Dịch giả: Chim Ruồi
Nói xong câu nói cuối, uy thế bắn ra bốn phía từ ánh mắt của Quân Mạc Tà.
Cổ Hàn thản nhiên nói:
- Những lời này của Quân phủ chủ cũng chính là lời ta muốn nói! Nếu trong thánh địa vẫn có chuyện như thế xảy ra, không cần Quân phủ chủ động thủ, đích thân lão phu sẽ ra tay! Người đồng ý đến nơi này đều là anh hùng của đại lục, người khinh nhờn anh hùng, CHẾT!
Hai người này nói dứt lời, mọi người đều im lặng như tờ!
Theo lời hai người bọn họ, người của Tam Đại Thánh Địa từ vạn năm nay lúc nào cũng chuẩn bị cho trận chiến này, sớm đã thành thói quen, nhưng nếu đại lục có người kéo tới, mặc dù biết rõ chắc chắn chết, nhưng cũng ráng ra sức một phần vì đại lục!
Người như vậy, xứng đáng được tôn kính!
Sau đó Quân Mạc Tà ân cần tiếp đãi Sở đại sát thủ Sở Khấp Hồn tiến vào trướng bồng của các vị thú vương. Sau đó an bài Hạc vương hộ pháp cho hắn để tăng lên thực lực.
Thấy Quân Mạc Tà đưa nhiều đan dược cho mình tăng tu vi lên, sắc mặt của Sở Khấp Hồn lập tức biến đổi mà nói:
- Quân Mạc Tà, ý của ngươi là sao? Ngươi nghĩ thực lực của ta không đủ sao? Không có tư cách có mặt tại chiến trường này sao?
Quân Mạc Tà mỉm cười nói:
- Nếu nói theo kiểu dùng một đạo lý to đùng để đập ngươi là những đan dược này ta đưa cho ngươi, không phải cho bản thân ngươi hưởng lợi một mình, mà muốn một chí tôn sát thủ có thể sát thương càng nhiều dị tộc càng tốt, không biết ngươi nghe loại giải thích này có tiếp thu hay ko? Bất quá Quân Mạc Tà ta thủy chung vẫn là Quân Mạc Tà, trước đây là thế, sau này vẫn thế, tương lại càng thế. Ngày xưa ta cũng từng đưa đan dược cho ngươi, lão Sở, ngươi không cần phải đàn bà thế đâu!
Hắn nhìn thẳng vào Sở Khấp Hồn nói tiếp:
- Chẳng lẽ Sở Khấp Hồn hiện nay không phải là Sở Khấp Hồn ngày đó sao?
Sở Khấp Hồn ngẩn người, đột nhiên ha ha cười to rồi nói:
- Hảo, hảo cho một câu Quân Mạc Tà thủy chung vẫn là Quân Mạc Tà, quả nhiên không hổ là sát thủ vương giả mà Sở Khấp Hồn ta nhận định! Với lời nói này của ngươi đã đủ cho lòng ta thoải mái! Quân Mạc Tà nếu vẫn là Quân Mạc Tà thì Sở Khấp Hồn đương nhiên vẫn là Sở Khấp Hồn ngày xưa! Dù sao ta thiếu ngươi đã không ít, đan dược này ta thu, đề cao thực lực cũng tốt, có thể giết thêm vài tên khốn dị tộc!
Sau đó hắn nhận đan dược, nhanh chóng nuốt vào. Chỉ một chốc sau, thiểm điện lôi minh (sấm sét vang dội) ầm ầm đánh xuống!
Chiều tà, thiên sắc vần vũ...
Quân Mạc Tà, Cổ Hàn, Mai Tuyết Yên, Mạc Vô Đạo và bảy tám nhân vật lãnh đạo ngồi trong lều uống trà, tuy không khí có hơi nặng nề nhưng có thể gọi là hòa hợp.
Ngay lúc này...
Trên không trung vang to tiếng hú dài của huyền hạc từ xa truyền đến.
Đây rõ ràng là thanh âm của mười huyền hạc cùng nhau phát ra báo hiệu!
Địch tập kích?
Tiếng kêu còn chưa dứt thì đám người Quân Mạc Tà đã xuất hiện bên ngoài hướng mắt về phương Nam.
Phương Nam vẫn rất bình ổn, không có chút dị trạng nào.
Trong lòng mọi người hồ nghi.
Chẳng lẽ có biến cố gì xảy ra sao?
Huyền hạc của Thiên Phạt không bao giờ báo động giả cả, nhưng rõ ràng phía Nam không có dị động gì. Cổ Hàn, Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên đồng thời nhíu mày, thực lực của ba người này vô cùng viễn siêu, bọn họ đồng thời cảm ứng được phía Bắc có từng tiếng gầm rú vang lên, lại còn có vô số thanh âm nổ mạnh.
- Phía Đông Bắc cách đây khoảng chừng hai ngàn dặm có người đang giao chiến! Hơn nữa tình huống vô cùng ác liệt, chắc chắn là do cao thủ đỉnh phong gây nên!
Sắc mặt Quân Mạc Tà trầm trọng, phạm vi quan sát thần thức của hắn cao hơn nhiều so với huyền giả khác, thính lực cũng thuộc loại tốt nhất hắn là người đầu tiên nhận ra dị trạng ở phía đó.
- Đông Bắc? Tại sao lại là hướng này?
Cổ Hàn và Mai Tuyết Yên đều cả kinh.
Bọn họ đương nhiên không hề hoài nghi phán đoán của Quân Mạc Tà, nhưng hướng này chính là hướng vào đại lục, hiện giờ tất cả các cao thủ của đại lục đều đang tại đây, hoặc là đang hướng phía này để tập trung. Lúc này đang là thời điểm rối ren, nếu có ân oán thì ai cũng tạm thời gác lại, tại sao lúc này lại có người chém giết nhau, hơn nửa thanh thế của song phương lại lớn như thế?
Ai cũng nghi hoặc, đột nhiên vô số chấn động truyền đến từ phía xa! Ai cũng cảm thấy mặt đất dưới chân đang run rẩy!
Đến lúc này thì mọi người đều biến sắc hoàn toàn.
Chấn động tuy không lớn, nhưng chỗ phát động lại cách đây hơn ngàn dặm, đủ để mọi người nhận ra xa như thế còn cảm thấy chấn động, vậy ngay chỗ phát ra thì trận chiến thảm thiết đến mức độ nào?
- Trên thế gian có vị cao thủ nào chưa đến đây sao?
Cổ Hàn trầm ngâm suy tư nhìn về phía Đông Bắc:
- Chúng ta đứng tại đây cũng có thể phát hiện, vậy thực lực của hai bên đang giao chiến quả là vô cùng đáng sợ, có thể làm ra thanh thế kinh thiên động địa thế này, chẳng lẽ là cao thủ đạt mức thánh nhân sao?
Chiến đấu phát sinh ngoài ngàn dặm mà có thể làm cho mọi người cảm ứng được, tuy ba người bọn họ đều là đỉnh phong ở đây, nhưng hai người đang giao chiến kia, nếu đối chọi với ba người đỉnh cấp này thì cũng chưa chắc đã bại!
Thậm chí còn có thể mạnh hơn!
Giả sử có hai người giống như Cổ Hàn giao chiến cách đây hơn ngàn dặm, thanh thế chưa chắc đã lan đến tận đây!
Đột nhiên, sắc mặt của Quân Mạc Tà biến đổi, hô to:
- Không tốt, càng lúc càng gần! Cuộc chiến của hai người kia đang hướng về phía này mà đến!
Sắc mặt mọi người khẽ biến!
Hiện giờ chiến cuộc đang nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bùng nổ, lấy thực lực của hai người này mà nói, có thể coi như là cao thủ mạnh nhất của Huyền Huyền đại lục, chẳng phải là trợ lực cực lớn cho cuộc chiến hay sao? Tuy nhiên, tài năng của hai người này nếu là địch thì sẽ mang đến tai họa ngập trời cho cuộc chiến!
- Chỉ hi vọng bọn họ có thể hiểu rõ đại nghĩa, gia nhập vào trận doanh của chúng ta, chắc chắn là sự giúp đỡ to lớn!
Mạc Vô Đạo nhẹ giọng nói một câu, nhưng trong thanh âm của hắn tràn ngập sự hồ nghi.
Người có thực lực đến mức này đối chiến, chỉ vì hai chữ đại nghĩa mà ngưng chiến sao? Cao thủ bực này ai cũng có kiêu ngạo bất tuần, trận chiến đỉnh phong kiểu này khó thể nào kết thúc kiểu ấy được!
Lúc này, một huyền hạc từ xa bay nhanh đến, đang hạ thấp thì đột nhiên hóa hình thành một tráng hán cao hơn hai thước, đầu đầy mồ hôi, rơi xuống là nói ngay:
- Đại tỷ, tỷ phu, phía Đông Bắc đang có hai vị cao thủ tuyệt thế đang chiến đấu, phương hướng đang dần tiến về phía này!
- Ta biết rồi!
Mai Tuyết Yên trả lời. Đại hán kia nhếch miệng cười một cách thật thà, tin tức đã truyền đạt xong, hắn lại phi thân lên, hóa thành một đầu đại hạc màu tuyết trắng biến mất ở phía chân trời, đúng là thời gian để thở còn không có, lập tức trở về nơi đóng quân của mình, tiếp tục dò xét tình hình của địch nhân.
Những âm thanh ầm ầm càng lúc càng gần, thanh thế giao chiến của hai người kia chưa bao giờ suy yếu, kịch liệt như bài sơn đảo hải, giống như muốn đem toàn bộ núi non mà đánh tan nát!
Sắc mặt mọi người càng lúc càng trầm trọng.
Với thanh thế như thế này, bất cứ người nào trong hai người đều cao hơn đa số cao thủ đang đứng tại đây rất nhiều!
- Từ trước đến giờ, trong trí nhớ của ngươi có cao thủ nào có thực lực mạnh mẽ đến bực này không? Hơn nữa lại có đến hai người!
Mai Tuyết Yên mở miệng hỏi, lúc nàng hỏi câu hỏi này, mọi người đều nhìn về phía Cổ Hàn một cách chăm chú.
Có uy thế kinh thiên thế này, làm sao có thể là loại người vô danh? Huống chi lại có đến hai người! Nhưng mọi người moi hết ruột gan vẫn không suy nghĩ ra người nào.
Cổ Hàn cười khổ một tiếng:
- Có thì thật ra là có, nhưng với hiểu biết của lão phu thì chỉ nghĩ ra được một người thôi!
- Một người? Là ai?
Mọi người cùng lúc hỏi.
Đúng lúc này, một tiếng rít xé trời vang lên từ phía đông bắc, mây chiều đang bay bay đột nhiên bị xé nát, hóa hành hư vô.
Tất cả mọi người hít một hơi thật mạnh. Uy thế này là do con người làm ra sao?
Ngay sau đó, ba âm thanh "đong, đong, đong" kỳ quái từ xa xa truyền đến, mọi người đều cảm thấy như bị một thiết trùy nặng ba ngàn cân đập thẳng vào ngực mình ba cái, trong mắt ai cũng không giấu được vẻ kinh hãi!
Đây rõ ràng là âm thanh của nhạc cụ, nhưng là loại nhạc cụ nào có thể đạt hiệu quả kinh người như thế?
Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại, lại có ba tiếng đàn cổ quái "bong, bong, bong" vang lên không ngừng, ngay sau đó lại là một loạt âm dài của sáo tiếp tục ngân nga!
Trời đất như bị tiếng sáo này chia ra làm hai phần!
Những thanh âm liên tiếp xuất hiện làm cho mọi người nhận ra ngay, sắc mặt khẽ biến:
- Cửu U Thập Tứ Thiếu, thì ra là hắn!
Cổ Hàn nói:
- Không sai, vừa rồi ta nghĩ đến chính là người này, Cửu U Thập Tứ Thiếu!
Sắc mặt mọi người lộ ra vẻ hoảng sợ, nhất là những người năm xưa từng bao vây Cửu U Thập Tứ Thiếu, giờ phút này, nghe những âm thanh do vài loại nhạc cụ pha tạp kia vang lên, bọn họ đều đồng loạt nhớ đến ma đầu khủng bố này!
Âm nhạc quái dị đến bực này, có uy lực kỳ dị như thế, lại có thể đồng thời diễn tấu vô số loại nhạc cụ, ngoại trừ thanh độc môn thần binh "Thần Khúc" của Cửu UThập Tứ Thiếu ra thì còn có vật gì có thể làm ra được!
Nhưng Thần Khúc không phải bảo tồn bên trong Phiêu Miểu Huyễn Phủ sao? Tại sao lúc này lại nằm trong tay của ma đầu này?
Mọi người đều hiểu rõ, Cửu U Thập Tứ Thiếu trong tay không có Thần Khúc tuyệt đối bất đồng với Cửu U Thập Tứ Thiếu nắm Thần Khúc trong tay!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.