DỊ THẾ TÀ QUÂN

: Silver Drake

Nam tên hắc y Tàn Thiên Phệ Hồn cùng đáp xuống đất, quỵ một gối xuống hành lễ với Quân Mạc Tà:

- Công tử, năm người thuộc hạ may mắn không nhục mệnh.

- Cực khổ rồi. Các ngươi đối với trận chiến vừa rồi có thu hoạch không ít, vào trận mà từ từ lĩnh ngộ.

Quân Mạc Tà mỉm cười an ủi.

- Vâng!

Năm người cùng đứng lên, trở vào trận, nét mặt đều bình tĩnh. Quân Mạc Tà ở lại cũng không phát ra tiếng hoan hô vui mừng nào, tựa như thành quả mà năm người làm ra được chỉ là một thứ quá đỗi bình thường, chỉ là chyện nhỏ không đáng nhắc đến.

- Trận thứ ba, bảy vị nhị cấp Thánh Giả!

Sát khí của Hải Vô Nhai trong trận không cách nào ngăn cản, phát ra tầng tầng lớp lớp! Trận thứ ba này dù bất cứ giá nào cũng phải thắng, theo lời của hắn ta, bảy lão già áo trắng bước ra. Quân Mạc Tà nhìn chăm chú một hồi phát hiện ra cả bảy người bộ dạng đều tương tự nhau, không khỏi ngẩn ra, có khi nào đây lại là bảy huynh đệ ruột thịt?

Quân Mạc Tà đoán không sai, bảy tên Thánh Giả Nhị cấp này cùng đến từ tông hệ Kim Thành. Hơn nữa còn là bảy anh em ruột, thất sát trận của họ năm đó tung hoành tàn sát khắp thiên hạ như một truyền kỳ đầy máu!

Bảy người này một khi hợp lực lại, cho dù hơn bốn cấp cũng không dám có tí xíu nào khinh thường! Thậm chí nếu đối mặt với Thánh Hoàng, bảy huynh đệ này cũng có sức chiến một trận, tuy rằng khó thắng nhưng cũng không đến nỗi bỏ mạng!

Bảy huynh đệ tâm ý tương thông, ăn ý như một thể lại còn được trận hình thất tinh trợ giúp, càng như hổ thêm cánh!

Trận chiến này, phía Thánh Địa nắm chắc phần thắng không thể nghi ngờ, Quân Mạc Tà nhìu mày. Bất kể là thần thái hay hành động, cả bảy người đều tương tự nhau đồng nhất như một khối thống nhất không thể tách ra, xem ra trận chiến này chính là một hồi ác chiến! Trước trận chiến ác liệt như vậy, kết quả ai được ai thua lúc này rất là khó nói.

- Đối thủ là bảy người anh em tâm ý tương thông, ta xem ra đó vừa là điểm mạnh nhất vừa là điểm yếu nhất!

Mai Tuyết Yên thận trọng nhìn về phía bảy người đối phương, thấp giọng hỏi:

- Tại sao?

Quân Mạc Tà nhìn Mai Tuyết Yên, nhẹ nhàng mỉm cười rồi mới đáp:

- Đạo lý này thật ra rất dễ hiểu, huynh đệ họ bảy người sống cùng nhau mấy trăm năm nên tình cảm hẳn nhiên rất sâu đậm không thể tách rời. Ta tin rằng trong lúc cần bàn luận, họ không cần mở miệng mà một người chỉ cần liếc mắt thì những người còn lại cũng hiểu được! Trận pháp như vậy không thể nghi ngờ chính là đáng sợ nhất nhưng cũng tồn tại một điểm yếu trí mạng, đó chính là khi tình cảm quá tốt, đến mức độ thiếu đi một người cũng không được.

Trong mắt Mai Tuyết Yên lóe lên một tia sáng trí tuệ, từ tốn nói:

- Một người bị thương thì như cả bảy người cùng bị, tâm lý sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó thì...

Không chờ nàng ta nói xong, Quân Mạc Tà đã vỗ mạnh tay, trong mắt hiện lên sự tính toán, vui vẻ nhỏ giọng nói tiếp:

- À, hiểu rồi! Ha ha, Tuyết Yên, nàng không hổ danh là vợ của ta.

Mai Tuyết Yên trong lòng ngọt ngào, có thể giúp được Quân Mạc Tà thì cho dù đó chỉ là một việc nhỏ xíu nàng cũng có cảm giác hài lòng. Có đôi khi nàng cũng cảm thấy kì quái vì đó cũng không phù hợp với tính cách vốn có của nàng, từ khi vướng vào lưới tình thành ra như vậy, nhưng nếu chọn lại lần nữa thì nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Mai Tuyết Yên thầm nghĩ trong lòng, có khi đây chính là điểm yếu chí mạng của phụ nữ...

Quân Mạc Tà bỗng xoay người, ra lệnh:

- Phệ Hồn đội thứ năm, toàn đội bày trận...

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, rồi quả quyết:

- Thất Tinh Bắc Đẩu trận!

Bảy gã đại hán áo đen tiến lên trước mặt, Quân Mạc Tà bước lên khẽ thì thầm phân phó, ánh mắt cả bảy người chợt lóe lên, nhìn nhau bàn tiếp đôi câu rồi cất bước tiến tới. Thất Sát trận ở phía đối diện nhìn lại bên này, một chút khởi động cũng không có, trong mắt chỉ có một vẻ khinh thường! Thất Sát trận từ ngày thành lập tới nay đã giết chết vô số đối thủ đồng cấp, thậm chí là vượt năm mười cấp, hay nếu như đối thủ đồng cấp có nhiều hơn bảy người đi nữa thì bọn họ cũng tự tin có thể diệt sạch mà không tổn hao gì. Bây giờ Quân Mạc Tà lại chỉ phái ra bảy tên nhị cấp Thánh Giả, thực lực còn kém hơn huynh đệ bọn hắn. Trong mắt bọn chúng thì bảy người đó chỉ là tội phạm đã trói gô ngoài pháp trường chờ chém! Không có chút khiêu chiến nào!

Nhìn thấy hai bên đằng đằng sát khí tiến lại, Cửu U Thập Tứ Thiếu nghiêng đầu sang một bên, nói với Khục Vật Hồi mặt đang vàng như đất:

- Như vậy chúng ta chơi tiếp đi? Bây giờ ai thua phải đem một ngàn con giun nuốt vào bụng, sao đây? Chơi không?

Nếu như lúc trước chỉ xem như trò đùa, thua nhiều lắm chỉ mất chút mặt mũi làm trò cho thiên hạ, thì bây giờ, người thua phải ăn giun nhiều như vậy, đã có một thái cực khác.

Kiều Ảnh nghe vậy thì sửng sốt, nôn ọe một cái. Ăn giun sao? Cái thứ đó ăn được sao? Lại còn ăn sống! Trời ạ, ý tưởng ghê tởm chết người như vậy mà cũng nghĩ ra được! Vừa tưởng tượng, trong đầu nàng lại hiện ra hình tượng một đàn giun không ngừng nhúc nhích, vặn vẹo…

Kiều Ảnh tuy rằng tu vi dọa người nhưng tâm tính vẫn rất ngây thơ, không nôn ngay tại chỗ đã là hay lắm rồi.

Khúc Vật Hồi trợn trắng mắt, trong lòng lại có chút lo lắng.

- Có cần phải tranh thủ dịp này gỡ hòa hay không? Hay là... Đây rõ ràng là một cơ hội tốt, Cửu U Thập Tứ Thiếu có lẽ không biết Thất Sát trận lợi hại, dám đặt cược lớn như vậy rõ ràng là do thấy tiểu tử Quân Mạc Tà thắng hai ván, lại toàn sử dụng trận pháp cổ quái, kế hay tất nhiên là nhiều. Nhưng lại không biết được Thất Sát huynh đệ cũng có trận pháp uy lực cực kỳ lớn, bảy người liên thủ có thể so sánh với một vị Thánh Hoàng, trận chiến này thật là không có chút thiệt thòi nào!

Lại nghĩ đến cảnh Cửu U Thập Tứ Thiếu nuốt giun sống, khóe miệng Khúc Vật Hồi không tự chủ lộ ra vẻ cười hả lòng mát dạ.

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, Khúc Vật Hồi lại cố ý làm ra bộ dánh do dự như muốn từ chối, trầm giọng:

- Thập Tứ huynh, lúc này ngươi thật có chút quá đáng rồi đó, bây giờ ai cũng biết tiểu tử Quân Mạc Tà là một tên lão luyện về trận pháp cổ quái, trước đây ba người dùng trận đã cao minh thì hẳn nhiên bảy người lại càng không kém, chẳng lẽ đã bắt lão phu đào giun giờ lại bắt lão phu ăn luôn sao? Thập Tứ huynh lần này quá đáng như vậy chẳng phải có chút không ổn sao?

Củu U Thập Tứ Thiếu hừ một tiếng, mắt trợn tròn:

- Có gì mà không tốt, làm gì có lần bài bạc nào mà không phân thắng thua, cái này chính là tự các ngươi không có lòng tin... Không thì ta cá Tam Đại Địa thắng, ngươi cứ việc chọn tên tiểu tử họ Quân kia đi!

Khúc Vật Hồi nhất thời có cảm giác lửa đốt sau mông, nhảy dựng lên văng tục:

- Thập Tứ huynh, cái này không phải quá bức ép sao, lão phu đường đường là thủ hộ của Thánh Thiên Cung, làm sao có thể không ủng hộ mà còn theo phía đối địch? Hơn nữa chúng ta từ đầu đã chọn phe của mình, lão phu là Thánh Địa, còn người chỉ có thể theo phía của Tà Chi Quân Chủ, sao lại nửa đường thay đổi? Lập trường không kiên định, lão phu dù bất cứ giá nào cũng phải đổ ván này với Thập Tứ huynh, không phải chỉ là một ngàn con giun thôi sao?

Cửu U Thập Tứ Thiếu nga một tiếng, nghiêng đầu nói:

- Sao? Không phải ngươi bảo tên tiểu tử kia rất cao cường về trận pháp sao? Bổn công tử đã thành toàn cho thì lại đổi kèo sao? Ngươi thật là khó chiều mà! Mà ý ngươi nói thì lão phu chỉ có thể chọn Tà Quân thắng sao? Chà, ngươi biết rõ đối phương có trận pháp còn cố chấp cá cược như vậy, vậy thì làm sao mà thắng được chứ...

- Thế gian không có chuyện tuyệt đối, lão phu xem ra hai bên thực lực như nhau, lực lượng cũng như nhau, tất nhiên đối phương lắm mưu nhiều kế nhưng chúng ta chắc gì đã thua, xem như thua thì ta cũng muốn ủng hộ phe của mình...

Khúc Vật Hồi ra sức che dấu, hiện giờ hắn chỉ sợ Cửu U Thập Tứ Thiếu ngang ngược bất chấp hắn có đồng ý hay không cũng mặt dày chọn bên Thánh Địa... Vậy thì thảm cho hắn rồi!

- Ta vẫn thấy không ổn lắm, ngươi thua cũng nhiều rồi, để lần này cho ngươi chiếm tiện nghi, để ta chọn phe Thánh Địa vậy.

Củu U Thập Tứ Thiếu âm trầm nói tiếp:

- Khúc Vật Hồi, quyết định vậy đi, ngươi muốn hay không muốn gì cũng phải chọn.

Khúc Vật Hồi nổi trận lôi đình, đỏ mặt tía tai phản bác:

- Ngươi thối lắm, làm gì có cá cược nào như vậy? Cho dù có cưỡng gian thì cũng không có cưỡng đổ, lão phu là người của Thánh Địa, chết cũng làm ma Thánh Địa, chỉ chọn phía Thánh Địa, tuyệt đối không chọn cái khác!

- Vậy ý của lão tiểu tử ngươi là vẫn theo Tam Đại Thánh Địa?

Cửu U Thập Tứ Thiếu nhíu mày.

- Không sai! Chính là ý này!

Khúc Vật Hồi ra vẻ bất khuất không sợ chết.

- Được! Cược thì cược! Ta cược chưa bao giờ thua! Lần này lại chiếm tiện nghi của ngươi rồi!

Cửu U Thập Tứ Thiếu nói tiếp:

- Trận chiến này nếu Thánh Địa thắng, ta sẽ ăn hết một ngàn con giun, còn nếu Tà Quân thắng thì ngươi ăn đó!

- Một lời đã định!

Khúc Vật Hồi vui mừng nhướng mày, đột nhiên cảm giác mình dùng kế di hoa tiếp mộc như vậy cũng thật là đã, nghĩ tới người điên nhất thiên hạ ăn sống giun do chính mình cung cấp, cha chả, cứ nghĩ tới bộ dáng khó xử của Cửu U Thập Tứ Thiếu thôi thì họ Khúc đã có cảm giác toàn thân bay bổng, cứ như là thành tựu chân chính cả đời của y vậy.

Có vẻ như sau cùng thì nó cũng thực sự trở thành sự tình đáng nhớ nhất trong đời Khúc Vật Hồi, nhưng theo chiều hướng như thế nào thì để sau này hẵng nói.

Cửu U Thập Tứ Thiếu cười lạnh, trong lòng thầm mắng gã kia ngu ngốc, sau đó lại nói:

- Tiểu tử họ Quân kia, tới đây, yên tâm là đến lúc ngươi chiến còn lâu lắm, qua đây chúng ta nói vài câu.

Quân Mạc Tà ngẩn người, nháy mắt với Mai Tuyết Yên một cái:

- Tiền bối đã có lời mời thì làm sao ta dám không nghe đây.

Hắn cứ vậy mà ung dung bước tới, Thành Ngâm Khiếu nhìn thấy thế bỗng nhiên cười:

- Quân Mạc Tà, lá gan của ngươi cũng không nhỏ, trước mắt dù rằng ngươi có thực lực Thánh Hoàng nhưng ba người chúng ta ngươi cũng không chút đề phòng sẽ bất nhờ ra tay sao? Nếu như ba chúng ta toàn lực xuất kích thì cho dù Cửu U Thập Tứ Thiếu ngay cạnh cũng chỉ sợ không kịp phản ứng. Ngươi thật không sợ sao?

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi