Trong hang động, Diệp Hồng Vân mở mắt, hơi nhướng mày.
“Bọn họ đánh tới rồi!”
“An tâm chớ lo.
Tất cả đều trong tính toán của trẫm.” Thái Đức vẫn nhắm mắt, bình thản trả lời.
“Đan này cần ít nhất một canh giờ nữa.” Diệp Hồng Vân tiếp tục nói.
“Đủ!” Thái Đức nói.
Nghe Thái Đức khẳng định, Diệp Hồng Vân an tâm, nhắm mắt tập trung vào luyện đan.
Từng sợi huyết khí liên tục bay lên, viên cầu đã to bằng trái dưa hấu và vẫn tiếp tục lớn lên.
Năm tên đệ tử tu vi không đều nhau nên bị hút cũng không đều nhau.
Bốn đứa trẻ thảm nhất, thân hình bắt đầu khô quắt, làn da xẹp xuống ôm lấy xương, khí tức mong manh.
Còn Mạc Thiên Cửu tu vi “cao nhất” lại thêm linh căn cấp bốn trở lên, quan trọng nhất là Thái Đức cũng là kim linh căn nên để điều ngũ hành cân bằng thì hắn bị hút ít máu nhất.
Mạc Thiên Cửu nhờ dị năng tự chữa lành mà cơ thể không bị tổn thương quá lớn, dị năng đang tự động thiêu đốt năng lượng từ mỡ, gan, thận để tái tạo máu đồng thời tiêu hủy chất gây mê ngoại lai.
Hắn hơi nhích động ngón tay, đầu óc từ hôn mê bất tỉnh trở nên mơ hồ, các dòng suy nghĩ chạy ngang qua đầu một cách hỗn loạn.
Các giác quan chậm rãi hoạt động, hắn hình như ngửi được mùi máu tanh và mới.
Ta là ai? Đây là đâu? Chuyện gì đang diễn ra? Đau đầu! Đau đầu quá!
Mạc Thiên Cửu đang vật lộn tìm lại chính mình.
Thái Đức nhướng mày, hắn đã phát hiện ra chuyện Mạc Thiên Cửu tỉnh.
“Thuốc mê hình như không hiệu quả lắm?!”
“Hắn dù sao cũng là thiên tài, linh căn ít nhất cấp bốn, hồi phục nhanh hơn bình thường cũng dễ hiểu.” Diệp Hồng Vân lạnh nhạt nói.
Thái Đức gật đầu.
“Để trẫm đánh ngất hắn.”
“Bệ hạ không cần phí sức, hắn tỉnh lại thì đã sao, vẫn là không thoát được.
Bệ hạ xin tập trung vào luyện đan.” Diệp Hồng Vân rất tự tin vào các khối thủy tinh của mình sẽ phong tuyệt Mạc Thiên Cửu, không cho hắn thoát ra.
Viên đan càng lúc càng biến to đã trở thành khối cầu bán kính một mét, bốn tên nhóc đã thành da bọc xương, máu huyết đã cạn.
Mạc Thiên Cửu chưa chết nhưng đã mất đi một nửa trọng lượng, nếu là người bình thường hắn cũng nên chết, nhờ có dị năng mà trái tim, khối óc vẫn hoạt động, các cơ quan nội tạng khác mất nước, tự giảm một nửa khối lượng tiến vào trạng thái ngủ đông.
Giai đoạn luyện đan thứ nhất kết thúc, tiếp theo chính là tinh luyện.
— QUẢNG CÁO —
Thái Đức và Diệp Hồng Vân thay đổi thủ ấn, dùng linh lực bản thân làm mồi lửa, thiêu đốt nguyên đan, loại bỏ tạp chất.
Xèo xèo xèo… viên đan từ từ nhỏ lại, từng sợi quang mang chạy ngang dọc trên bề mặt viên đan, một hương thơm nhè nhẹ lan tỏa khắp động.
Thái Đức trong lòng hứng khởi, hắn sắp thành công rồi!
Viên đan tiếp tục nhỏ lại cho tới khi chỉ còn bằng trái nhãn, bề mặt các loại màu sắc đan xen sặc sỡ.
Mô phỏng lại ngũ hành diễn hóa vạn vật.
Nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện không có kim sắc đại diện cho kim thuộc tính.
Quá nhiều màu sắc, Thái Đức không để ý chuyện này.
Ngoài mặt viên đan có vẻ bình thường nhưng bên các dòng khí tứ hành đang đối chọi kịch liệt, thiếu mất một hành lên không thể đạt được trạng thái cân bằng, tạo thành vòng luân hồi.
Quá trình luyện đan thứ hai kết thúc, đến quá trình thứ ba.
Thái Đức và Diệp Hồng Vân lại một lần nữa thay đổi thủ ấn, bọn họ phóng xuất linh lực, hai dòng linh khí lưu chuyển qua lại, vờn quanh viên đan.
Đây là âm dương điều hòa.
Bọn họ dùng khí của mình dẫn dắt ngũ hành chuyển âm dương.
Viên đan sẽ một phân hai, tuy hai nhưng lại là một.
Bọn họ sẽ cùng lúc nuốt vào, sau đó song tu âm dương hòa hợp, tiêu hóa dược lực, cả hai sẽ cùng lúc tiến vào cảnh giới Kim Đan.
Kế hoạch là vậy! rất hoàn mỹ.
Chỉ là… viên đan giống như không ổn định, rung lắc dữ dội.
Hai bọn họ cố gắng ổn định, truyền linh khí áp chế, cố gắng tạo thành vòng luân chuyển nhưng càng truyền, viên đan càng rung lắc, thậm chí trên bề mặt xuất hiện những vết nứt li ti có ánh sáng bắn ra.
Hai bọn họ toát mồ hôi, chuyện gì thế này? sao lại không thể điều hòa? rõ ràng mọi bước đều thuận lợi chính xác.
Diệp Hồng Vân nhăn mày:
“Bệ hạ, đan sắp nổ, nhanh thu tay!”
Bọn họ đang âm dương luyện đan, muốn rút thì cả hai phải cùng rút, nếu một người buông tay, viên đan sẽ bạo nổ, cả hai đều chịu phản phệ.
“Không được!” Thái Đức lớn tiếng, đây là cơ hội duy nhất của hắn, nếu bỏ qua lần này hắn sẽ chết, thọ nguyên đã cạn hắn chẳng còn sống được bao lâu.
Diệp Hồng Vân tuổi còn trẻ, không lần này thì có lần sau, còn hắn đã đánh cược tất cả vào viên đan này.
Tuyệt không thể thất bại.
“Cố gắng! nhất định phải cố gắng! trẫm cảm giác sắp được rồi.” Thái Đức trấn an, cho mình cũng là cho Diệp Hồng Vân.
Diệp Hồng Vân chỉ có thể cắn răng làm theo nhưng càng lúc càng thấy không ổn.
Viên đan trải dài vết nứt, ánh sáng hỗn loạn bắn ra, hoàn toàn cho không thấy sẽ điều hòa được.
“Bệ hạ, dừng lại thôi! sắp nổ rồi.”
Nàng tự ý giảm lại linh lực, từ từ buông ra.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Khốn kiếp! không được.” Thái Đức rống lên hét lớn.
Nhưng Diệp Hồng Vân không nghe tiếp tục giảm xuống linh lực.
“A!” Thái Đức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, khí tức hỗn loạn.
“Hừ! các ngươi giỏi lắm! đều muốn trẫm chết.
Vậy thì đừng trách trẫm vô tình…”
Diệp Hồng Vân nghe lời này, cảm thấy cực kỳ không ổn.
“Khởi!” Thái Đức quát lớn.
Ngay lúc này, dưới trận pháp luyện đan lại sáng lên một trận pháp khác.
Vút! từng sợi ánh sáng như kim châm bắn lên, cắm vào người Diệp Hồng Vân.
Nàng lúc này đang tập trung luyện đan, căn bản là không thể tránh được.
A! Nàng kêu lên một tiếng, hoàn toàn bị khống chế.
Nàng cảm thấy toàn thân cố định, không thể động đậy.
“Bệ hạ… đây là ý gì?”
“Ý gì?” Thái Đức nở nụ cười độc ác.
“Ta nên gọi ngươi là Diệp Hồng Vân hay Trịnh Hồng Vân đây? mà cái tên Hồng Vân cũng chưa chắc là tên thật.”
Diệp Hồng Vân hai lông mày nhíu lại chạm vào nhau.
“Bệ hạ, ngài có phải tẩu hỏa nhập ma rồi không?”
“Ha ha ha… đến bước này rồi ngươi không cần phải chối.” Thái Đức lúc này vừa điên cuồng lại vừa bình tĩnh.
Bình tĩnh vì mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Điên cuồng vì đan sắp thành lại bại, hắn không thể chấp nhận.
“Trẫm đã điều tra qua ngươi.
Người phương nam đúng không? Xiển Giáo đúng không? trùng hợp là dư đảng thái tử năm xưa bị lật đổ cũng chạy về phương nam.”
“Bệ hạ, chỉ bằng vào những điều ấy mà ngài nghi ngờ thần sao? Quá vô lý.” nàng phản đối.
“Đúng vậy, quá vô lý! ngươi từ phương nam xa xôi đến đây, dâng lên Ngũ Hành Sinh Đan, đồ tốt như vậy ngươi lại chỉ xin chức quốc sư.
Sau đó ngươi còn gợi ý có thể lợi dụng linh mạch luyện đan, cả hai có thể cùng bước vào Kim Đan cảnh.”
“Có gì sai sao? hai bên đều đạt được lợi ích.”
“Khặc khặc… ngươi còn không nhận ra vấn đề trong lời của ngươi sao?”
Diệp Hồng Vân nhăn mày.
“Ngươi một người ngoài làm sao biết được Đại Trịnh có linh mạch, đây là bí mật tối cao của hoàng tộc Đại Trịnh.
Nói rõ ngươi chính là hậu nhân của dư đảng thái tử.”
Diệp Hồng Vân sững sờ, thì ra là vậy.
Ngay từ đầu nàng đã bị bắt thóp.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi định làm gì ta?” nàng lạnh giọng, nhưng trong lời đã có chút lo lắng.
“Ha ha… yên tâm! ta sẽ không giết ngươi.
Ta chỉ lấy hết nội lực của ngươi.
Ta sau khi kết đan thành công, ta vẫn sẽ phong ngươi làm hoàng hậu, thực hiện lời hứa của mình.” Thái Đức điên cuồng nói.
Còn gì vui sướng hơn nhìn kẻ thù nằm dưới háng phục tùng.
Diệp Hồng Vân nghiến răng ken két.
“Ta có chết cũng không để ngươi toại nguyện.”
Nàng linh lực nghịch chuyển, nàng muốn cưỡng ép dừng lại luyện đan, phá viên đan này.
Nàng biết đây chính là điểm yếu chí mạng của Thái Đức.
“Trễ rồi!” Thái Đức cười nhạt.
Pháp trận sáng lên khống chế cơ thể nàng, hút lấy linh lực của nàng, tự động điều hành truyền vào viên đan.
Diệp Hồng Vân nhăn mày, mắng lớn.
“Khốn kiếp!”
Nếu đã không thể phá đan vậy nàng phá chính mình.
Nàng cắn môi, viên giả đan tại đan điền nóng lên, hấp thụ linh khí, sau đó tự nén lại.
Bụng nàng tỏa ra một cỗ hỏa nhiệt quang mang.
Thái Đức nhếch mép cười.
“Trẫm không cho ngươi chết thì ngươi muốn chết cũng không được.”
Phốc! từ pháp trận một sợi ánh sáng cắm vào đan điền quấn lấy viên giả đan, nó giống như một sợi rễ lớn, từ nó mọc ra vô số mao mạch ôm lấy viên giả đan, hấp thụ năng lượng.
Viên giả đan dần ảm đạm, Diệp Hồng Vân sắc mặt tái nhợt, năng lượng bị hút rỗng, nàng trở nên bất lực, thân thể mềm nhũn, ngã nằm xuống đất, ánh mắt mơ hồ nhìn Thái Đức.
Giả đan dần dần teo nhỏ từ trái nhãn phút chốc chỉ còn là hạt cát sau đó phốc! một tiếng, hạt cát cũng không còn.
“Ha ha… ta sẽ phế nàng biến nàng trở thành phàm nhân.
Yên tâm! dù nàng chỉ sống được mấy chục năm nhưng ta hứa vẫn yêu thương nàng.” Thái Đức nở nụ cười man rợ.
Hắn phải bẻ hết nanh của con sói, không cho nó cơ hội phản chủ.
Diệp Hồng Vân nằm oặt ra đất, hai dòng nước mắt chảy xuống, nhìn trời trân trối, biết nói gì nữa bây giờ, tất cả đều không còn ý nghĩa.
Thái Đức sau khi lấy hết sức mạnh của Diệp Hồng Vân thì tự mình luyện đan, không cần hỗ trợ nữa.
Nhưng đúng như Diệp Hồng Vân nói: viên đan càng lúc càng bất ổn, nó sắp nổ!.