DỊ THẾ LƯU ĐÀY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

b2aebc1314799d97187811192391c103

“Bọn họ đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu rồi, chỉ còn thiếu một chiến sĩ khống chế đất cấp cao có thể kháng cự được cám dỗ và nhiều khả năng giết người thành công.”
Vừa tiến vào mật thất, Lam Âm liền nói: “Anh không cần lo lắng, tuy sức mạnh linh hồn của người kia cường đại nhưng ông ta cũng không thể tùy ý sử dụng, mỗi lần sử dụng mức dao động đều rất lớn, nên ta sẽ cảm nhận được.”

Điều này giống như trong dự đoán ban đầu của hai người Nguyên Chiến, nếu bán thú nhân kia ở nhờ trong thần điện của người khác thì sao có thể tùy tiện sử dụng sức mạnh linh hồn nhìn trộm được, dù sức mạnh linh hồn của ông ta có tốt thì các tư tế của thần điện cũng sẽ không đồng ý.

“Nếu anh không muốn ở căn phòng cách vách kia, ta có thể giúp anh tìm chỗ khác.” Lam Âm đề nghị với Nguyên Chiến, ở cách vách bán thú nhân quả thật cực kỳ không an toàn.

Gian mật thất này không lớn, ở giữa có bày vài tấm đệm da thú, bên ngoài có ban công và trồng một cây đèn. Bởi vì ban công nối trực tiếp với mật thất, ở giữa không có gì ngăn cản nên hứng ánh sáng khá tốt.

Nguyên Chiến cởi gùi ra, tùy tiện tìm một chiếc đệm da thú mà khoanh chân ngồi xuống: “Trước kia có bao nhiêu chiến sĩ khống chế đất từng tới gặp ông ta? Và có bao nhiêu người còn sống?”

Lam Âm cũng khoanh chân ngồi lên một tấm đệm đối diện Nguyên Chiến, Lam Diên vẫn đứng cạnh cửa, không đi qua.

“Từ khi ông ta tới Âm Thành, không hiểu sao lại thu hút một vài chiến sĩ khống chế đất cấp cao tới, cấp bậc càng cao càng dễ bị cám dỗ.” Lam Âm nói.

Nguyên Chiến đợi y nói tiếp.

Bây giờ Lam Âm vẫn chưa xác định được đối phương đã bị cám dỗ hay chưa, nếu y nói cho đối phương biết một vài chuyện, rồi đối phương lại đi kể cho ông ta nghe, vậy công sức y nhịn cho tới tận bây giờ sẽ đổ sông đổ biển hết, điều này làm y không thể không thận trọng.

Nhưng trước kia chưa từng có chiến sĩ khống chế đất nào kiên trì được tới ngày hôm nay sau khi gặp ông ta, đây cũng là lý do mà y chủ động tới tìm vị người cây lai này.

“Anh đang lo lắng điều gì? Lo tôi đã bị đối phương cám dỗ?” Nguyên Chiến không có tâm tình và thời gian để thăm dò nhau, liền hỏi thẳng: “Tôi chưa muốn chết đâu. Dù sao các người cũng không muốn trong thần điện của mình có một kẻ từng là Đại Tư Tế. Anh tới tìm tôi, hẳn là có chuyện muốn nói với tôi, tôi không thích trốn trốn tránh tránh, nếu các người muốn tôi làm gì thì nói thẳng ra đi.”

Lam Âm nhìn về phía hắn: “Vì sao anh lại không bị cám dỗ? Ta biết linh hồn anh bị thương, vậy anh hẳn là càng không thể kháng cự lại mới đúng, nhưng anh chẳng những không bị cám dỗ mà linh hồn bị thương của anh còn dần hồi phục lại. Là vì phương thuốc giúp tăng sức mạnh linh hồn kia à?”

“Bởi vì tôi là người được thần linh thiên vị và bảo hộ, linh hồn tôi là bất khả xâm phạm.” Nguyên Chiến nghiêm trang nói, còn gác tay lên cái gùi bên cạnh.

“Đại Địa Chi Thần tại thượng, có lẽ anh thật sự là con cưng của Đại Địa Chi Thần.” Lam Âm cười, thu lại tầm mắt vừa chuyển sang cái gùi kia: “Ta vẫn chưa hỏi anh người trong gùi là ai, bây giờ ta muốn hỏi, người đó là ai vậy? Có còn sống không?”

Nghiêm Mặc nói nhỏ với Nguyên Chiến: “Tinh thần lực của vị Đại Tư Tế này không bằng ông bán thú nhân, anh ta không phát hiện ra tôi.”

Nguyên Chiến mặt không đổi sắc, trả lời lại trong đầu: “Tôi định nói thật, nói là em còn sống, có thể nói chuyện với tôi thông qua linh hồn. Như vậy sau này dù chúng ta có làm ra một vào loại thuốc mới thì cũng không ai thấy lạ, hơn nữa tôi hy vọng người ta biết đó là do em làm, tôi muốn vu danh của em truyền đi khắp thiên hạ!”

Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ: “Cũng được. Vậy cứ nói như anh nghĩ đi.”

Trong khoảng thời gian này tuy sách hướng dẫn không có phản ứng, nhưng hắn không ngây ngơ tới mức cho rằng sách hướng dẫn hoàn toàn tắt nguồn. Nguyên nhân mà nó không có phản ứng tám chín phần là có liên quan tới nguồn năng lượng. Thí dụ như cần có đủ năng lượng mới có thể khởi động hay sao sao đó. Mà nguồn năng lượng này hiển nhiên không chỉ về mặt tinh thần lực, mà còn bao gồm cả thể xác.

Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc đồng ý, liền có suy tính trong lòng, giả bộ trầm tư một phen rồi mới mở miệng nói: “Không sai, em ấy còn sống, em ấy là tư tế tộc tôi, Mặc vu.”

Lam Âm bày ra vẻ mặt như điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của y, y gật gật đầu, y vốn đã đoán cái xác cháy kia rất quan trọng với người cây, nếu không phải thân nhân thì là người có thân phận cao quý, quả nhiên đúng thế.

Khi biết cái xác cháy kia là một tộc vu, thậm chí y còn nghĩ đến một việc: “Có phải bộ lạc của anh gặp chiến tranh không? Kẻ địch các anh là ai?”

Nguyên Chiến thầm lọc câu trả lời cho câu hỏi này một lần trong đầu, sau đó cười nhạo: “Bộ lạc bọn tôi vẫn còn tốt lắm, đừng có nguyền rủa bọn tôi. Tôi và tư tế bọn tôi biến thành như vầy là vì đụng phải vài tên khốn tham lam lúc ra ngoài tìm thảo dược thôi, tư tế bọn tôi là người tốt, không biết đề phòng, kết quả là vừa bị cướp mất đồ, vừa bị thương thành như vầy đây.”

“Bộ lạc các anh ở đâu? Tên gì? Phụ thuộc tòa Thượng Thành nào?”

“Bọn tôi không phụ thuộc bất kỳ thế lực nào cả.”

Nguyên Chiến nhìn thẳng vào Lam Âm.

Lam Âm cụp mi, nhanh chóng thay đổi đủ loại suy nghĩ. Lai với tộc cây Trường Sinh, chiến sĩ có khả năng khống chế đất cấp tám và điều khiển thực vật cấp bốn, tư tế có thân thể cháy thành tro mà vẫn còn sống, lại dễ dàng chế ra phương thuốc làm tăng sức mạnh linh hồn…

Tất cả những việc này tựa hồ như chứng minh rõ đối phương thuộc về một thế lực cường đại nào đó, nhưng chính miệng họ lại nói họ không thuộc bất kỳ tòa Thượng Thành nào, vậy có nghĩa là thực lực bản thân bọn họ vốn đã rất mạnh? Tộc cây Trường Sinh có quan hệ gì với bộ lạc này? Có phải cách nhau rất gần không?

Thật lâu trước kia, Âm Thành vốn có mối quan hệ không tồi với tộc cây Trường Sinh, nghe nói khả năng âm khống của tư tế đời đầu bắt nguồn từ tộc cây Trường Sinh nào đó, tư tế học từ bọn họ. Sau đó tư tế đời đầu kết hợp với thành chủ đời đầu, lập ra bộ lạc có khả năng khống chế âm thanh.

Nhưng sau vài cuộc đại chiến giữa các sinh vật có trí tuệ, quan hệ giữa Âm Thành và tộc cây Trường Sinh ngày càng xa cách, cho tới hôm nay hai bên đã hoàn toàn là người dưng nước lả.

Lam Âm nhớ đến đây, nhịn không được nghĩ: Gã buôn nô lệ bán vị người cây lai này, trên thực tế, gã ta có thể bán vị này cho bất cứ một tòa Thượng Thành nào, nghe nói vốn dĩ họ muốn đến Thổ Thành nhưng không biết sao lại tới Âm Thành, phải chăng đây là chỉ thị của Âm Thần? Có lẽ nhờ người cây lai này, bọn họ có thể chắp nối lại mối quan hệ vốn đã đứt đoạn với tộc cây Trường Sinh từ lâu một lần nữa?

“Anh có thể tin tưởng ta.” Lam Âm chân thành nói với Nguyên Chiến: “Có lẽ những gì ta nói bây giờ không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng Âm Thành bọn ta tuyệt đối không làm hại đến bất cứ tộc cây Trường Sinh nào, tộc cây Trường Sinh luôn là bạn của Âm Thành.”

Nét mặt Nguyên Chiến hiện lên ý châm chọc.

Lam Âm vẫn mặt không đổi sắc mà nói tiếp: “Tri Mẫu không làm hại anh đúng không? Ông ta còn ra giá cao mua lại anh từ tay gã buôn nô lệ.”

Nói cách khác, anh không làm hại thì thật sự là không làm hại, mà thân phận nô lệ đối với anh không nằm trong phạm trù ‘làm hại’, đúng không? Nghiêm Mặc buồn cười, tâm đề phòng đối với Lam Âm lại cao hơn một chút.

Nguyên Chiến không muốn quanh vo với Lam Âm: “Nói cho tôi biết, những chiến sĩ khống chế đất bị cám dỗ đó có kết cục gì?”

Lam Âm cảm thấy hỏa hầu đã đủ nên không giấu diếm nữa: “Bọn họ đều biến mất. Ít nhất thì ta chưa từng thấy người nào trở ra sau khi tiến vào căn phòng đó nữa, cậu là người duy nhất có thể bước ra khỏi gian phòng đó.”

“Các người muốn tôi làm cái gì?”

“Người nọ có thể cám dỗ các chiến sĩ cấp cao như anh tới, vậy ở chỗ ông ta chắc chắn có thứ gì đó có lợi với các anh, ta có thể giúp anh…”

Nguyên Chiến cười lạnh, lặp lại một lần nữa: “Nói ra điều mà các người muốn tôi làm ấy.”

Lam Âm cười cười: “Người nọ rất cường đại, dù là sức mạnh linh hồn hay là năng lực khống chế đất, mà tâm phòng bị còn rất nặng, bất cứ kẻ nào muốn làm hại ông ta đều rất khó, càng không cần phải nói đến việc giết chết ông ta. Nhưng ta nghĩ là mình biết ông ta muốn làm gì những chiến sĩ khống chế đất đó, muốn hại ông ta thì chắc chỉ có một cơ hội mà thôi, thế nên ta mới cần hợp tác với anh.”

Nguyên Chiến dựa vào cái gùi bên cạnh: “Hợp tác kiểu gì? Nói thử xem.”

Lam Âm trầm ngâm một hồi rồi nói: “Ta cần anh giả vờ bị ông ta cám dỗ, tiếp cận ông ta, để ông ta chạm vào anh. Khi ông ta chạm vào anh, rất có thể ông ta sẽ làm hai việc, hoặc là hấp thu năng lượng trên người anh về cho mình, hoặc là vứt bỏ thân thể hiện có, rồi khiến linh hồn nhập vào thân thể anh.”

Nghiêm Mặc lập tức cảnh giác. Lại một kẻ có thể cướp thân xác người khác? Hắn lập tức muốn Nguyên Chiến rút lui, đừng đối đầu với bán thú nhân kia.

“Tôi phải bảo vệ mình như thế nào?” Nhưng Nguyên Chiến lại như không phát hiện ra nguy hiểm ẩn giấu trong đó, còn tùy ý hỏi.

Lam Âm: “Ta sẽ cho anh mượn một cốt khí, sức mạnh linh hồn của ta và hai vị Đại Tư Tế khác sẽ bám vào cốt khí đó mà không khiến ông ta phát hiện, khi anh chạm vào ông ta, bọn ta sẽ tìm cơ hội tấn công linh hồn ông ta, mà anh thì nhân lúc sức mạnh linh hồn của ông ta suy yếu, không thể sử dụng năng lực khống chế đất, liền một chiêu giết chết ông ta! Nhớ kỹ, anh chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu anh không thể lập tức giết chết ông ta, vậy rất có thể anh sẽ bị ông ta khống chế ngược trở lại.”

“Vậy thì tôi có được ích lợi gì?”

“Anh sẽ có được thứ mà ông ta dùng để cám dỗ chiến sĩ khống chế đất.”

“Ha! Các người thậm chí còn chẳng biết nó là cái gì, nói không chừng đó vốn không phải đồ vật. Cái tôi muốn bây giờ là nguyên tinh cấp chín, bất luận thuộc tính, một trăm viên.”

Lam Diên quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm Nguyên Chiến.

Lam Âm cũng cười khổ: “Nguyên tinh cấp chín, nhiều nhất chỉ năm viên.”

“Năm mươi viên.”

“Sáu viên, thật sự không thể nhiều hơn.”

“Mười viên, trả trước một nửa, thành công thì trả tiếp, thất bại thì thôi. Mặc vu của tôi nói, quá nguy hiểm, bảo tôi đừng làm chuyện ngu xuẩn.” Nguyên Chiến đứng dậy.

Lam Âm cảm thấy thịt mình đau tê tái, nhưng y biết vụ hợp tác này mang lại rất nhiều nguy hiểm cho người cây, mà cũng bởi vì vậy y lại càng không nỡ trả năm viên nguyên tinh tệ cấp chín.

Nguyên Chiến nhấc gùi lên định rời đi.

Lam Diên liền cản hắn lại.

Lam Âm bất đắc dĩ: “Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Trước tiên ta sẽ cho anh năm viên cấp chín, nhưng anh phải hành động nội trong hai ngày.”

“Chỉ cần các người chuẩn bị tốt là được.”

Bọn họ đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu rồi, chỉ còn thiếu một chiến sĩ khống chế đất cấp cao có thể kháng cự được cám dỗ và nhiều khả năng giết người thành công.

Nghiêm Mặc lấy làm lạ, bán thú nhân kia hình như đã ở Âm Thành rất lâu rồi, sao Lam Âm lại đột nhiên gấp gáp như thế? Sau đó hắn nghĩ đến một khả năng, có khi nào liên quan tới ả vương hậu Thổ Thành ngang ngược kia không?

Bốn người ra khỏi mật thất, mới đi tới ao sóng âm ở giữa thần điện liền thấy Đại Tư Tế thứ ba – Lam Hạc cùng tiến vào với vương hậu Thổ Thành – Thúy Vũ.

Thúy Vũ liếc thấy Nguyên Chiến vẻ mặt lập tức thay đổi, nhưng cô ta vẫn có thể kiềm chế lửa giận, còn hành lễ với Lam Âm: “Lam Âm đại nhân, đã lâu không gặp.”

Lam Âm đáp lễ, mỉm cười: “Thúy Vũ bệ hạ, Mẫu Thần vẫn thương yêu ngài như vậy, nghe nói con trai nhỏ của ngài chỉ mới ba tuổi mà đã kích phát được năng lực thần huyết, sau này Thổ Thành sẽ lại có thêm một chiến sĩ cường đại.”

Thúy Vũ cười ngạo nghễ: “Con của ta đều là con của thần, bọn nó rất được Đại Địa Chi Thần yêu thích. Lam Âm đại nhân, ta đã được vị kia cho phép, hôm nay tới đây để gặp ông ta.”

“Vậy à? Rốt cuộc thì ông ta cũng đã đồng ý gặp ngài rồi sao? Thật đúng là chuyện đáng để ăn mừng, ngài là máu mủ của ông ta, ta nghĩ vị đại nhân đó chắc chắn cũng rất nhớ ngài. Trước kia không đồng ý, có lẽ là vì sợ ảnh hưởng đến ngài.”

Thúy Vũ gật đầu: “Ta cũng cho là vậy, trước kia có mấy người trong thần điện nhìn chằm chằm, ông ta dù có muốn gặp ta thì cũng không thể gặp. Hiện giờ… Hừ, dù sao ông ta cũng là Đại Tư Tế Thổ Thành, Thổ Thành gặp nạn, sao ông ta có thể trơ mắt nhìn người khác bắt nạt con cháu của ông ta chứ.”

Nói tới đây, Thúy Vũ hung tợn trừng Nguyên Chiến một cái.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc thì đang thậm thụt nói chuyện với nhau, hai người đều rất ngạc nhiên khi biết vương hậu Thúy Vũ là con cháu của bán thú nhân kia.

“Anh nói xem tính tình ả ta tệ hại như vậy mà vẫn có thể ngồi ổn trên vị trí vương hậu, có khi nào có liên quan tới bán thú nhân kia không?” Nghiêm Mặc suy đoán.

Nguyên Chiến: “Tôi cảm thấy việc này liên quan tới khả năng sinh dục của ả hơn. Em không nghe Lam Âm nói gì sao? Con cái của ả đều được Đại Địa Chi Thần yêu thích.”

Nghiêm Mặc lại cảm thấy cái suy đoán này rất đáng tin.

Lam Âm và Lam Hạc thầm liếc nhìn nhau một cái.

Vương hậu Thúy Vũ đi vào thần điện của thành khác nên đương nhiên không thể dẫn theo ‘đội quân’ người hầu và thị vệ của cô ta, cơ mà thần điện Âm Thành cũng không làm khó cô ta, cho phép cô ta mang theo một chiến sĩ, chính là tên chiến sĩ chắc nịch có chiều cao khiêm tốn kia.

Tên chiến sĩ chắc nịch để ý thấy mối quan hệ của Nguyên Chiến với Đại Tư Tế Lam Âm có vẻ không tồi, lập tức nhíu mày. Bọn họ đối phó với tên chiến sĩ bộ lạc thì không khó, nhưng nếu Đại Tư Tế Lam Âm muốn bảo vệ hắn, vậy thì phiền phức rồi.

Thúy Vũ tựa hồ gấp không chờ nổi mà đòi gặp vị tổ tông kia của mình ngay, nói hai ba câu khách sáo với Lam Âm rồi thầm giục Lam Hạc dẫn mình đi.

Lam Hạc không để bụng, gật đầu chào Lam Âm, Lam Diên và Nguyên Chiến, sau đó dẫn vương hậu Thúy Vũ và tên chiến sĩ chắc nịch kia đi về phía đông.

Lam Âm sóng vai đi với Nguyên Chiến được vài bước bỗng nhiên thuận miệng hỏi như lơ đãng: “Anh có quen tộc Khủng Miêu không?”

“Tộc Khủng Miêu? Người mèo?” Nguyên Chiến dừng bước.

“Đúng vậy, ta nghe nói anh bị đội buôn nô lệ mang vào thành cùng với những người mèo đó, phải không?”

“Đại Tư Tế, anh muốn hỏi cái gì?”

Lam Âm ngẩng đầu nhìn vào mắt Nguyên Chiến: “Việc những người mèo đó bỏ trốn có liên quan gì đến anh không?”

“Ha ha!” Nguyên Chiến cười to.



Vương hậu Thúy Vũ hít sâu một hơi, bước vào lối đi vừa mới mở ra.

Tên chiến sĩ chắc nịch cũng vào theo, Lam Hạc và chiến sĩ bảo hộ của mình thì ở lại bên ngoài. Sau đó lối đi biến mất.

Vương hậu Thúy Vũ quay đầu lại nhìn lối đi mới nãy theo bản năng, lúc nhìn thấy tên chiến sĩ chắc nịch phía sau mới lặng lẽ thở ra một hơi như đã an tâm.

Trên chiếc giường đá, bán thú nhân ngồi dựa vào tường, cười như không cười hỏi: “Thật sự là huyết mạch của ta, Thổ Thành xảy ra chuyện gì, đám người trong thần điện đó cho phép mi tới gặp ta à?”

Thúy Vũ còn chưa nói gì thì nước mắt đã rơi xuống trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi