DỊ NHÂN ĐẠI NÁO TU TIÊN GIỚI



Trịnh Sam cầm cằm của San San nâng lên hỏi:
“Cha đứa bé là ai?”
San San hất đầu quay quắt nói:
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì? Ta bị bệnh… đầy bụng.”
Trịnh Sam cười cười, thú vị! Phụ hoàng ơi phụ hoàng, ngươi chắc không ngờ được, hơn năm mươi năm ăn chay, ngươi nhịn được nhưng phi tử của ngươi không nhịn được, có người đã cắm sừng ngươi.
Hắn nổi lên lòng tò mò, không biết là tên nam nhân nào là chủ cái thai, lá gan cũng thật là lớn.
Nhưng bây giờ không có thời gian truy cứu, hắn lớn tiếng gọi:
“Người đâu?”
“Vâng! điện hạ.” lập tức có hạ nhân tiến vào chờ lệnh.
“Mang ả này nhốt vào lãnh cung.”
“Vâng!”
Bọn họ xách tay San San lôi đi.
Trịnh Sam dặn:
“Chăm sóc nàng ta cẩn thận! Đừng để nàng ta tự sát.”
Hắn đây là sợ nàng ta vì che giấu tình nhân mà tự sát, hoặc là tên tình nhân kia biết bị bại lộ giết người diệt khẩu.
Có thể làm cho một vị phi tử mang thai, chắc chắn là người trong cung.

Hắn trong đầu đã có mấy nghi phạm: hoàng huynh, hoàng đệ của hắn! chỉ là không xác định là tên nào.
Không vội! sẽ sớm biết thôi.
“Vâng!” đám thuộc hạ nhận lệnh.
San San lòng như tro nguội, hai mẹ con nàng tính mạng khó bảo toàn.
Xử lý xong một chuyện thú vị, Trịnh Sam tiếp tục vào việc trước mắt.

Ngày đăng cơ.
Trịnh Sam khoác lên mình bộ hoàng phục lộng lẫy, đầu đội mũ rồng, tay đeo nhẫn ngọc, bên hông treo bội kiếm hoàng kim đính bảo ngọc.
Hắn khuôn mặt trắng nõn sữa, môi tô son hồng, bóng bẩy như nữ nhân, hai mắt kẻ đen, bọng mắt thấy rõ là do mấy ngày liền lao lực luyện công.

Bàn tay yểu điệu đặt lên chuôi kiếm.

Từng bước tiến lên, đi đến hoàng vị.

Phía sau có mẫu hậu, phi tử, hoàng tộc, văn võ bá quan…
Thời gian tuy rất gấp nhưng khá chu toàn, nghi lễ nào cần có đều có, đồ vật nào cần có đều có.
— QUẢNG CÁO —
Chân Ngọc cười híp mắt, lòng như nở hoa, giấc mơ cuối cùng cũng thành hiện thực.
Dự Dương Vương cũng tươi không kém, bá quan văn võ phía sau tám chín phần đều là người của hắn.

Hắn đã là hoàng đế không ngai.
Nhân vật chính Trịnh Sam lại tỏ ra khá bình tĩnh, không vui không buồn, bình thản đón nhận.

Đây là thái độ một vị hoàng đế nên có.
Nhưng trong lòng hắn lại khá phức tạp, hắn vẫn chưa thể đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, thời gian ngắn sẽ vẫn phải cúi đầu trước Dự Dương Vương.
Các loại lễ nhạc được tấu lên, rồi đến bái tế tổ tiên trời đất, đọc tuyên cáo… rất nhiều rất nhiều nghi lễ.

Cho đến gần trưa thì mới đến bước quan trọng nhất .
Trịnh Sam nhận Ngọc Tỷ Truyền Quốc.
Trụ Thế Ấn đã mất tích theo Thái Đức, đây là ấn được làm mới gọi là Cửu Long Ấn.

Dựa theo Cửu Long Quyết của Trịnh gia.
Trịnh Sam nâng Cửu Long Ấn trên tay, hai tay dang rộng, nhìn về phía bá quan văn võ, từ từ đặt mông ngồi xuống long ỷ.

Hắn lên ngôi lấy hiệu là Chinh Đức.
Bá quan văn võ, phi tử, quân lính, hạ nâng đồng loạt quỳ xuống, Chân Ngọc thì hành lễ cúi đầu.
“Hoàng thượng vạn tuế… vạn tuế… vạn vạn tuế…”
Trịnh Sam khóe môi kéo lên, hai tay đặt lên thành ghế, hưởng thụ cảm giác chí tôn chí thượng.
Tiếp theo chính là thời điểm phong vị cho một số người, tỷ như Thái Đức, Chân Ngọc, Dự Dương Vương và nhiều người khác.
Hoàng đế sau khi chết thường sẽ được tân đế tặng cho một tràng dài danh hiệu.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, tiên hoàng Thái Đức, là một vị hoàng đế thánh minh, yêu dân như con…”
Một đoạn công đức dài lê thê được đọc lên, tất nhiên phần lớn trong đó không có ý nghĩa.
“Nay phong tặng làm Vũ Thế Đức Hoàng Thánh Minh Chí Hiếu Chí Thiện Chí Công Thái Đức Hoàng Đế.”
Đám quần thần quỳ xuống bái hô vang:
“Bệ hạ thánh minh!”

Trịnh Sam cười híp mắt.
Đúng lúc này đột nhiên có một cỗ khí tức bao trùm, ngột ngạt không thở nổi.

Tất cả mọi người bị ép sập, nằm dính lấy mặt đất, chỉ một ít người tu vi Trúc Cơ là còn chống đỡ được.
Kẻ địch đến rồi sao? Nhưng kẻ địch làm sao có thể mạnh như vậy.

Khí tức này rõ ràng đã vượt qua Trúc Cơ phạm trù.
Trên trời, một vị trung niên tay chắp sau lưng bước đi nhàn hạ, đạp không như đạp trên đất liền.

Trên người toát ra một cỗ bễ nghễ thiên hạ, đế vương quân lâm.
“Chẹp chẹp… không ngờ sau khi chết các ngươi sẽ phong cho trẫm cái này danh hiệu, nghe cũng thật vui tai.”
Kẻ đến không ai khác chính là Thái Đức.
Hắn đáp xuống giữa quảng trường từng bước đi tới.

Khí tức Kim Đan cảnh khiến mọi người không thở nổi.
Dự Dương Vương, Trịnh Sam, Chân Ngọc đột nhiên cảm thấy thắt trái tim, cổ họng khô khốc.

— QUẢNG CÁO —
Làm sao có thể? Hắn rõ ràng đã chết!
Thái Đức mỗi bước đều đang đạp nát mơ mộng của từng người, áp lực vô hình giống như thái sơn đè lên ngực.

Tất cả bọn họ mồ hôi đã chảy ròng ròng, cảm giác rơi xuống vạn trượng hầm băng.
Không! Không thể nào! Không thể nào là Thái Đức, rõ ràng là hắn đã tự bạo.
Một viên quan tham gia chiến dịch Bạch Mã Sơn không tin tà, hơi ngước mắt nhìn.
Thái Đức linh thức bao trùm toàn bộ hoàng cung, mỗi một cử động nhỏ đều không thoát khỏi mắt của hắn, tên quan này động tác đã bị hắn bắt lấy.
Thái Đức hừ lạnh, đưa tay vỗ tới.
“Trẫm chưa miễn lễ, ngươi dám ngẩng đầu.”
Bành! Không một chút bất ngờ tên này bị đánh xuyên lồng ngực, ngục ngã chết ngay tại chỗ.

Máu của hắn bắn tung tóe, dính lên người mấy viên quan bên cạnh.

Bọn họ toàn thân run như cầy sấy, sợ hãi cực độ, ngay cả đưa tay lên mặt lau máu cũng không dám.
Trịnh Sam hai tay chống thành ghế cố gắng đứng dậy, ngọc tỷ không biết từ lúc nào đã rơi khỏi tay, lăn lộp bộp xuống dưới, rơi đến ngay trước mặt Thái Đức.
Thái Đức dùng chân chặn lại, mỉm cười.
“Các ngươi ngay cả ngọc tỷ cũng đã làm xong.

Chuẩn bị thật chu đáo.”
Trịnh Sam đứng không vững nữa rồi, hắn quỳ lết xuống dưới, giọng run rẩy:
“Phụ… phụ… hoàng…”
“Ngươi ở im đấy!” Thái Đức nhẹ nhàng một câu, Trịnh Sam bất động tại chỗ.
Thái Đức đi tới chỗ Dự Dương Vương, hơi dừng lại, hỏi:
“Ngươi đã chuẩn bị hậu sự chưa?”
“Bệ hạ… Không! hoành huynh… đệ một lòng…” Dự Dương Vương chịu rất lớn áp lực nhưng là người trải qua nhiều sóng gió, tinh thần cứng cỏi, hắn gồng hết sức mở lời giải thích.

Bây giờ không lên tiếng chỉ sợ không có cơ hội.
“Suỵt!” Thái Đức đưa tay bảo im lặng.
“Ngươi xem ra vẫn chưa chuẩn bị hậu sự.

Không sao! Không cần nữa vì ngươi không còn xác.”
Thái Đức một ngón tay điểm ra.

Trong thời khắc sinh tử, Dự Dương Vương hét lớn bùng nổ tất cả linh lực, đồng thời đạp bước lui lại, muốn trốn đi.
Nhưng tất cả hành động của hắn đều vô dụng trước thực lực tuyệt đối.
Một ngón tay này xuyên qua tất cả lồng linh lực của hắn, điểm nhẹ lên ngực hắn.

Bành! Dự Dương Vương nổ thành thịt vụn, huyết nhục bay tung tóe.
Nhiều người thấy cảnh này càng thêm kinh hãi.
Trúc Cơ hậu kỳ! Dự Dương Vương là Trúc Cơ hậu kỳ đó, là đệ nhất cường giả Đại Trịnh, vậy mà lúc này không chịu nổi một đầu ngón tay.
Bệ hạ rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới gì! sao lại đáng sợ như vậy! — QUẢNG CÁO —
Với nhiều người bọn họ chỉ biết Thái Đức chết trong tay Diệp Hồng Vân và Vạn Trùng Quốc Chủ, còn chi tiết ra sao không ai biết được.

Bởi vậy Thái Đức Kim Đan bọn họ không biết.
Đại Trịnh đất nghèo, đối với nhiều người Kim Đan là khái niệm xa vời.
Thái Đức tiến lên một bước.
“Vũ Thành Vương đúng không?”
Vũ Thành Vương mồ hôi như tắm, bị điểm danh khiến hắn cực độ sợ hãi.


Sự kiện Bạch Mã Sơn hắn có tham gia.
“Bệ…” không cho hắn cơ hội nói chuyện, Thái Đức vẩy tay, một cái đầu rớt bịch xuống đất.
“Tuyên Hoa Vương đúng không?”
“Xin…”
Phốc! lại một người nữa ra đi.
Thái Đức liên tục ra tay, lấy đi tính mạng của năm vị hoàng thân quốc thích.

Hắn tiếp tục bước tới.
“Đủ rồi!” lúc này có một lão giả bước ra, lão chống quải trượng đầu rồng.

“Thái Đức, như vậy đủ rồi.

Ngươi muốn diệt hết Trịnh gia sao?”
Lão giả này chính là Huệ Vương, theo vai vế thì là thúc phụ của Thái Đức, là người có tư cách nhất trong hoàng tộc, đã có thời gian dài cầm lái hoàng tộc trước khi giao lại cho Dự Dương Vương.
“Ồ! đây chẳng phải là Huệ thúc hay sao?” Thái Đức mỉm cười, thái độ khinh thường.
Cộp cộp cộp… Huệ Vương liên tục đập quải trượng xuống đất, tức giận.
“Loạn rồi, loạn rồi… con cháu không thèm tôn trọng trưởng bối.”
“Thái Đức, ngươi có biết đây là gì không?” Huệ Vương đưa ra quải trượng.
“Là cái gì, nói nghe thử.” Thái Đức vẫn thái độ đùa vui, không coi ai ra gì.
“Hừ, ta nói cho ngươi biết.

Đây chính là Kim Long Hoàng Trượng, trên có thể đánh hôn quân, dưới có thể phạt gian thần.

Hôm nay ngươi mất hết nhân tính, giết hại hoàng tộc, ta phải thay tổ tiên Trịnh gia trừng phạt ngươi.”
Huệ Vương chống quải trượng từng bước nặng nhọc tiến tới.

Lão tu vi là Trúc Cơ hậu kỳ nhưng cũng không cần nhắc, lão bây giờ cũng chẳng hơn phàm nhân là mấy.
Lão tất nhiên biết mình không thể đánh lại Thái Đức nhưng lão muốn dùng tổ tiên quy củ khiến Thái Đức cúi đầu, không cho phép hắn giết tiếp, trong số này cũng có rất nhiều thân tín của hắn.
Hành động ở Bạch Mã Sơn của Dự Dương Vương được sự đồng tình của lão.
“Thái Đức, tổ tiên quy củ không thể làm trái.

Ngươi không được lạm sát nữa.”
Thái Đức cười nhạt, lấy tổ tiên ra ép ta, buồn cười!
Hắn phất tay, đầu của Huệ Vương cao cao bay lên rơi bịch xuống đất, mắt lão vẫn còn mở trừng trừng, không thể tin được Thái Đức thật dám giết mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi