DỊ THẾ TÀ QUÂN

Cơn tức này của Độc Cô Tiểu Nghệ rất giống như một tiểu cô nương bị người ta đoạt mất thanh kẹo, hoặc giống như một tiểu hài tử chằm chằm chờ đợi nửa năm một quả táo chín, khi quả táo sắp chín, đột nhiên lại xuất hiện hai người tới nhòm ngó quả táo, bàn bạc làm như thế nào chia nó, lại không coi mình ra gì.

Lại có thể xem nhẹ chính mình!

Phát điên, ủy khuất quả thực là không gì có thể sánh được.

Quân Vô Ý ba người đồng thời mở to hai mắt mà nhìn. Tiếp đó cơ hồ đồng thời bật cười. Động tác cùng thần sắc của nha đầu kia thật sự là quá đáng yêu. Quân Vô Ý mặc dù có tâm sự nặng nề như thế, Quản Thanh Hàn xấu hổ ngượng ngùng như thế, đều bị một động tác của nàng làm cho biến mất vô tung vô ảnh.

Thấy ba người đồng thời trừng to mắt nhìn mình. Độc Cô Tiểu Nghệ lúc này mới kịp phản ứng lại, không khỏi mở miệng, tức giận nói:

- Chính là của ta!

Khi nói xong mới phát hiện bản thân mình thật sự thất thố, không nói đến mình cùng Quân Mạc Tà cũng chưa có hôn ước, căn bản cũng không có không có bất cứ quan hệ nào, mà hoàn cảnh lại không phù hợp khi Quân tam gia đang nhắc nhở mà chẳng khác gì là uỷ thác trước khi lâm chung. Mình vô luận như thế nào cũng không nên quấy rầy như thế, chớ nói chi là chính mình giờ phút này còn mang thân phận làm chứng, thật sự là không nên.

Hơn nữa những lời này há lại là lời nói của một vị đại cô nương chưa chồng? Chớ đừng nói chi là bản thân mình lại mang thân phận thiên kim duy nhất của Độc Cô thế gia.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu không khỏi lập tức mắc cỡ đỏ bừng, vội buông lỏng cánh tay Quân Mạc Tà ra, nhẹ nhàng cắn môi một hồi quẫn bách cũng không biết nói lời gì cho phải.

Chớ nói là tiểu nha đầu không biết mở miệng như thế nào, chính Quân tam gia, Quản Thanh Hàn còn có Quân đại thiếu gia cũng hoàn toàn không biết hòa giải như thế nào, ba người thật là bị sự bưu hãn của Độc Cô Tiểu Nghệ làm cho chóng mặt, còn chưa có phục hồi lại tinh thần.

Bốn người mắt to trừng đôi mắt nhỏ một hồi. Tiểu nha đầu đột nhiên ưm một tiếng, che khuôn mặt đang nóng lên liền xông ra ngoài, bộ dạng rất giống như là sau lưng có một con chó đuổi theo vậy, chỉ nghe bịch một tiếng cũng không biết là va phải vật gì.

- Mạc Tà, ha ha mị lực của ngươi quả là không nhỏ a, thế nào mà đã khiến cho hòn ngọc quý trên tay Độc Cô thế gia vì ngươi mà tranh giành tình nhân vậy, thật sự là kinh ngạc a!

Quân Vô Ý cực kỳ vui vẻ cười, với hắn mà nói Quản Thanh Hàn ở bên kia chưa có quyết định cuối cùng, thế nhưng giờ phút này nhìn thấy một màn như vậy cũng đã rõ Độc Cô tiểu nha đầu có tình căn thâm chủng đối với chất nhi của mình. Tự nhiên hắn cũng được buông lỏng không ít. Những thứ khác không nói, tựu lấy tiểu nha đầu mà nói rất môn đăng hộ đối, nếu như Quân gia cùng Độc Cô thế gia kết làm thông gia. Cho dù Hoàng Thượng chân chính có tâm nhằm vào Quân gia, thực tế cũng phải cân nhắc cẩn thận, chuyện tốt của cháu trai mà hoàn thành, cho dù ngày mai chính mình có phơi thây ngoài chiến trường cũng mỉm cười nơi cửu tuyền. Tiếc nuối duy nhất là không thể tự mình uống rượu mừng của cháu mình!

Cùng ở trạng thái cực độ xấu hổ, Quân đại thiếu gia cũng nhiều lần định mở miệng, thế nhưng lại không biết nói gì, thật sự là không biết mình từ lúc nào trở thành độc chiếm của nha đầu kia? Cuối cùng không biết làm gì hơn, hắn buông tay nhún vai, cười còn khó coi hơn khóc, cả buổi mới miễn cưỡng phun ra một câu:

- Lớn lên quá đẹp trai cũng không phải là vấn đề của ta, thật sự đẹp trai quá cũng là một cái tội sao?

(Biên: ôi god:110:.)

Quản Thanh Hàn nghiêm mặt hừ một tiếng, thế nhưng cũng không nói gì. Sau nửa ngày đột nhiên khuôn mặt nàng lại đỏ hồng tựa như ánh bình minh chiếu lên vậy.

Quân Vô Ý khoái ý cười lớn, cũng cảm giác chính mình vừa mới nói một chuyện vượt quá thân phận của mình, đặc biệt chuyện này còn liên quan tới nghĩa nữ vừa mới nhận thức nữa. Hắn xấu hổ cười khổ một tiếng, xua tay nói:

- Các ngươi lui đi, ta cần yên tĩnh một chút. Hảo hảo suy ngẫm chuyện chiến sự ngày mai.

Quân Mạc Tà cùng Quản Thanh Hàn nhìn nhau, hai người đồng thời lui xuống.

Quân Mạc Tà vốn định nói vài lời với Quản Thanh Hàn, thế nhưng vừa ra khỏi lều, Quản Thanh Hàn xoay người một cái đã biến mất không còn cái bóng, sắc mặt của nàng không ngờ lại rất là bối rối hoặc là lo sợ, nghi hoặc, còn có vẻ ngượng ngùng nữa.

Quân đại thiếu thở dài một tiếng, đối mặt với thanh thiên minh nguyệt. Bày ra một bộ tự cho mình là thanh cao. Rất là phong tao vô hạn than nhẹ một tiếng: bản thân là một nam nhân khuynh quốc khuynh thành, một thân băng thanh ngọc khiết, giai nhân thấy tựu đỏ mặt, mỹ nữ thấy ta là bỏ trốn. Hắn ung dung tiêu sái bước trở lại trướng bổng.

Trong trướng.

Quân Vô Ý phất tay áo một cái, toàn bộ đèn trong trướng bồng lập tức tắt ngấm, toàn bộ không gian trở nên đen kịt, chỉ còn ánh trăng nhu hòa chiếu vào. Vừa rồi dập tắt nến, lúc này còn vương vài tia khói xanh bốc lên.

Thân ảnh thanh y của Quân Vô Ý ẩn vào trong bóng tối.

Ngoài trướng bồng còn có Đông Phương tam huynh đệ vẫn kiên nhẫn đứng, vẫn không nhúc nhích, cũng không phát ra thanh âm gì, cứ như vậy lẳng lặng làm bạn với vị lão huynh đệ này.

Tối nay có lẽ chính là đêm cuối cùng trong cuộc đời của Quân Vô Ý, cốt nhục huynh đệ u minh lìa xa, hồng nhan tri kỷ xa tận phía Thiên Nhai. Thế nhưng cho dù anh hùng mạt lộ cũng không tịch mịch!

Chúng ta đi cùng nhau!

Quản Thanh Hàn lẳng lặng đứng ở một nơi cách không xa quân trướng của Quân tam gia, trên khuôn mặt đẹp nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống, nhưng thân thể vẫn không hề động, lại càng không phát ra nửa điểm thanh âm.

Tam thúc, nghĩa phụ, tối nay ngài sẽ không tịch mịch đâu!

Để cho nữ nhi làm bạn với nghĩa phụ! Cũng có thể đây là buổi tối cuối cùng.

Khắp nơi đều yên tĩnh, trong trận doanh quân lữ đến từ Thiên Hương. Vô số đại hán đầu mang mũ trụ thân mang chiến giáp, võ trang đầy đủ. Giống như một cái cọc gỗ hung ác tàn nhẫn đứng ở bên ngoài trướng bồng, đội hình chỉnh tề! Một đôi mắt hổ nóng bỏng bao hàm tình cảm chất phác. Mỗi người đều tận lực đình chỉ hô hấp.

Chính mình cùng với đám người này đi xuất chiến chính là chịu chết. Thế nhưng nguyên soái chỉ có một lựa chọn duy nhất đó chính là hi sinh!

Ngày mai, nguyên soái xuất chiến!

Tối nay để cho chúng ta ở cùng ngươi!

Nguyên soái, ngươi sẽ không tịch mịch! Anh hùng không nên tịch mịch!

Huyết Y đại tướng là thần tượng trong quân, là cái tên vạn phần hiển hách, cuối cùng sẽ giống như huynh trưởng Bạch Y quân suất Quân Vô Hối của hắn, một mực khắc vào trong lòng của quân nhân Thiên Hương! Trở thành một tòa phong bi!

Làm thành...

Huyết sắc truyền thuyết!

Ánh trăng âm u chậm rãi tỏa sáng trên bầu trời, lan tỏa tới ngàn dặm, bao phủ khắp núi rừng Thiên Nam.

Ánh trăng cũng không biết chiến sự ngày mai có bao nhiêu nam nhi sẽ đổ máu trên chiến trường, phiến rừng xanh này sẽ có bao nhiêu thây người?

Một cái thân ảnh nhàn nhạt hăng hái lướt qua trướng bồng, tiếp đó lại như tan vào trong không khí, triệt để biến mất. Cũng chỉ có tu vi sớm đạt đến Thần Huyền cảnh giới là Đông Phương tam kiếm hơi cảm giác được trên đỉnh đầu mình khẽ động, ba người đều ngạc nhiên nhìn nhau, thế nhưng không có phát hiện gì.

Nguyên bản Quân Vô Ý ở bên trong trướng cũng mơ hồ phát giác ra, thế nhưng hắn cũng không để ý, căn bản cũng không hề quan tâm!

Cho dù thật sự có là tuyệt đỉnh sát thủ tới ám sát mình cũng không có gì là ngạc nhiên, dù sao ngày mai trên chiến trường cũng bước tới hoàng tuyền, chết sớm một chút có ngại gì?

Cho nên hắn cũng chính thức không thèm để ý!

Về phần những người khác, cho dù là một điểm dấu vết cũng không có phát giác ra!

Quân Mạc Tà rốt cục cũng hoàn thành thu xếp kẻ làm nhân tuyển cuối cùng tham chiến: Bách Lý Lạc Vân, cầm cái bình nhỏ trở về, chỉ mong thứ đồ vật mà Hạc Trùng Tiêu cho mình có tác dụng, nếu như vô dụng mà nói, bản thân mình có lẽ đành phải lên đài ngăn cản cơn sóng giữ này thôi.

Nhưng mà nếu để cho tên gia hỏa muốn Tam thúc xong đời chứng kiến người không có việc gì trở lại, chuyện tình như thế làm cho người ta thích thú cỡ nào?

Vầng trăng dần ngả về tây, phương đông dần dần sáng lên.

Ánh sáng cuối cùng cũng xua tan bóng tối!

Trong trướng bồng, Quân Vô Ý chậm rãi đứng lên, bước hai bước, sau đó hơi do dự, rốt cuộc quyết định vẫn ngồi trên xe lăn. Chân tuy đã sớm phục hồi, thậm chí công phu bị phế mười năm trước cũng đã khôi phục hoàn toàn, thế nhưng nếu tiết lộ chuyện này ra ngoài, khó có thể đảm bảo Hoàng Đế bệ hạ có thể hay không chú ý đặc biệt tới Quân gia, nếu thật sự là có chuyện này, coi như là mình ở dưới suối vàng, cũng khó có thể nhắm mắt được.

Đối mặt với vô số cao cấp huyền thú vây công, nếu như không khéo léo, kết cục đều thê thảm như nhau cả. Dù sao cũng đều phải chết, vậy tại sao còn phải rước thêm một cái tội danh cho gia tộc?

Chậm rãi chuyển động xe lăn. Quân Vô Ý vẫy cánh tay phải, thanh bảo kiếm trên tường vù một tiếng liền bay tới tay, hắn lẳng lặng vén rèm cửa đi ra, cảnh tượng trước mắt làm hắn giật mình.

Với tính tình trầm ổn tỉnh táo của Quân tam gia cũng không khỏi giật mình sợ hãi, tràng cảnh trước mắt thật là làm cho người ta sợ hãi!

Đông Phương tam kiếm đứng bên ngoài nhìn hắn, Đông Phương Vấn Tình mỉm cười bước nhanh về phía Quân Vô Ý giúp hắn đẩy xe. Hai bên dày đặc tấp nập hơn hai vạn tướng sĩ chỉnh tề xếp thành hàng dài, im lặng nhìn hắn, tròng mắt người nào cũng ẩn ẩn đỏ lên.

Con mắt Quân Vô Ý cũng có chút đỏ lên, hít một hơi thật sâu sau đó nói:

- Đều ở đây làm gì. Mọi người hãy giải tán đi, cũng không phải là sinh ly tử biệt, đều là biểu hiện gì vậy?

Không có người nào nhúc nhích, sao lại không phải là sinh ly tử biệt, ngài tưởng là không ai biết chuyện gì xảy ra hay sao!

Quân Vô Ý trầm mặc một hồi, ánh mắt phức tạp nhìn từng gương mặt quen thuộc đứng bên cạnh. Thật lâu sau, ánh mắt của hắn dần trở nên kiên định. Tay phải nhẹ nhàng nâng lên, quát:

- Người nào hôm nay xuất chiến hãy đứng ra khỏi hàng!

Sau khi ra lệnh, ba trăm người đầy đủ đứng ra. Trong đó có một ít người do dự, thế nhưng cuối cùng cũng vì nghĩa không quay đầu đứng ra. Tại sau lưng Quân Vô Ý xếp thành một phương trận.

Đông Phương Vấn Tình thôi động xe lăn chậm rãi đi tới. Ba trăm người theo sau, mắt thấy sắp ra đi. Đột nhiên vang lên một tiếng gào to:

- Chậm đã!

Đúng là Quân Mạc Tà, chỉ thấy khuôn mặt hắn trang nghiêm, vung tay lên, nói:

- Tiễn đưa các vị Thiên Hương anh hùng. Có thể nào lại không có rượu tiễn đưa tráng sĩ! Rượu này đều là cực phẩm hảo tửu, chỉ có nó mới xứng với dũng sĩ Thiên Hương! Mạc Tà mong muốn chư quân hưng thịnh chiến thắng trở về!

Tại phía sau hắn, lập tức có người ôm vò rượu chạy tới, còn có một người khác ôm một đống chén lớn tới, mỗi chén lập tức được rót đầy rượu.

Ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt Quân Mạc Tà ẩn ẩn một tia áy náy. Trước đây không có từng giao tiếp qua với những người này, thế nhưng hôm nay bọn họ dứt khoát đứng ra, biết rõ là phải chết thế nhưng vẫn như cũ ngạo nghễ bước tới, không hề chùn bước!

Chỉ với một điểm này cũng đủ khiến Quân Mạc Tà kính trọng.

Không quản lúc trước là người tốt hay xấu, nếu như đối diện với sinh tử mặt không đổi sắc, chính là anh hùng! Chính là hảo hán!

Anh hùng hảo hán, không thể phân biệt bằng hai từ tốt xấu!

Thế nhưng thật xin lỗi, nguyên bản ta có thể cứu các ngươi. Để cứu các ngươi ta chỉ cần nhấc một tay là đủ, thế nhưng, ta lại không thể cứu! Chiến tranh không thể không có người chết, cuộc chiến khốc liệt lại càng phải như thế!

Vì Tam thúc, vì Quân gia ta không thể cứu các ngươi!

Thực xin lỗi!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi