DỊ THẾ TÀ QUÂN

Biên Tập

Lão gia tử lần này cực kỳ tức giận, như con sóng cuồn cuồn cuốn rít gào không dứt, thần tình rất kích động, đầy một bụng tức giận.

Đại tướng quân Độc Cô Vô Địch cũng đồng dạng rất là căm giận, cơ mặt giật giật, hai má phình lên nhảy thình thịch. Cũng giận không thể kiềm chế nổi! Nữ nhân Tiểu Nghệ thật vất vả mới kiếm được một lang quân như ý. Trong khoảng thời gian này xem ra, Quân Mạc Tà cũng là nhân trung long phượng, Độc Cô Vô Địch tuy rằng lộ vẻ không vừa ý, nhưng trong lòng đã chấp nhận từ lâu.

Huống chi nữ nhân nhà mình chính là ôm cái bụng lớn nghênh ngang qua cửa thành, ngoại trừ Quân Mạc Tà, có nhà nào dám rước về? Một phen gây sức ép, thật vất vả mới làm thỏa đáng chuyện này, cha vợ là ta đang ở một bên cao hứng, phấn chấn uống rượu, hơn nữa Quân Mạc Tà còn đáp ứng trị liệu vết thương cũ của lão cha. Điều này đối với Độc Cô thế gia mà nói quả thực là song hỷ lâm môn, niềm vui nối tiếp niềm vui!

Hết lần này tới lần khác trong thời khắc mấu chốt này, vị cháu trai của phu nhân có âm mưu đem nữ tế tương lai đẩy xuống hố phân. Độc Cô Vô Địch lau mồ hôi lạnh. May mắn lần này đẩy xuống là Đường Nguyên, nếu mà thật sự là Quân Mạc Tà thì xong rồi…

Độc Cô Vô Địch quả thực không thể tưởng tượng sẽ phát sinh ra chuyện gì! Ít nhất có thể khẳng định, khuê nữ Độc Cô Tiểu Nghệ một phen tâm tư hoàn toàn như nước trôi rồi, cha già trúng thương vài thập niên không có hi vọng nữa, chỉ sợ Quân Chiến Thiên chắc chắn một trăm phần trăm sẽ khởi binh đến tấn công! Dựa theo tính tình của Quân Chiến Thiên, há có thể để cho cháu mình chịu tình huống vô cùng nhục nhã như thế?

Bởi vì có một câu nói là "sĩ khả sát bất khả nhục"!

Hai nhà tất nhiên là một sống một chết, cục diện sớm sụp đổ!

Phụ tử hai người gào rống một hồi, chỉ thấy nội viện đại loạn, một đội quân tóc dài xếp thành hàng đi ra.

- Sáng sớm, ông cháu các ngươi phát điên vì cái gì vậy? Cũng là lão phu nhân lên tiếng chất vấn đầu tiên.

- Lão tử hôm nay không chỉ nổi điên! Còn muốn giết người!

Độc Cô Tung Hoành nhảy dựng lên mắng: cái gì vậy!

Lão phu nhân trừng mắt, đang muốn phát hỏa, đột nhiên phía sau xuất hiện một phụ nhân ăn mặc đẹp đẽ quý phái, gương mặt thanh tú vọt tới, vẻ mặt kinh hoàng:

-Tiểu Lưu… Ngươi làm sao vậy? Tại sao ngươi lại nằm trên mặt đất?

Kêu nửa ngày, vẫn thấy Hoàng Thư Lưu hôn mê bất tỉnh. Nàng ta không khỏi kinh hoàng ngẩng đầu lên hỏi:

-Lão gia, lão gia có chuyện gì xảy ra vậy?

-Chuyện gì xảy ra hả? Hỏi cháu ngươi đi! Hoàng gia các người, được giáo dục tốt nhỉ! Bản thân ta thật không nghĩ tới, Hoàng gia các ngươi không ngờ âm mưu thâm sâu như vậy! Hảo tâm kế, hảo tâm kế a!

Độc Cô Vô Địch dùng tay chém một phát vào không khí, khuôn mặt lạnh lùng khiển trách.

Quân Mạc Tà nhìn thấy bọn họ người một nhà tranh cãi ầm ĩ, cảm thấy không kiên nhẫn được nữa, hơn nữa thủy chung chính mình vẫn còn là ngoại nhân, cho nên hắn đành nhấc chân đi ra ngoài, mới đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, xoay người, chỉ tay xuống chỗ Hoàng Thư Lưu đang nằm dưới đất nói:

-Người này, tại chỗ này xem như là cấp cho Độc Cô thế gia mặt mũi! Ta sẽ không đích thân động thủ! Nhưng hắn nhất địch phải chết! Chuyện này, tuyệt đối không phải thương lượng! Nếu Hoàng gia có gì không phục, ta Quân Mạc Tà nguyện ý cùng bọn họ lý luận!

-Hắn không nên hãm hại huynh đệ của ta! Ta mặc kệ trước kia hắn có làm chuyện gì, cũng không quản lúc trước hắn có hay không thiện lương trung hậu, nhưng, chỉ cần chuyện hôm nay, hắn tội muôn lần chết không thể thoát được! Huynh đệ của ta, ai dám làm nhục? Thương thiên cũng không được! Mặt khác, ta cũng chưa biết mập mạp trả hậu lễ này như thế nào. Như thế nào xử Hoàng gia, ta không đoán được tâm tư của hắn, nhưng ta hoàn toàn ủng hộ hắn, lời của ta chỉ có thế!

Khẩu khí lành lạnh, băng hàn, lãnh khốc; hắn thản nhiên nói mấy câu, giống như quân vương ở trên cao, tuyên bố tuyệt sát lệnh đối với một người vậy!

Ai cũng không nhìn thấy, theo ngón tay hắn chỉ ra, một đạo chỉ khí vô hình vô ảnh vô thanh vô tức, xuyên thấu đến đầu Hoàng Thư Lưu. Ngay cả Độc Cô thế gia bây giờ muốn làm việc theo tình riêng, người này cũng tuyệt không nhìn được ánh mặt trời ngày mai!

Không chừa đường lui! Một điểm đường lui cũng không chừa!

-Ta sẽ không cấp cho cừu nhân của ta chút cơ hội hi vọng đứng lên phản kháng! Cừu nhân của huynh đệ ta, cũng như vậy!

Nói xong mấy câu đó, Quân Mạc Tà lạnh lùng đi thẳng về phía trước, phàm chỗ nào hắn đi qua, mọi người đều không tự chủ được nhượng đường…

-Chậm đã!

Vị nhị phu nhân này lạnh mặt đứng lên:

-Quân công tử, ngươi là hôn phu tương lai của nha đầu Tiểu Nghệ, mọi người cũng không coi là người ngoài, xin hỏi cháu ta như thế nào đắc tội với ngươi? Tại sao ngươi muốn đưa hắn vào chỗ chết? Ngươi nên cho ta một lời giải thích đi.

Quân Mạc Tà chưa có đi xa, thản nhiên nói:

-Hắn như thế nào đắc tội với ta, ngươi hỏi Độc Cô đại tướng quân sẽ rõ, hôm nay nếu không phải ở Độc Cô thế gia, nếu không phải bởi vì có Độc Cô thế gia thì Hoàng gia sau lúc mặt trời lặn ngày hôm nay sẽ phi hôi yên diệt ( tiêu thành tro bụi)! Chó gà không tha!

Quân Mạc Tà nắm chặt hai tay, lãnh khốc nói:

-Ngươi thật sự là may mắn!

Nói xong, Quân Mạc Tà không thèm để ý, cứ vậy mà đi! Bất kể là ai, đừng ai động đến huynh đệ của ta! Động đến, phải trả một giá cực đắt.

Cái giá phải trả khó có thể gách nổi!

Nhị phu nhân còn đang muốn nói điều gì, Độc Cô đại tướng quân đi đến táng cho một cái bạt tát rồi mắng to:

-Ngươi tiện nhân này vẫn còn dám dây dưa, mặt mũi Độc cô gia đều hủy hoại hết, không cần phải nói, lúc trước tiện nhân ngươi gả cho lão tử, mục đích khẳng định cũng không đơn thuần như vậy nhỉ?

Nhị phu nhân cũng là người thông tuệ, chỉ trong chốc lát, liền đoán được từ đầu đến cuối cục diện trước mắt, lại thêm cái tát của đại tướng quân cho nên được khai sáng rồi.

-Quân Mạc Tà, Quân đại thiếu gia! Ta thỉnh cầu ngươi! Ngươi buông tha điệt nhi của ta đi!

Nhị phu nhân khóc lóc thảm thiết, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra chút lý do gì để cầu xin, một mặt là Quân gia này tiền bạc đồ vật đều không để trong mắt? Nhị phu nhân nghĩ nửa ngày, đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết của gia tộc, liều lĩnh kêu lên:

-Quân công tử, Quân công tử. Hoàng gia cũng có một vị tổ tông đang ở Huyết Hải Vô Biên.

-Huyết Hải Vô Biên?

Đã đi được khá xa, Quân Mạc Tà liền dừng lại một chút, chậm rãi nói:

-Chỉ cần hắn động đến huynh đệ của ta, cha hắn có là Ngọc hoàng đại đế, cũng không có tác dụng!

Rốt cuộc hắn không để ý nữa, tiếp tục bước đi…

-Ngươi tiện nhân này còn không biến nhanh về phòng cho lão tử? Ở chỗ này càng làm cho người ta thêm bẽ mặt! Lăn trở về phòng nghiền ngẫm lỗi lầm đi, mau phắn!

Độc Cô Vô Địch lớn tiếng trách mắng, ở trong nội tâm của hắn, vẫn còn tương đối sủng ái vị nhị phu nhân này. Bởi vậy mới đáp ứng yêu cầu của nhị phu nhân, để điệt nhi nàng ở trong nhà, tiếp xúc mà không thông qua mình, trực tiếp hướng lão gia tử lão phu nhân cầu thân cũng không truy cứu. Thế nhưng hắn thật không nghĩ đến có thể xảy ra chuyện lớn đến vậy!

Độc Cô Tung Hoành lão gia tử xạm mặt đi lên an bài người, đột nhiên đối quát lớn với nhi tử của mình:

-Tiểu tử ngươi cũng hỗn đản, không quản nữ nhân của mình cho tốt! Khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì nữa! Độc Cô Hào, nhanh đưa mẫu thân ngươi về phòng đi! Độc Cô Vô Địch, hỗn trướng ngươi còn ở nơi này làm gì? Còn không đến xem Đường Nguyên sao?

Nói xong câu cuối, lão gia tử tựa hồ tức giận dậm chân bình bịch.

Độc Cô Vô Địch nhất thời tỉnh ngộ, nói đến cùng chuyện này mấu chốt không xảy ra trên người Quân Mạc Tà, cũng không ở trên người Độc Cô Thế gia, mấu chốt là trên người Đường Nguyên a.

Quân Mạc Tà thứ nhất là vì danh dự của Đường Nguyên, thứ hai cũng là vì Độc Cô thế gia mà suy nghĩ, dù sao hai nhà bây giờ tương lai quan hệ sẽ là thông gia, Quân Mạc Tà nói gì cũng phải lo lắng một chút, không để chuyện lộ ra, chuyện này chỉ cần quản người cho chặt, không nghi ngờ gì bí mật này sẽ được giữ kín.

Mấu chốt chính là Đường Nguyên, việc này nếu có thể che đậy xuống, tất nhiên sẽ là đại cát, nếu như không thể hoàn toàn thu xếp được, trăm triệu lần cũng không thể để lọt ra ngoài. Một khi đã lọt ra ngoài, để cho Đường lão gia tử biết, hậu quả đối với nhà mình chỉ có thể dùng từ "nghiêm trọng" để tả! Cho nên Độc Cô Vô Địch đáp ứng một tiếng, nhanh chóng đuổi theo Quân Mạc Tà.

Bất quá thông qua chuyện này, phụ tử hai người đều minh bạch.

Tin tức thời gian vừa qua Quân Mạc Tà giết chết Mai Cao Tiết cùng Khổng Lệnh Dương, Độc Cô Tung Hoành lão gia tử từng có nhận xét một câu: Quân Mạc Tà người này, tâm ngoan thủ lạt, làm việc sát phạt quyết đoán, quả nhiên là một đại nhân vật. Sau này, vô luận kẻ nào, cũng không thể chọc tới nữ nhân của hắn, người nhà của hắn!

Nữ nhân của Quân Mạc Tà, người nhà của Quân Mạc Tà, không thể nghi ngờ chính là nghịch lân của hắn! Long có nghịch lân (Rồng có vẩy ngược), chạm vào thì tức giận! Giận dữ thì đổ máu ba nghìn dặm!

Hiện giờ xem ra, có thể hiểu được một phần: Trừ bỏ người nhà, nữ nhân của hắn, cũng không thể động đến huynh đệ của Quân Mạc Tà! Nhất là những người được hắn coi là huynh đệ cũng không được!

Vì huynh đệ, tuy đây là lần đầu tiên đến nhà nhạc phụ tương lai uống rượu, còn dám làm ra chuyện ầm ĩ!

Hoàn toàn không lưu lại cho Độc Cô thế gia một chút mặt mũi!

Đáng tiếc, hai phụ tử này lại xem nhẹ một chuyện khác, một chuyện lại cực kỳ trọng yếu! Hoặc là hai người bọn họ đánh giá rất cao phân lượng nhà mình, coi như đại thiếu đồng ý không truy cứu, mập mạp đồng ý không truy cứu sao?

Tiền có thể sai khiến quỷ, cũng có thể thông thiên, có tiền ở tuyệt đại đa số tình huống, chính là vạn năng!

Lấy bản thân mập mạp và gia tộc hiện giờ, thân phận là tài thần mới nổi ở kinh thành, chuyện này, có thể đơn giản như vậy là xong sao?

Nhìn một chút sáu tôn tử đang bận rộn, (Độc Cô Hào đưa mẫu thân đi vào trong không có ở chỗ này), Độc Cô lão gia tử thở dài một tiếng, thấp giọng nói:

-Việc của Tiểu Nghệ ta bỏ ra hết tâm ý rồi. Trong tương lai, nếu như các ngươi cũng có thể kết làm huynh đệ với Quân Mạc Tà, như vậy sẽ làm cho lão phu yên tâm a…

Độc Cô lão gia tử nói những lời này thanh âm rất nhẹ, huynh đệ sáu người đều không nghe rõ, ào ào nghiêng lỗ tai đến hỏi:

-Cái gì, gia gia nói cái gì vậy?

-Không có gì, nhanh chóng đem tiểu tử này đá văng cho chó ăn! Thấy tiểu tử này lão tử càng phiền lòng!

Độc Cô Tung Hoành nhất thời có chút mất hứng. Quân Mạc Tà náo loạn như vậy, thế nhưng chính mình hoàn toàn không thể tỏ ý tứ tức giận được".

Nam nhi, phải như thế!

Vì huynh đệ, không sợ trời xanh! Đây mới là nam nhi tâm huyết! Nam nhi nghĩa khí!

Độc Cô Tung Hoành lão gia tử nhớ tới câu nói cuối cùng của Quân Mạc Tà: "
Huyết Hải Vô Biên sao? Chỉ cần hắn động đến huynh đệ của ta, cha hắn có là Ngọc hoàng đại đế, cũng không có tác dụng gì!"

Thật là một tiểu tử cuồng vọng! Thật là một tiểu tử đáng yêu!

Trước đây ta sao lại cho hắn là cái loại quần là áo lụa cơ chứ?

Lão gia tử lắc đầu, trầm tư khó giải, chẳng lẽ ta già rồi nên hồ đồ?

-Gia gia Thực sự giết à?

Độc Cô Kiệt khổ sở, ngẩng đầu hỏi, hắn xưa nay cùng lão tam Độc Cô Hào thân thiết, cùng với bà con xa này có chút quen biết, nhiều ít có chút không đành lòng hạ thủ.

-Giết! Lập tức động thủ.

Độc Cô Tung Hoành trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, nặng nề nói tiếp:

-Đây là quân lệnh!

Sáu người đồng thời đứng dậy, nghiêm trang nói:

-Tuân lệnh!

Độc Cô Vô Địch đã đi được một lúc, Đường Nguyên còn chưa tỉnh dậy, vẫn còn đang ngáy khò khò rung trời!

Quân Mạc Tà thấy hắn tiến vào, biết ngay là có ý định gì, nói:

-Đường Nguyên ngày hôm qua uống không ít, cũng không nhất định có thể nhớ được.

-Như thế là tốt nhất!

Độc Cô Vô Định thở dài một hơi, gương mặt đen có chút hồng lên, ho khan vài tiếng mới nói:

-Việc này …chính là…thật sự là…

Quân Mạc Tà vô cùng kinh ngạc cười cười, có vẻ không thể tưởng tượng được vị đại lão thô lỗ này lại có thể cất lời xin lỗi, nói:

-Yên tâm, nếu mà Đường Nguyên có nhớ rõ, ta cũng sẽ dặn dò hắn, không cho hắn nói ra.

-Vậy tốt quá rồi!

Độc Cô Vô Địch lau lau mồ hôi, lúc này mới tới hỏi:

-Chẳng lẽ việc này, Đường Nguyên căn bản không phải nhờ ngươi làm chủ? Không phải là do hắn chạy tới tố khổ nhờ ngươi ra mặt sao?

-Huynh đệ với nhau quý ở chỗ tình cảm, nếu ta chờ tới khi huynh đệ nhờ mới đi làm vậy còn gọi là huynh đệ sao? Coi nhau như huynh đệ sao?

Quân Mạc Tà thản nhiên cười cười:

-Mà mục tiêu của tiểu tử đó chính là ta, Đường Nguyên chỉ là gánh thay mà thôi, dính phải chiêu tai bay vạ gió này, nếu mà ta vẫn thờ ơ, đây cũng không còn gọi là huynh đệ nữa.

Quân Mạc Tà mỉm cười, ánh mắt nhìn nhìn Đường Nguyên đang ngủ say, quay đầu nhìn ra cửa sổ, lạnh nhạt nói:

-Chuyện của huynh đệ, vốn cũng là chuyện của ta!

Độc Cô Vô Địch cả người chấn động, lời nói đó như là sấm đánh ngang tai!

Một câu này của Quân Mạc Tà, làm cho trong lòng hắn đột nhiên nhớ tới vị đại ca mà mình tôn sùng, Quân Vô Hối, nhị ca Quân Vô Mộng. Hắn vẫn nhớ như in những năm đó, huynh đệ mấy người ra ngoài Thiên Hương thành du xuân, lúc ấy huynh đệ mấy người, đều đang độ tuổi tráng niên! Lúc ấy đại ca Quân Vô Hối đứng trên đỉnh núi, nhìn thấy xa xa biển mây bốc lên, thế sự mờ ảo, vỗ bờ vai của mình, thản nhiên nói một câu: "
Vô Địch, ngươi là huynh đệ của ta, cùng Vô Mộng, Vô Ý như nhau đều là huynh đệ thủ túc của ta!"

Đến bây giờ, Độc Cô Vô Địch vẫn nhớ rõ, Quân Vô Hối lúc nói chuyện, đang đứng ở trên đỉnh núi, ngạo nghễ hướng lên trời cao mây bay trùng điệp! Khẩu khí hững hờ nhưng ẩn chứa thật sâu tình huynh đệ!

Đó là lời thề thà rằng nghịch thiên cũng không hối hận!

Huynh đệ! Đây là hai từ thần thánh!

Một câu nói đó thôi, làm cho Độc Cô Vô Địch khắc ghi cả đời!

Hiện giờ, Quân Mạc Tà cũng nói những lời này. Trên mặt cũng lộ ra phong phạm khẩu khí hững hờ cũng tâm tính kiên quyết. Giống nhau như đúc, độc nhất vô nhị! Thậm chí, nhìn nghiêng từ bên cạnh lại, căn bản là như Quân Vô Hối đang nói chuyện vậy!

Ngay cả ánh mắt cũng giống nhau như đúc!

Huynh đệ!

Chuyện của huynh đệ, chính là chuyện của ta!

Vô Địch, ngươi là huynh đệ của ta, cùng Vô Mộng, Vô Ý như nhau đều là huynh đệ tay chân của ta!

Những lời này của Quân Vô Hối tựa hồ như vang lên trong lòng mình. Một tiếng từ ngàn xưa vang vọng về. Quân Mạc Tà vì huynh đệ của hắn, có thể liều lĩnh, có thể không cần để ý đến Độc Cô thế gia một gia tộc sừng sững, mà chính mình, vì huynh đệ của mình cũng bất chấp tất cả?

Mà mình biết huynh đệ của mình chết rất khuất tất, bị chết thực không đáng, thời điểm bị chết rất oan uổng, chính mình đã làm được cái gì đây?

Độc Cô Vô Địch đột nhiên thấy cổ nghẹn lại không thở nổi, tựa hồ hết hơi, một loại xúc cảm đặc biệt từ đáy lòng dâng lên, hắn chật vật ho khan vài tiếng, đột nhiên che miệng xông nhanh ra ngoài, có thể hắn ngay cả ánh mắt cũng bưng kín…Cứ che như vậy xông ra ngoài…

Hắn không thể nói thêm điều gì nữa, cái gì cũng không cần nói nữa.

Hắn lao thẳng về phòng đứng trước bài vị của Quân Vô Hối, nhìn linh vị lạnh như băng thật lâu, ngón tay run rẩy, giọng nói run run:

-Đại ca…đại ca ta nghĩ ra rồi, tiểu đệ đối với ngươi không tốt.

Đột nhiên sau đó nước mắt hắn tuôn như mưa! Ngã sấp xuống đất, rống lên tiếng khóc lớn!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi