*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Bộ lạc Đóa Phỉ diệt vong.”
Tất cả mọi người đều không ngờ người bùn bất tử lại bị Nguyên Chiến giết chết dễ như trở bàn tay.
Người bùn còn vọng tưởng lấy một phần thân thể mình khi hóa bùn dìm cho Nguyên Chiến chết ngạt, nhưng cánh tay hắn chỉ mới vươn tới, Nguyên Chiến đã dùng đất cứng bao ngược lại hắn, sau đó… không ai biết bên trong cục đất cứng ấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy người bùn kêu lên thảm thiết. Cuối cùng, dã nhân cao lớn lại xách cục đất cứng ấy lên ném mạnh vào tường thành.
Cục đất cứng đập vào tường mạnh đến mức vỡ ra thành vô số mảnh đất lớn lớn bé bé, mọi người sau khi né tránh đều theo bản năng mà tìm kiếm tung tích của người bùn trong đống đất vụn nát kia, nhưng bọn họ chỉ thấy màu của cục đất bên trong đo đỏ rất quái dị.
Tên sứ giả còn lại có năng lực do thám, hắn nhìn chằm chằm đống đất vụn, trong lòng điên cuồng kêu to: Chuyện này không có khả năng!
Bởi vì năng lực của người bùn rất đặc biệt, nên có không ít người thành La Khước hay vừa đùa giỡn vừa thảo luận xem nên làm sao mới giết được hắn, trong đó có một chiến sĩ thần huyết am hiểu cách sử dụng lửa tới từ bộ lạc khác nói, nếu có người dùng nhiệt độ cực cao để nung cháy và vây nhốt người bùn, không cho hắn có cơ hội chạy thoát, chờ khi nung người bùn cho cứng lại, rồi đập nát, thì người bùn chắc chắn sẽ chết.
Nhìn tử trạng của người bùn bây giờ, tại sao lại giống như bị lửa nung cứng rồi đập nát vậy?
Mẫu Thần tại thượng! Tên tù trưởng dã nhân kia rốt cuộc là chiến sĩ thần huyết mấy hệ mấy cấp? Tên sứ giả nọ nhân lúc xung quanh không có ai chú ý bắt đầu chậm rãi lui về phía tường thành, năng lực của hắn là phụ trợ, nếu phải chiến đấu thì hắn chỉ có nước chịu chết, hắn vẫn chưa muốn chết.
Trước đó hắn cho rằng đây là một nhiệm vụ đơn giản, tựa như các sứ giả khác, đều xem cuộc chi viện này như đi chơi. Theo tin tức mà các sứ giả đưa về sau khi tiến vào nơi hoang dã, cái nơi quỷ quái cằn cỗi lạc hậu này có được vài tên chiến sĩ cấp bốn đã là không tồi rồi, đa số tù trưởng của các bộ lạc nhỏ đều không tới cấp bốn, càng đừng nói là các chiến sĩ thần huyết cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng bây giờ ai tới nói cho hắn biết, vì sao tên dã nhân trước mắt hắn lại là một chiến sĩ thần huyết với năng lực thần huyết chắc chắn vượt qua cấp bảy, hơn nữa còn không chỉ là một hệ!?
Đã vậy, cái bộ lạc mà người ta gọi là bộ lạc dã nhân ấy còn có cốt khí phi hành!
Tên sứ giả nọ lui về sau một bước, hắn phải trở về, báo lại những tin tức này cho lãnh đạo cấp cao của thành La Khước. Ba bộ lạc Ma Nhĩ Càn, Hoàng Tinh, Đóa Phỉ Nhĩ Đức chắc chắn giấu bọn họ một vài chuyện vô cùng quan trọng.
Các chiến sĩ của bộ lạc Đóa Phỉ cũng sắp tuyệt vọng, dù bắn ra bao nhiêu mũi tên, phóng mạnh ra bao nhiêu giáo mác, cũng không tạo được chút xây xát nào đối với người đàn ông kia, tấm chắn của đối phương cực kỳ lợi hại, nhưng da dẻ của đối phương tựa hồ còn lợi hại hơn, bọn họ rõ ràng nhìn thấy có một vài mũi tên và giáo bắn trúng người hắn, nhưng đừng nói tới vết thương, ngay cả một dấu vết nhỏ cũng không để lại!
Nguyên Chiến phá bộ lạc người ta đến vui vẻ ngất trời, có người chạy trốn hắn cũng làm như không thấy.
Tên sứ giả thành La Khước kia vui mừng, hắn ta đã sắp lui đến rìa thành tây, lực chú ý của mọi người đều bị tên dã nhân kia thu hút, không có bao nhiêu người để ý tới hắn, dù có thì hắn cũng làm bộ như đang tấn công tên dã nhân đó.
Chỉ tiếc cho thú cưỡi của hắn, nhưng bây giờ hắn không thể quan tâm nhiều như vậy, đào tẩu quan trọng hơn, bộ lạc Đóa Phỉ diệt vong rồi.
“Ầm!” Rìa chân tường chỗ sứ giả đứng đột nhiên sụp xuống.
Đám người lùn hận chết cái tên này, là do hắn phát hiện ra hành động của bọn họ trên mặt đất, sau khi bắt bọn họ còn chạy tới cười nhạo bọn họ một phen, thậm chí còn bắt một nữ chiến sĩ trong bọn họ ăn hiếp.
Tên sứ giả kia bị té vào hố, muốn bò dậy nhưng còn chưa kịp bò dậy thì… Phập! Đầu bị một cái cuốc mỏ chim đâm xuyên qua.
Trên cổng thành, Đóa Phỉ run lẩy bẩy mà không tự biết, chỉ mới một đoạn thời gian không gặp, mà tên dã nhân này đã mạnh đến đáng sợ như thế.
Chỉ một mình, chỉ một mình hắn mà đã san bằng cả một bộ lạc. Không phải nói quá, không phải từ ngữ hình dung, mà là thật sự, phàm là nơi hắn đi qua, toàn bộ kiến trúc đều hóa thành cát bụi.
Bộ lạc mà cô ta vất vả xây dựng gần hai năm, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một tòa thành trống với bốn phía là tường vây, bên trong hoàn toàn không còn gì cả, mà điều buồn cười hơn là tường thành vẫn chưa xây xong, có nơi còn đang thi công.
“Cho tất cả chiến nô và chiến sĩ tấn công hắn, nhất định phải giết chết hắn!” Đóa Phỉ lớn tiếng hạ lệnh.
Trên không, Nghiêm Mặc cũng đang chú ý động tĩnh bên dưới, nhìn thấy thế tay ra hiệu của Nguyên Chiến, hắn lập tức cho Cốt Điểu đáp xuống, thả hai trăm chiến sĩ tinh anh đã sớm chuẩn bị tốt lao ra chém giết.
Những đòn tấn công của Nguyên Chiến bắt đầu có mục tiêu, hắn nhằm vào những chiến sĩ cấp cao từ cấp năm trở lên.
Đám chiến sĩ vây giết hắn căn bản không ngăn được hắn, bị hắn phá tan vòng vây, vọt thẳng tới cổng thành.
Sức chiến đấu của các chiến sĩ Đóa Phỉ căn bản không là gì, bọn họ đã sợ tới nứt gan, dù có vài chiến sĩ cấp cao biết thủ lĩnh Đóa Phỉ có thể giúp bọn hắn trị liệu vết thương, hồi phục lại như cũ, nhưng bọn hắn vẫn không dám xông pha nữa ——dã nhân kia chỉ cần ra tay liền trực tiếp cướp mạng người, công chúa Đóa Phỉ có thể cứu một người đã chết không?
Nhân tâm tan rã, Đóa Phỉ không thể ngăn cơn sóng dữ nữa, không chỉ chiến sĩ và chiến nô bên dưới, mà ngay cả quý tộc và bọn thị vệ bên cạnh cô ta cũng khuyên cô ta hãy rời đi trước rồi sau này lại báo thù.
Nguyên Chiến nhấc chân đạp lên tường thành, tường thành liền sụp xuống, người trên tường thành dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn không tránh khỏi tình cảnh chật vật.
“Công chúa! Đi mau! Dã nhân kia rất lợi hại, chờ chúng ta trở về thành Lạch Trời rồi… A!”
“Ngăn hắn lại! Ngăn hắn lại!” Vài tên quý tộc vây quanh Đóa Phỉ điên cuồng kêu to.
Phỉ Lực thấy tình thế không thể khống chế nữa, bộ lạc Đóa Phỉ thua thảm hại đã là chuyện tất nhiên, lập tức hô một tiếng, lao xuống bắt lấy công chúa Đóa Phỉ bay ra xa để trốn. Thuộc hạ của gã thấy thế thì như đã sớm đoán được, không có ai cảm thấy ngạc nhiên, chỉ bay theo giúp gã cản lại tấn công phía sau.
Hành động của Phỉ Lực ngoại trừ thuộc hạ người chim của gã, hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của những người khác trong bộ lạc Đóa Phỉ. Vài tên quý tộc và các chiến sĩ Đóa Phỉ bị bỏ lại ngửa đầu nhìn công chúa điện hạ càng bay càng xa, tất cả đều choáng váng.
Chính Đóa Phỉ cũng không ngờ Phỉ Lực sẽ mang cô ta chạy trốn, nhưng cô ta không giãy giụa, chỉ dùng ánh mắt thảng thốt nhìn bức tường thành cuối cùng của bộ lạc mình sập xuống, nước mắt trào ra, cô ta cứ thế mà bại, bại một cách vô cùng đơn giản, cơ hồ không chịu nổi một kích của tên dã nhân kia!
“Anh muốn mang tôi đi đâu?” Đóa Phỉ vùi đầu vào lòng Phỉ Lực.
Phỉ Lực thấy công chúa điện hạ khác với thường ngày như thế, khóe miệng co giật, gã nghĩ vị điện hạ này hiểu lầm cái gì rồi, nhưng như vậy cũng tốt, mắc công trên đường đi lại xảy ra biến cố khác: “Trở về thành Lạch Trời. Cửu Nguyên đã thắng, muốn lập bộ lạc mới trên mảnh đất này để chống lại nó quá khó, nếu điện hạ muốn báo thù, không bằng trở về mượn sức của những người khác.”
Đóa Phỉ siết chặt vạt áo gã, cắn môi nói: “Đúng, anh nói đúng, ta còn là công chúa thành Lạch Trời, công chúa duy nhất của thành Lạch Trời, ta phải trở về.”
Phỉ Lực không nói nữa, nếu không phải tướng quân Triết Phi phái người tới thông báo cho gã, nói vị công chúa này sống sẽ hữu dụng hơn chết, mỹ mạo và năng lực cô ta nhất định sẽ mang lại lợi ích cho thành Lạch Trời khi liên hôn với thành khác, thì gã đã chẳng quan tâm tới sống chết của cô ta.
Nghe nói thành La Khước rất có hứng thú với vị công chúa này? Có lẽ bọn họ có thể qua lại với thành La Khước để thử xem.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều nhìn thấy Phỉ Lực đưa Đóa Phỉ đi, nhưng lạ là hai người lại không ra tay ngăn cản.
Đóa Phỉ và Phỉ Lực vừa đi, các chiến sĩ và chiến nô còn lại cũng không còn ý chí chống cự, Lam Điệp và Chu Năng dẫn hai trăm chiến sĩ xông vào thật ra chẳng có đánh giết gì, chỉ có quét tước chiến trường và chỉnh lý chiến nô thôi.
Các người lùn cũng nhảy ra từ dưới địa đạo, hai bên gặp nhau, tất nhiên là vui vẻ tưng bừng.
Nguyên Chiến nhìn chiến trường, thấy chiến sĩ cấp cao đều đã bị khống chế, lúc này mới đi đến chỗ Cốt Điểu.
Nghiêm Mặc bước ra, cười hỏi: “Sao rồi?”
Nguyên Chiến giơ nắm tay: “Quá ít.”
“Ha! Chỉ là giải quyết bộ lạc Đóa Phỉ thôi, cái bộ lạc này mới thành lập hai năm, nền móng yếu ớt, nhưng bộ lạc Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh sau đó, còn có thành La Khước thì sẽ không dễ bại thế đâu, anh cứ chờ xem, chiến sự về sau đảm bảo không ít, sẽ cho anh đánh tới sảng khoái!”
Thủ lĩnh dẫn đội người lùn là tộc trưởng Lạc Kiền hiếu chiến, vị này vừa thấy Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, lập tức chạy tới kêu: “Hai vị, tên người chim kia cứu ả công chúa đi rồi, không cần cho Cốt Điểu đuổi theo chúng sao?”
“Chỉ là một con đàn bà mà thôi, chạy thì cứ chạy đi.” Nguyên Chiến phất tay tỏ vẻ mình không thèm để ý, nhưng Nghiêm Mặc biết lúc trước giữa Nguyên Chiến và vị tướng quân Triết Phi kia có ước định nội trong năm năm không được xâm phạm lẫn nhau, trong đó còn có một việc là vào lúc cần thiết Nguyên Chiến phải thả vị công chúa kia đi.
Lam Điệp bước lại hỏi: “Thủ lĩnh, tư tế đại nhân, mấy tù binh này tính sao đây? Mang về hả?”
Nguyên Chiến nhìn Nghiêm Mặc: “Trói hết lại rồi mang về, dùng gậy, cột tay và cổ bọn chúng vào gậy, đàn bà cũng thế, con nít thì khỏi.”
“Vậy đồ đạc trong bộ lạc này thì sao?” Tuy bộ lạc Đóa Phỉ sụp đổ, nhưng đồ vẫn còn chôn dưới đất nên không bị hư hỏng nhiều, đa số nhặt ra đều còn dùng được.
“Các anh và người lùn cùng tìm, tìm được thì là của các anh, nhớ kỹ, không được đánh nhau với người lùn cướp đồ.”
Lam Điệp vui vẻ, lớn tiếng trả lời: “Vâng!” Sau đó lập tức xoay người trở về nói cho mọi người cái tin tốt này.
Cuối cùng, Nguyên Chiến cho người tách phụ nữ, trẻ con và những người bị trọng thương ra tận khoang đuôi của Cốt Điểu, số đàn ông cường tráng còn lại thì trói tay, để bọn Lam Điệp chậm rãi dẫn về bằng đường bộ.
Lam Điệp lấy được rất nhiều chiến thú và lạc đà mà Đóa Phỉ dùng nguyên tinh để giao dịch, chất hết tài vật lấy được lên người chúng nó. Các người lùn được chia cho một nửa, cả đám đều hưng phấn bừng bừng, Lạc Kiền hỏi Nguyên Chiến có muốn bọn họ hỗ trợ không, Nguyên Chiến lắc đầu, hắn còn có hơi thất vọng.
Cách Cách và Đức Đức nhìn thấy Nghiêm Mặc đều rất vui vẻ, lặng lẽ đi qua hỏi mình có thể cùng về Cửu Nguyên với hắn không?
Cách Cách ngượng ngùng nói: “Đại nhân, bọn tôi muốn tiếp tục đi theo ngài học tập, có được không?”
Nghiêm Mặc không lập tức cự tuyệt, hắn cũng rất có hảo cảm với hai người lùn này: “Tộc trưởng và tổ vu các cậu có biết ý định của các cậu không?”
Đức Đức gật đầu lia lịa: “Biết, lúc bọn tôi ra ngoài đã nói với tộc trưởng và tổ vu đại nhân rồi, nếu ngài đồng ý cho bọn tôi ở lại, thì bọn tôi sẽ không quay về!”
Cách Cách gãi đầu: “Cũng không phải không quay về, mà là bọn tôi định cứ ba bốn năm thì trở về một chuyến.”
Nghiêm Mặc cười, hai người này muốn đi du học ở Cửu Nguyên?
Cách Cách khá thành thật, hắn nói hết suy nghĩ trong lòng mình cho Nghiêm Mặc nghe: “Đại nhân, tri thức mà ngài dạy cho bọn tôi rất hữu dụng, trợ giúp bọn tôi rất nhiều. Tôi muốn học với ngài, rồi trở về dạy lại cho bọn nhỏ tộc Tế Tổ chúng tôi, chúng tôi…”
“Được.”
“Đại nhân? Ngài đồng ý?” Cách Cách và Đức Đức vui mừng kinh ngạc.
Nghiêm Mặc cười gật đầu, phổ biến tri thức cũng có thể giảm bớt giá trị cặn bã cho hắn, mà hắn cũng muốn tạo mối quan hệ tốt với các người lùn. Hắn không sợ mai này người lùn học được tri thức rồi mạnh lên, đánh ngược lại Cửu Nguyên.
Nếu chút độ lượng và khí phách ấy mà Cửu Nguyên còn không có, thì dù không có người lùn cũng không đứng vững được bao lâu, sớm hay muộn gì sẽ bị những thế lực cường đại khác thay thế. Ngược lại, nếu hàng xóm mạnh, thì nhà mình mới có động lực để nỗ gắng tiến lên. Huống chi, không phải cái gì hắn cũng dạy cho người lùn, những tri thức quan trọng nhất, tinh hoa nhất đương nhiên chỉ dạy cho những người Cửu Nguyên trung thành nhất, chỉ cần đảm bảo Cửu Nguyên luôn là người đi trước, thì bọn họ sẽ không sợ ‘học sinh’ phản kích.
Cách Cách và Đức Đức mừng như điên, hai người ôm nhau nhảy nhảy, sau đó chạy đi nói cho các người lùn khác cái tin tốt này.
Các người lùn khác cũng vui thay hai người, bọn họ đã sống một khoảng thời gian không ngắn ở Cửu Nguyên, biết hai người dời đến đó cũng có thể sống tốt, nói không chừng còn tốt hơn cả ở bộ lạc người lùn.
Cuối cùng Lạc Kiền và các người lùn khác ở lại bộ lạc Đóa Phỉ nghỉ ngơi, thuận tiện tìm vật tư bị chôn trong đất, Cách Cách và Đức Đức thì đi theo Nghiêm Mặc trở về Cửu Nguyên.
Cốt Điểu lại bay lên không, Nguyên Chiến đứng ở cạnh mắt chim nhìn phong cảnh bên dưới, đột nhiên nói với Nghiêm Mặc: “Chờ chiến sự lần này kết thúc, chúng ta làm đường đi.”
“Hửm?”
Nguyên Chiến quay đầu: “Làm một con đường lớn đi tới bộ lạc người lùn. Dân cư, lương thực, đường xá, em từng nói ba thứ đó sẽ hỗ trợ lẫn nhau, trên mảnh đất này có không ít bộ tộc dã nhân, tôi muốn thu hết bọn họ vào Cửu Nguyên, mà có đường thì mới có thể thực hiện điều này.”
Nghiêm Mặc có chút kinh hãi, Nguyên Chiến nói làm đường, nhưng hắn lại nghe ra dã tâm khổng lồ từ trong giọng nói nghe như bình đạm của đối phương. Chẳng trách tên này lại xuống tay không chút lưu tình gì với bộ lạc Đóa Phỉ, trực tiếp san bằng cả bộ lạc người ta, hắn muốn thống nhất nơi hoang dã sao?
Nguyên Chiến đã thay đổi, không, có lẽ phải nói là, hắn dần để lộ ra bản chất thật của mình, khi có được sức mạnh, hắn sẽ không che giấu dã tâm và ham muốn của mình, hắn muốn có nhiều quyền lực hơn, muốn chiếm nhiều vùng đất và người hơn, Ma Nhĩ Càn và bộ lạc Hoàng Tinh liên thủ lại tấn công chẳng qua là cho hắn một cái lý do để xâm lược thôi.
Nguyên Chiến có suy nghĩ như vậy, trên đường trực tiếp vòng tới cửa khẩu sông lớn, hắn phải biết tin tức trực tiếp.
Ở cửa khẩu sông lớn, có Chú Vu và đội quân nghịch thiên gia nhập, quân địch mau chóng rút lui. Chú Vu dùng năm trăm tù binh mà tộc Người Cá bắt được để hiến tế, nguyền rủa những kẻ muốn tấn công Cửu Nguyên chỉ cần bước lên đất Cửu Nguyên một bước sẽ lập tức mất khả năng đi đứng.
Mới đầu bộ lạc Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh không biết chiến đội của mình xảy ra chuyện gì, thẳng đến khi có người khóc to kêu rống, nói bọn họ đắc tội Thuỷ Thần, bị Thuỷ Thần nguyền rủa, hai đầu lĩnh của bộ lạc mới phản ứng lại. Nhưng lúc ấy đã muộn, chiến nô và chiến sĩ chỉ cần bước qua cột mốc biên giới của Cửu Nguyên là lập tức ngã xuống, không cần biết là chiến sĩ bình thường hay là chiến sĩ thần huyết, tất cả đều mất đi khả năng đi đứng.
Các chiến sĩ Cửu Nguyên mừng phát điên, bọn họ không có chút đồng cảm hay thương hại gì với những kẻ tấn công Cửu Nguyên, nhìn thấy quân đích vốn đang diễu võ dương oai ngã xuống như rạ, lập tức xông lên khua đao chém giết.
Mà tù binh mới bị bắt lại đưa cho Chú Vu để hiến tế, không đến nửa ngày, bộ lạc Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh đã không dám phái người qua sông hay vượt qua cột mốc biên giới một bước.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến chạy tới ngay lúc này, vừa lúc thấy cảnh tượng, lấy Chú Vu làm trung tâm, bốn phía máu chảy thành sông, hơn một ngàn tù binh bị cắt cổ nằm trên mặt đất, máu tươi của bọn họ như dòng suối nhỏ tụ về dưới chân Chú Vu.
Chú Vu tóc rối xõa tung, chân trần đứng giữa ao máu, trong tay ông cầm một cây trượng làm từ xương, giơ cao hai tay, bày ra những động tác quỷ dị trong ao máu.
Chú Vu như vậy Nghiêm Mặc chưa bao giờ thấy qua, hắn chưa tới gần mà đã cảm nhận được một luồng gió vô hình nhưng lạnh lẽo tràn ra từ mảnh đất đầy thi thể kia.
Chú Vu như vậy làm hắn cảm thấy thật xa lạ, cũng làm hắn không rét mà run!
Nhiều thi thể như thế, ít nhất không dưới một ngàn, Chú Vu giết quá nhiều người!
Đám người Nguyên Chiến đã quen nhìn những cảnh tượng thế này, nhưng Nghiêm Mặc thì không, thiếu chút nữa hắn đã nhũn chân té ngã.
Làm bác sĩ và nhà nghiên cứu, hắn đã từng thấy thi thể, thậm chí còn đi mua thi thể từ những vùng có chiến tranh. Nhưng hắn chưa bao giờ thấy cảnh tượng thi thể chồng chất như vậy, lại còn có hiện trường giết người!
Hắn đứng bên ngoài vòng thi thể mà vẫn cảm thấy như mình nghe được tiếng máu chảy ra từ cổ tù binh.
Nguyên Chiến phát hiện ra bất thường của Nghiêm Mặc trước mọi người, liền cầm lấy tay hắn như đang dìu hắn.
Nghiêm Mặc hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt: “Tôi không sao.” Hắn thấp giọng nói.
Hắn chỉ là bị sư phụ của mình dọa sợ thôi. Có nên cảm ơn vì trước đó Chú Vu không nói ý định của ông cho hắn biết không?
Nhưng dù là Nguyên Chiến, hay là các chiến sĩ Cửu Nguyên khác, thậm chí là các chiến sĩ người cá, khi thấy cảnh tượng này cũng không có bao nhiêu khiếp sợ, dù trên mặt họ có sự sợ hãi, nhưng là sợ năng lực của Chú Vu, chứ không phải sợ vì cảnh tượng có quá nhiều người chết.
Nghiêm Mặc hít sâu một hơi, kết quả lại bị mùi máu tươi nồng nặc làm cho ho khù khụ.
“Mặc?”
“Tôi không sao!” Nghiêm Mặc lặp lại lần nữa, hắn tự nhẩm, mình phải thích ứng với thế giới này, nó không phải là thế giới hoà bình trước kia của hắn, ngay cả là thế giới trước kia, thì cũng có lúc giữa các quốc gia, các khu vực, các chủng tộc hoặc tôn giáo xảy ra chiến tranh và tàn sát, tình huống ấy so hiện tại cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Nghiêm Mặc buộc mình hít sâu, sau vài lần, bình tĩnh lại trở về, hắn nhẹ nhàng đẩy Nguyên Chiến ra, đi về phía chiến trường.
Lúc này, các chiến sĩ tộc Người Cá còn đang ở dưới nước vật lộn với mãnh thú mà Ma Nhĩ Càn phái tới.
Các chiến sĩ Cửu Nguyên thì dọn dẹp chiến trường và đề phòng, chiến sự tạm dừng, nhân viên cứu hộ chạy qua chạy lại ở bờ sông bận rộn tìm kiếm các chiến sĩ bị thương của phe mình.
Hào và Thâm Cốc nhìn thấy hai người liền vội vàng tiến lên chào hỏi.
“Tình huống sao rồi?” Nguyên Chiến hỏi.
“Chúng ta đã đánh đuổi được hai đợt tấn công của chúng. Có chú tổ đại nhân ở đây, không có kẻ nào phá được chiến trận.” Thâm Cốc nói, dùng ánh mắt cực kỳ kính sợ nhìn về phía Chú Vu đang đứng trong ao máu.
“Mãnh đâu?”
“Cậu ta qua bờ sông bên kia điều tra quân địch. Ma Nhĩ Càn sợ bị chú tổ nguyền rủa, nên lui ra ngoài năm dặm tính từ cột mốc biên giới. Nhưng bộ lạc Hoàng Tinh ỷ bọn chúng cách con sông lớn, chỉ nấp ở rừng cây bên kia chứ không rời đi quá xa.”
“Chờ Mãnh về, các anh và tôi cùng đánh giết qua sông, trước tiên xử lý toàn bộ quân địch của bộ lạc Hoàng Tinh!”
“Vâng!”
Nghiêm Mặc nhìn Chú Vu, ông lão này biết rõ sinh mệnh của mình không còn kéo dài được lâu, không thích hợp thi triển các loại nguyền rủa cỡ lớn, nhưng ông ấy vẫn làm.
Ông ấy không biết lời nguyền sẽ cắn trả sao? Ông thân là Chú Vu, sao có thể không biết?
Vậy là ông muốn chết? Ông lão sống rất vui vẻ và kiêu ngạo, nhưng không hề có tâm tư muốn chết.
Vậy vì sao…
Nghiêm Mặc hiểu rồi, Chú Vu là vì hắn.
Hắn là tư tế Cửu Nguyên, Chú Vu là sư phụ hắn, có lẽ với tính tình của ông, ông nghĩ làm một chú tổ vĩ đại tuyệt đối không thể để đồ đệ mất mặt, càng muốn cho người Cửu Nguyên biết sự lợi hại của ông, nên ông mới thi triển nguyền rủa ở trước mặt nhiều người.
Nghiêm Mặc vừa giận vừa vui. Giận vì ông lão không màng tới thân thể mình, vui vì ông đã dốc hết lòng hết dạ để đối xử với đồ đệ mình là hắn đây.
Sư phụ, ngài yên tâm, có con ở đây, đảm bảo sẽ không để ngài cứ thế mà ngỏm củ tỏi đâu, ngài vẫn cứ sống để làm vũ khí hạt nhân của Cửu Nguyên đi.
Nghiêm Mặc vặn vặn cổ bẻ bẻ tay. Sau đó cùng hai hộ vệ đi ra bờ sông lớn.
Nghiêm Mặc nhìn mặt sông và rừng cây hai bên bờ, sau đó nhìn thấy có một tảng đá lớn khá phẳng ở bờ sông, vịn tay Đại Hà bò lên.
“Nhớ canh chừng, đừng để người ta bắn tên chết tôi.” Nghiêm Mặc đùa giỡn nói.
Đại Hà nghe thế lại vô cùng căng thẳng.
Nguyên Chiến thấy hành động của Nghiêm Mặc liền nhíu mày, em ấy lại muốn nhảy vũ khúc hiến tế nữa ư? Căn bản không cần thiết.
Đúng vậy, Nghiêm Mặc muốn nhảy vũ khúc hiến tế, nhưng không phải để cỗ vũ sĩ khí của các chiến sĩ, mà là để an ủi linh hồn, vỗ về những linh hồn chết trên chiến trường, đồng thời giảm bớt gánh nặng bị cắn trả cho sư phụ của hắn.
Bởi vì lời nguyền mà oán khí trên chiến trường quá nặng, từ sau khi nhảy vũ khúc hiến tế kia, hắn liền trở nên đặc biệt mẫn cảm đối với những tinh thần lực còn dư lại này.
Đây không phải mê tín, cũng không phải nói về những linh hồn hư vô, mà hắn biết người sau khi chết, nhất là trong tình huống mang cảm xúc không cam lòng hoặc quá mức oán hận, người chết sẽ để lại một sóng từ trường đặc biệt, kiếp trước hắn làm nghiên cứu sinh cũng từng tò mò mà thử nghiệm một chút.
Sóng từ trường này rất đặc biệt, đa số đều tiêu tán rất nhanh, nhưng cũng có những tình huống đặc thù. Thế giới này chú trọng về sức mạnh linh hồn, khi Chú Vu lấy sinh mệnh tù binh làm năng lượng để nguyền rủa kẻ địch, nguồn năng lượng này sẽ được tập kết lại, tuy năng lượng của Chú Vu sẽ nhờ vậy mà mạnh lên, nhưng oán hận của những chiến sĩ chết thảm đó cũng cô đọng lại.
Còn cả thống hận, quyến luyến không muốn rời xa của chiến sĩ bên mình sau khi chết cũng không thể mặc kệ, hắn cũng không đành lòng. Những người này chiến đấu vì Cửu Nguyên, chết vì Cửu Nguyên, hắn làm tư tế, ít nhất vẫn phải tiễn đưa bọn họ khi ở cuối con đường.
“Keng ——”
Tiếng chuông réo rắt thoáng ẩn thoáng hiện truyền ra xung quanh khi Nghiêm Mặc đứng trên tảng đá lớn thực hiện vũ khúc.
Nhưng trên người Nghiêm Mặc không đeo lục lạc, hắn vì để tiện khiêu vũ mà cởi cả giày lẫn vớ giống lần trước, hai cánh tay để trần.
Bờ bên kia, đầu lĩnh của bộ lạc Hoàng Tinh đang âm thầm quan sát bờ bên này quay đầu hỏi thủ hạ: “Ông già kia là ai? Đang làm gì thế?”
Người của bộ lạc Hoàng Tinh không nhận ra ông già kia, bọn họ nhớ rõ tư tế Cửu Nguyên là một cậu thiếu niên, nhưng nhìn động tác và trang phục của ông già này vẫn có thể đoán ra thân phận của đối phương: “Có lẽ là một vu giả.”
Đầu lĩnh tức giận: “Bọn chúng sao lại có nhiều vu giả lợi hại như vậy? Chẳng lẽ bọn chúng cũng có thần điện của riêng mình như các thành sao?”
Thủ hạ không trả lời được, chỉ có thể cười khổ.
Đầu lĩnh nhìn động tác của ông già ở bờ bên càng lúc càng mạch lạc, trong tai gã như nghe thấy thứ âm thanh dễ nghe nhưng kỳ lạ, gã sợ đây lại là một thứ nguyền rủa hoặc vu thuật nào đó, lập tức hạ lệnh cho thủ hạ: “Bắn tên! Phóng giáo! Giết chết ông ta! Không được để ông ta nhảy tiếp! Mau!”