DỊ THẾ ĐIỀN VIÊN

Ngày thứ hai sau khi Chu Trạch và Lâm Bảo rời đi, Lâm Ngọc đã bắt đầu nhớ hai người, không chỉ là nhớ, mà còn lo lắng, sợ hai người gặp nguy hiểm.

Người lớn trong thôn đều nói trong núi rất nguy hiểm, không ai dám đi sâu vào trong núi lớn. Năm ngoái Chu Trạch vào núi mấy lần, đều mang theo thương tích trở về, cho dù bị thương không nặng, nhưng vẫn là có bị thương, Lâm Ngọc rất đau lòng, kỳ thực y muốn khuyên Chu Trạch, không muốn để hắn tiếp tục vào núi nữa.

Lâm Ngọc cảm thấy cuộc sống hiện tại đã rất tốt, có không ít bạc, còn có một cửa tiệm kinh doanh, một tháng cũng thu vào được một, hai lượng bạc, đủ cho một nhà ăn uống. Cuộc sống bây giờ của họ đã tốt hơn so với rất nhiều nhà trong thôn. Y không muốn để Chu Trạch vào núi nữa, không muốn hắn gặp phải nguy hiểm, y muốn hắn được bình an.

Hiện tại Lâm Ngọc đã cảm thấy đủ, không ước ao loại sinh hoạt đại phú đại quý, y càng thích cuộc sống bình thản an ổn, cả nhà được bình an khỏe mạnh, cuộc sống đơn giản khoái hoạt đã là rất tốt.

Hôm nay khí trời không tốt, bầu trời âm u, mây đen giăng kín, không khí âm trầm ngột ngạt, chim yến bay thấp, người trong thôn đều biết sắp có mưa.

Nỗi lo trong lòng Lâm Ngọc càng tăng thêm, trong lòng lo sợ bất an, y đứng trước cửa nhìn về hướng núi lớn, thấy trên bầu trời núi lớn mây mù bao quanh, tối đen một mảng.

Nghe lão nhân trong thôn nói, mưa trong núi thường lớn hơn mưa bên ngoài, y mong rằng nhóm Chu Trạch tìm được chỗ trú mưa, không nên dầm mưa.

Chạng vạng, hạt mưa tí tách rơi xuống thôn Lạc Hà, trận mưa không nhỏ, càng lúc càng nặng hạt hơn, phía núi lớn sấm chớp vang giật…

Chu đại ca, các ngươi nhất định phải bình an trở về! Lâm Ngọc nhìn về phía núi lớn, im lặng khẩn cầu.

Bên trong núi lớn, mãi đến rạng sáng, mưa mới dần nhỏ lại. Nhóm Chu Trạch bên trong hang núi may mắn không bị ướt mưa.

Đêm trước ngủ ngoài trời, lần này bọn họ đã thích ứng, đặc biệt lại được ngủ trong hang động, cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.

Mưa lớn cả đêm, nước mưa quá nhiều, tụ thành từng vũng lớn, trên vách đá, nước mưa chảy xuống thành từng dòng, tiếng nước ào ào bên tai không dứt.

Trải qua chuyện ban ngày, ai cũng uể oải, ngồi dựa vào vách đá, sưởi ấm, dần chìm vào giấc ngủ. Ngủ không sâu giấc, nửa tỉnh nửa mê, thậm chí Lưu Tiểu Hổ còn mơ thấy ác mộng, luôn miệng nói mớ…

Rốt cục đến hừng đông, mưa tạnh trời trong, trong núi mưa xuống nhanh, tạnh cũng nhanh, nhóm Chu Trạch nên vui mừng vì không đi vào mùa mưa, lúc ấy mưa lớn từng trận, một ngày có thể mưa đến mấy lần, cũng có thể mưa cả ngày.

Sau cơn mưa, đất dưới chân càng thêm lầy lội, đường xuống núi càng khó đi, không chú ý một chút liền trượt chân dẫn tới nguy hiểm, dọc theo đường đi, bốn người luôn bám vào cành cây, chậm rãi di chuyển.

Đến xế chiều, cuối cùng bọn họ đã về đến bìa rừng cạnh thôn, tại đó bọn họ bắt gặp người trong thôn đến thu thập nấm, nhìn thấy người quen, bọn Lưu Cường mới dám thở ra, thả lỏng đầu óc.

Ra đến nơi này, có nghĩa là đến tối họ có thể về đến nhà, an ổn ngủ một giấc.

Lưu Cường nhìn thấy Lưu Nhị Phi cùng mẹ hắn đến đây hái nấm, gọi hắn đến, ghé vào tai hắn thì thầm.

Sau đó, Lưu Nhị Phi vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, chút chuyện nhỏ này cứ giao cho ta, nhất định ta sẽ thu xếp ổn thỏa, ngươi cứ về nhà trước đi, Triệu Cẩu Tử cũng ở đây, lát nữa ta nói với hắn một tiếng, việc này hai chúng ta có thể làm tốt!”

“Được, cứ làm như thế, xong việc ba người chúng ta chia đều.” Lưu Cường sảng khoái nói, có thể kiếm lời thì phải ăn đồng chia đều, hắn không phải người có lòng tham.

Ánh mắt Lưu Nhị Phi sáng lên: “Huynh đệ tốt! Có nghĩa khí!”

Lưu Cường giao phó xong sự tình, chạy đến chỗ bọn Chu Trạch đang nghỉ ngơi, không dấu diếm kể lại cho Chu Trạch nghe, đúng là chuyện hắn thu mua nấm mang đến phủ thành bán.

“Ngoại trừ nấm, các ngươi còn có thể thu mua rau dại, quả du, hoa hòe. Người bên phủ thành đều thích ăn những thứ mới mẻ, cũng thích thứ sạch sẽ, những thứ này ngươi cần tốn chút thời gian xử lý sạch sẽ.”

Chu Trạch nói, hắn nhớ ở hiện đại, đến mua xuân, mọi người thích ăn rau dại mới mọc, chỉ không biết người ở đây có thích ăn hay không, bất kể ra sao, cứ thử xem, hắn nói cho Lưu Cường nghe.

Loại thức ăn như thế này, vừa mới mẻ vừa tươi, sau đó vệ sinh cho sạch sẽ. Chỉ là đến lúc đưa đến phủ thành, sợ rằng không còn giữ được vẻ tươi mới. Bọn họ cách phủ thành quá xa, đi mất một ngày đường, còn cần tốn thời gian bán ra. Sản vật núi rừng thường được phơi khô mới bán, chính là vì khó giữ được tươi mới.

Những người trong thôn đến đây đào nấm, đều muốn mang đến trấn bán, do số lượng người bán nhiều, cho nên giá cả không cao, song ít hay nhiều gì cũng là kiếm được tiền.

Phủ thành cách xa núi, muốn ăn sản vật không phải chuyện dễ, đó cũng là nguyên nhân Lưu Cường muốn buôn bán thứ này.

Chu Trạch nói ra hiểu biết của mình cho Lưu Cường nghe, hắn rất hy vọng người trong thôn tìm ra con đường làm giàu, cho dù không phát tài, cuộc sống khá lên cũng được, sau đó sẽ không còn ai nhìn chằm chằm vào nhà hắn.

Bất quá Chu Trạch không muốn mình là người dẫn đầu loại sự việc này, hắn càng thích hành động một mình hơn so với đoàn đội. Nhưng hắn không ngại chia sẻ kiến thức với người khác.

Lưu Cường nghe xong gật đầu không ngừng: “Chu đại ca, ngươi hiểu biết thật rộng, sau khi nghe xong, ta lại có ý tưởng mới, ta phải suy nghĩ kỹ lại đã.”

“Suy nghĩ phải đi kèm với hành động, chỉ nghĩ thôi thì vô dụng, có nhiều việc sau khi làm xong, mới biết có thích hợp hay không, chúng ta đều không có kinh nghiệm trên phương diện này, phải thử mới biết được.” Chu Trạch nói.

“Ân, ta sẽ, sau khi về nhà, ta nói với cha ta đã, xem cha nghĩ thế nào.” Lưu Cường gật đầu.

Thấy hắn đã có chủ ý, Chu Trạch không nói thêm, lúc này hắn chỉ muốn nhanh chóng về nhà, hắn rất nhớ Lâm Ngọc.

Đã gần về đến nhà, dọc đường đi gặp được không ít người trong thôn, trong lòng Lưu Tiểu Hổ yên tâm hơn, nó còn nhớ đến việc hái nấm, chạy đi thu thập được không ít nấm. Thấy vậy, Lâm Bảo cũng hái cùng nó, hái nấm về làm thức ăn buối tối cũng tốt.

Mặt trời ngã về Tây, sau khi xuống núi, bọn họ bước chân trên đường nhỏ trong thôn, tâm tình mỗi người đều thoải mái, bước chân cũng nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn.

Rất nhanh, vào đến thôn, đến lúc tách ra ai về nhà nấy, Lưu Tiểu Hổ do dự lên tiếng: “Chu đại ca, có thể cho ta vài lá Bổ Huyết Thảo được không? Ta muốn lấy về cho cha mẹ ta ăn, cha ta bị thương ở eo, sức khỏe mẹ ta gần đây không tốt, vẫn ho khan không ngừng…”

Không chờ nó nói hết lời, Chu Trạch đã hiểu ý, lấy hộp ngọc trong bao ra, mở hộp ngọc, gốc Bổ Huyết Thảo nằm trên cùng chỉ còn dư lại sáu, bảy lá. Vốn dĩ gốc này có đến hơn mười lá, thời điểm qua đêm trên núi, Chu Trạch đã cho ba người họ ăn.

Chu Trạch không lấy ra gốc này, nhấc lên một gốc hoàn chỉnh đưa cho Lưu Tiểu Hổ, mặc dù hắn không có ham muốn làm người tốt, nhưng suốt hành trình, Chu Trạch rất thưởng thức hài tử chịu được khổ cực này, trên người Lưu Tiểu Hổ có bóng dáng thời niên thiếu của hắn, hắn nguyện ý giúp đỡ nó.

“Không, không, Chu đại ca, cái này ta không thể nhận, ta không muốn gốc này, ngươi cho ta gốc dang dở kia là được, nhiều qua ta cũng không dùng hết, có thể còn để hỏng, vậy thì quá lãng phí.”

Lưu Tiểu Hổ liên tục xua tay, lui về sau, nói sao cũng không nhận gốc Bổ Huyết Thảo này, một mực muốn lấy nửa gốc Bổ Huyết Thảo kia, trong lòng nó rất cảm kích.

Cuối cùng, Chu Trạch vẫn đem nửa gốc kia đưa cho nó, cũng đã tính, sau khi bán Bổ Huyết Thảo, sẽ phân cho Lưu Tiểu Hổ thêm bạc.

“Trước tiên ngươi cầm nửa gốc bày cho cha mẹ ngươi dùng, chờ sau này bán Bổ Huyết Thảo, sẽ chia bạc cho ngươi.” Chu Trạch nói.

“Chu đại ca, ngươi không cần cho ta thêm bạc, nhiêu đây là đủ rồi, rất cảm ơn ngươi!” Lưu Tiểu Hổ đã cảm thấy đủ, khom lưng cúi đầu trước mặt Chu Trạch, sau đó cầm nửa góp Bổ Huyết Thảo vui vẻ chạy về nhà, chốc lát đã không còn thấy bóng dáng.

“Hổ Tử chạy chậm chút, coi chừng ngã!” Lưu Cường đứng phía sâu hô to. “Tiểu tử này chạy nhanh thế, mới đây đã biến mất tăm.”

“Ngươi có muốn lấy Bổ Huyết Thảo về dùng không?” Chu Trạch hỏi, hắn nhớ tức phụ của Lưu Cường đang mang thai, vẫn luôn nôn ói, sức khỏe yếu đi, Lưu Cường muốn tìm Bổ Huyết Thảo về cho tức phụ bồi bổ thân thể.

Lưu Cường nghĩ nghĩ, lên tiếng: “Dược hiệu của Bổ Huyết Thảo quá lớn, ta không biết cho nàng ăn bao nhiêu thì được, ăn nhiều sợ nàng không chịu nổi. Như vậy đi, Chu đại ca, ngươi cho ta hai lá đi, một lá ta cho mẹ ăn bồi bổ sức khỏe, một lá cho tức phụ ta dùng.”

Chu Trạch nở nụ cười: “Tiểu tử ngươi rất được nha, đau tức phụ, còn dỗ mẹ ruột vui vẻ.” ( Ý ổng là cho vợ ăn thì sợ mẹ không vui, so bì thương vợ hơn thương mẹ, lão Cường rất thông minh, cho cả hai bả dùng).

Lưu Cường bị trêu, sờ gáy cười hắc hắc, cầm hai lá Bổ Huyết Thảo trở về hống mẹ cùng tức phụ.

“Đi thôi, chúng ta cũng về nhà, ca ngươi nhất định đang chờ hai ta!” Chu Trạch vui vẻ nói với Lâm Bảo.

“Không biết cơm tối ca làm món gì, ta đói quá rồi, về nhà nhất định ăn no, sau nó ngủ một giấc.” Lâm Bảo sờ cái bụng lép xẹp, bước chân nhanh hơn.

Đúng là giờ này Lâm Ngọc đang chuẩn bị nấu cơm, y nhớ Chu Trạch nói ba ngày nhất định sẽ về, hôm nay chính là ngày thứ ba, cả ngày hôm nay y luôn nôn nóng chờ đợi.

Sau trận mưa đêm qua, không khí lạnh xuống rất nhiều, mọi người đều mặc thêm áo dày, Lâm Ngọc đoán rằng, bọn Chu Trạch bên trong núi còn thấy lạnh hơn, cho nên nhanh chóng chuẩn bị cơm nước nóng hổi, sau đó nấu sẵn nước nóng.

Xế chiều, y đến chỗ đồ tể thôn bên cạnh mua hai cân thịt, thêm khối đậu phụ. Chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn từ sớm, nhào bột mì, cắt thành sợi.

Không biết được khi nào thì hai người Chu Trạch sẽ về, Lâm Ngọc nấu nước nóng trước, sau đó đập hành tỏi, xào thịt, đổ nước, cắt đậu phụ thành miếng nhỏ, bỏ vào với nồi thịt, hầm nhỏ lửa.

Hai người Chu Trạch vừa vào đến sân, đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức, bụng kêu lên ùng ục.

Hoàng Mao thấy bọn họ trở về, vô cùng cao hứng, quay đầu xuống bếp sửa hai tiếng, sau đó vay quanh hai người Chu Trạch, vẫy đuôi điên cuồng.

Lâm Ngọc dưới bếp nghe tiếng sủa của Hoàng Mao, trong lòng vui vẻ, vội vàng đi ra.

Lâm Bảo hô lên: “Ca, chúng ta đã về rồi!”

Lâm Ngọc vừa bước ra đã nhìn thấy Chu Trạch và Lâm Bảo đứng trong sân, lo lắng dâng lên, bước đến trước mặt hai người, quan sát cẩn thận: “Chu đại ca, Tiểu Bảo, các ngươi về rồi! Mọi việc đều tốt chứ?”

“Yên tâm đi, ca, chúng ta đều không việc gì, chỉ là đói bụng quá, ngươi nấu món gì thế, nhanh cho chúng ta ăn cơm đi!” Lâm Bảo cướp lời đáp lại, nó hiểu ca ca, biết y lo lắng cho hai người bọn họ, cho nên cợt nhả, muốn làm ca ca yên tâm.

Đối diện ánh mắt ân cần của Lâm Ngọc, đáy lòng Chu Trạch mềm mại, cười với Lâm Ngọc, nói: “Chúng ta không có việc gì! Còn người thì sao? Mấy ngày nay trải qua thế nào?”

“Ta ở nhà rất tốt, trong nồi có nước nóng, các ngươi gội rửa trước đi, ta nấu mì, tối nay chúng ta ăn mì sợi.”

Đỡ lấy túi của Lâm Bảo cùng sọt trên lưng Chu Trạch, mang vào nhà, Lâm Bảo xuống bếp lấy nước nóng gội rửa.

Chu Trạch thấy Lâm Bảo đã đi, hôn xuống mặt Lâm Ngọc, nhỏ giọng nói bên tai y: “A Ngọc, ta nhớ ngươi!”

Tai Lâm Ngọc đỏ lên, mềm mại đáp lời: “Ta cũng rất nhớ ngươi.”

Một câu đơn giản, lại làm Chu Trạch ấm lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi