thôi! ăn.
Thức ăn càng chất lượng, ta càng có khả năng tiến hóa.
Tốt nhất là yêu thú cấp hai.” nó đơn giản nói.
Yêu thú cấp hai vậy cũng tương đương với Trúc Cơ cảnh rồi!
Yêu thú được chia theo cấp, thấp nhất cấp một, tiếp theo là cấp hai, cấp ba,...!tương đương với nhân tộc Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan…
Mỗi cấp lại có bốn cấp nhỏ: hạ, trung, thượng, siêu.
Đây là cách nhân tộc phân chia yêu tộc, yêu tộc tất nhiên không chấp nhận kiểu phân chia này.
Bọn chúng thích phân chia theo huyết mạch, cái này tương đối phức tạp nhưng có thể biểu thị đơn giản bằng một câu: đời cha trồng cây, đời con hái trái.
Phân chia dựa theo huyết mạch chính là xem tổ tiên loài đó cấp bậc cao nhất đã từng đạt đến.
Nếu từ Trúc Cơ trở xuống, loài đó bị coi là hạ đẳng, chỉ đáng làm thức ăn hay bia thịt.
Nếu từ Kim Đan tới Nguyên Anh, loài đó sẽ có chút địa vị.
Tử Thần Nha của Đậu Đen ở mức này.
Nếu từ Hóa Thần trở lên, loài đó sẽ là đại yêu tộc.
Sở dĩ phân chia như vậy vì huyết mạch quyết định thành tựu cả một chủng loài, mà huyết mạch này có tính kế thừa.
Tổ tiên càng mạnh thì con cháu càng mạnh.
Tổ tiên trở thành giới hạn cho con cháu.
Rất ít trường hợp con cháu có thể vượt qua giới hạn tổ tiên, thiết lập một giới hạn mới.
…
Mạc Thiên Cửu gõ bàn suy tư, yêu thú cấp hai? ngoài chợ chắc chắn sẽ không có, vậy thì chỉ có thể đi săn, vừa lúc có Vạn Trùng Quốc.
“Đậu Đen, ngươi nên cảm thấy may mắn.
Chiến tranh đúng là bữa tiệc thịnh soạn cho loài quạ mà.”
Đậu Đen nghiêng đầu, ngươi nói gì vậy, không hiểu nhưng hình như lại sắp có ăn rồi.
Dám nói ta Thức Ăn Dự Trữ, ta thấy ngươi mới là Thức Ăn Dự Trữ.
…
Trên chiến trường.
“Thiết Nhân Vương, ngài không cần đích thân tham gia.” Hòa Sinh ân cần cười nói.
“Bọn chúng dám ám sát thái tử chúng ta, nếu không cho bọn chúng một bài học chỉ sợ bọn chúng sẽ coi thường Đại Trịnh không người.” Mạc Thiên Cửu lời nói khẳng khái, đúng chất một trang nam tử, trung quân ái quốc.
“Nhân Vương…” Hòa Sinh cười méo miệng.
“Nếu ngài ra tay, tu sĩ đối phương cũng sẽ ra tay, như thế thì…”
“Ta chính là muốn như vậy.” Mạc Thiên Cửu dứt khoát một lời, không nghe khuyên ngăn.
Hắn đạp kiếm phóng lên, ngự giữa chiến trường.
“Ta là Thiết Nhân Vương Mạc Thiên Cửu ghét nhất mấy tên tiểu nhân hèn hạ, hôm qua kẻ nào ám sát thái tử bước ra đây?!” hắn quát lớn.
Hòa Sinh vỗ trán, ông nội của ta ơi! chuyện thái tử bị ám sát, triều đình đang phong tỏa tin tức, sợ lòng dân hoang mang, ông lại đứng giữa trời kêu gào, ông là ngại không đủ phiền phức hay sao?
Nhưng mà Mạc Thiên Cửu nói thì cũng đã nói rồi, hắn chẳng thể làm gì, mà cho dù muốn làm, hắn cũng không làm được, người ta là tu sĩ đó!
Nói chuyện khách sáo với ngươi đã là nể mặt.
Hai bên nghe lời này đúng là có chút hoang mang, thái tử bị ám sát, còn có chuyện động trời như vậy.
“Ha ha ha…” lúc này có tiếng cười lớn, một tên mặc chiến giáp sáng loáng, đứng trên hai cái song luân to bằng cái đĩa.
“Đa tạ ngươi đã mang tới tin tức tốt.” tên này trào phúng.
“Ngươi lên tiếng, vậy ngươi chính là hung thủ rồi.” Mạc Thiên Cửu lỗ mãng kết luận.
“Ha ha… ta cũng muốn biết là vị anh hùng nào đã giết thái tử.” tên này cười lớn.
“Hừ! Thái tử làm sao có thể chết trong tay đám giặc cỏ các ngươi được.” Mạc Thiên Cửu hừ lạnh.
Sau đó không đợi tên sáng bóng này nói thêm một lời nào, Mạc Thiên Cửu hét lớn:
“Ác đồ! đền tội cho thái tử.”
Hắn chân đạp phi kiếm, phóng tới.
“Ta sợ ngươi!” tên này cũng không vừa, đạp song thiết luân hướng về phía trước.
Hai bên trên không, nắm đấm va chạm.
Oanh! cả hai nắm đấm dính chặt vào nhau, sóng chấn động trùng kích cánh tay.
Tên sáng bóng hừ một tiếng, linh lực bộc phát hóa giải xung kích.
Mạc Thiên Cửu áo giáp trên cánh tay giống như từng phiến vảy dựng ngược lên phân tán lực, sau đó hạ xuống bao lại cánh tay.
Hắn không có linh lực, cơ thể còn không cứng đến mức thừa nhận lực chấn động, bởi vậy hắn đã chế tạo bộ giáp hỗ trợ.
“Ngươi đây là cái gì?” tên sáng bóng không cảm thấy linh lực từ hắn nên thắc mắc.
Mạc Thiên Cửu không thèm trả lời, cánh tay còn lại đấm ra.
Oanh! song quyền đối nhau, không ai làm gì được ai.
Tên sáng bóng cười gằn:
“Nếu ngươi chỉ có như vậy thì quá khiến ta thất vọng.”
Hắn bắt đầu vận khởi công pháp, linh lực lưu chuyển chạy dọc theo cánh tay.
Uỳnh! linh lực bộc phát, Mạc Thiên Cửu bị đẩy lùi ra sau.
Tên sáng bóng tỏ ra khinh thường:
“Ta còn tưởng người giết Khô Mộc lợi hại thế nào thì ra cũng chỉ là hữu danh vô thực, lão Khô Mộc kia già rồi, thật là vô dụng.”
Mạc Thiên Cửu hừ lạnh, hắn từ lâu đã nhận ra trực tiếp giao thủ không phải là điểm mạnh của mình, sở trường của hắn là thao túng.
Tên trước mặt hình như còn có sở trường luyện thể.
Dùng sở đoản của mình đối đầu với sở trường đối thủ, không phải ngu ngốc thì chính là có tính toán.
Mạc Thiên Cửu giả bộ kết ấn, hét lớn:
“Phích Lịch Lôi Thần Chưởng!”
Một viên cầu từ bàn tay hắn bắn ra, tốc độ rất nhanh, nhưng không qua được Trúc Cơ phản ứng.
“Trò ruồi!” tên này tự tin một đấm đánh tới.
Oanh!
“A!” Hắn kêu lên một tiếng, đây là thứ gì? sức nổ vậy mà… làm cháy bao tay sắt của hắn.
“Hừ! ngươi dám làm bẩn bao tay của ta.” tên sáng bóng này tỏ ra rất tức giận, lấy ra một cái khăn tay lau lau vết cháy đen nhưng mà lau hoài không sạch hết.
Cuối cùng hắn lấy ra một cái găng tay khác, thay mới.
Mạc Thiên Cửu tròn mắt, tên này có chứng sợ bẩn sao? vậy thì… chơi chết ngươi.
Oanh oanh oanh… hắn liên tiếp bắn ra bạo viên.
“Khốn kiếp… khốn kiếp… ngươi dám làm cháy tóc ta.
Ta phải giết ngươi!” tên sáng bóng giống như phát điên lên.
Hắn đạp song luân bay tới, nắm đấm giơ lên.
Uy Chấn Bát Phương!
Mạc Thiên Cửu có ảo giác nắm đấm biến lớn, một đấm che trời, đánh nát sơn hà.
Đấm này mà đánh trúng người, chỉ sợ không chết cũng tàn phế.
Những lúc như thế này thì chạy là thượng sách.
Mục đích đã đạt được, không cần phải đối cứng.
Hắn đạp phi kiếm cấp tốc lui lại.
“Còn muốn chạy… trễ rồi!” tên sáng bóng đuổi theo.
Lúc này có người truyền âm:
“Lão tam cẩn thận, coi chừng có trá.”
“Trá cái gì chứ? chỉ cần Diệp Hồng Vân không ra, ai có thể ngăn được đệ.” tên sáng bóng này đuổi theo cũng là có lòng tin mà không phải ngu ngốc váng đầu.
Diệp Hồng Vân đang bị Vạn Trùng Quốc khóa chặt, cho dù nàng xuất hiện cũng sẽ có Vạn Trùng Quốc đối phó.
Hắn không cần sợ.
Mạc Thiên Cửu bay lên hướng bắc, một mạch ba trăm dặm.
Tên sáng bóng đuổi sát phía sau.
Đến một vùng đồng cỏ lớn, hắn dừng lại.
“Ngươi không chạy nữa sao?” tên sáng bóng cười khẩy hỏi.
Mạc Thiên Cửu quay đầu nhìn hắn mỉm cười.
“Nơi đây gió mát, hoa thơm, không khí trong lành… ta chọn mộ cho ngươi không tệ chứ!”