Hắn muốn gọi, hắn muốn nói "Đừng lo cho ta" hoặc là "Báo thù cho ta". Chỉ cần có thể nói ra thì các huynh đệ của hắn có thể phục hồi tinh thần lại như cũ, không đến mức lâm vào bi thương quá độ, hoặc sẽ không phải trả một cái giá quá đắt.
Nhưng khi hắn há miệng ra thì một thanh trường đao sáng như tuyết như tia chớp cắm vào cổ họng của hắn làm cho miệng và yết hầu của hắn đồng thời dập nát, ngay cả đầu lưỡi nháy mắt hóa thành một đống thịt vụn, đồng thời lại có một thanh đao chặt ngang người hắn, làm cho thân thể hắn hoàn toàn tách rời.
Lại một ánh đao chợt lóe, một cái đầu không trọn vẹn bay lên.
Giữa không trung, cái đầu này còn hung hăng trừng mắt, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và lo lắng. Bởi vì hắn thấy các huynh đệ vì cái chết của mình đã hoàn toàn mất kiểm soát. Mỗi người đều ngơ ngác nhìn mình, trong lòng đau như cắt, sớm quên mất mình đang ở chỗ nào. Đầu hãy còn chuyển động trên không trung, mắt hắn vô lực đảo mấy vòng, như hướng tới huynh đệ lộ ra thần sắc cầu xin: Không cần đau buồn. Giờ phút này các ngươi phải chú ý địch nhân trước mắt!
- A a a a a....
Như đã lâm vào bi ai thống khổ vô tận, sáu huynh đệ của hắn, ai cũng không để ý đến ánh mắt như lời nhắn gửi dặn dò của hắn.
Rốt cục Thất Sát lão Đại mang theo phẫn hận vô hạn cùng vướng bận lúc này chỉ còn lại cái đầu mất đi thân thể tiếp tục chuyển động vô lực, hai ánh mắt phản chiếu hình ảnh như lửa óng đã trở nên cứng nhức không còn thần sắc!
Tất cả chuyện này nói có vẻ dài dòng nhưng trên thực tế, từ lúc Thất Tinh trận chủ động phản công, bắn ra vỏ đao đến lúc chém bay đầu lão đại Thất sát lên không trung, toàn bộ thời gian nhiều lắm cũng chỉ nửa cái hô hấp, thậm chí là so với một phần tư hô hấp cũng còn ngắn hơn.
Trong thời gian nháy mắt này lại xảy ra chuyện, còn là chuyện tàn khốc tới cực điểm!
Thất Sát lão Đại, vị Thất Sát đứng ở vị trí trung tâm trận này, cả người đang nguyên vẹn thì đột nhiên bị phân thây biến thành thịt nát đầy trời, đầu, thân, tứ chi chia lìa!
Mọi người bên Thánh địa không hẹn mà cùng ngây dại!
Tất cả mọi người phát hiện cuộc chiến đã xảy ra ngoài dự đoán mọi người nhưng bất luận kẻ nào cũng không nghĩ tới chuyển biến lại diễn ra nhanh và lại tàn nhẫn như vậy!
Phía trước, hai mảnh thân thể bay trên không trung, giờ này vẫn còn chưa chạm đất thì một cái đầu đầy máu cũng bay lơ lửng trên không. Tất cả mọi người đều lâm vào trạng thái ngây ngốc, trong số sáu vị huynh đệ của hắn, một vài người gần như không muốn sống, bổ nhào về phía Thất Sát lão Đại.
Nhưng, Thất Tinh Bắc Đẩu trận vẫn tỉnh táo. Không những tỉnh táo, mà bọn hắn nhân cơ hội địch nhân lâm vào bi thống lập tức phát động tiến công càng thêm sắc bén, càng thêm trí mạng, ngoan độc.
Trong bọn họ có hai người bởi vì ra tay giết Thất Sát lão Đại đã bị đánh văng ra ngoài, nội thương, ngoại thương đều nghiêm trọng, dù sao dưới một kích toàn lực của một nhị cấp Thánh Giả thì đâu có nhẹ. Nhưng bọn hắn vẫn tạo thành trận thế lại như cũ, như hổ điên, toàn lực lao tới.
Thất Sát sáu người cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình, sớm chiều ở chung cả đời trước sau năm sáu trăm năm cũng chưa từng tách biệt. Mọi người cùng một mẹ sinh ra, nhưng lão đại phút chốc đã bị phanh thây.
Đây là đả kích lớn tới cỡ nào.
Chỉ một thoáng, mỗi người trong mắt lộ rõ một mảnh đỏ ngầu, trong đầu chỉ còn lại sự trống rỗng. Lòng co rút, đau đớn tựa hồ như chết. Chỉ còn bản thân mỗi người! Bọn hắn cơ hồ quên hết thảy, tựa hồ đang ở thế giới khác, một khắc tĩnh lặng.
Bọn hắn kêu thảm, điên cuồng hét tên đại ca, hướng về phía đống thịt nát. Hoàn toàn không có chút nào chú ý tới ánh đao hoa mỹ của địch nhân đang tiến gần tới mình. Hà Tri Thu và Hải Vô Nhai phe Thánh Địa đồng thời vận công hô to:
- Cẩn thận!
Hai vị Thánh Hoàng công lực kinh người nhưng Thất Sát lục huynh đệ lại tựa hồ như hoàn toàn không nghe thấy, cho dù là thân hình bị âm thanh chấn động ép xuống, mặt đất bị run lên nhưng nhưng bọn hắn vẫn không tỉnh lại.
Giờ khắc này, trong đầu bọn hắn đã đã không còn gì khác, thậm chí.... ngay cả tư tưởng báo thù cũng chưa có, trong lòng chỉ tràn ngập đau xót mà thôi.
Đau xót đến cực điểm!
Ngay lúc này, bảy chuôi đao, mang theo tiếng gió gào thét, điên cuồng chém xuống. Nhanh như mưa rào!
Huyết vũ phun tung toé! Không lưu tình chút nào! Nhưng cho dù vậy sáu người thoáng như chưa tỉnh, ngay khi ánh đao tới mình thì bọn hắn cũng chỉ giương mắt, ngơ ngác đứng nhìn thậm chí cũng không vận dụng huyền công hộ thân.
Hải Vô Nhai hét lớn một tiếng:
- Dừng tay!
Thân hình vừa động, như bay lướt đến, người chưa tới nhưng một thanh trường kiếm đã bay tới, tỏa ra muôn vạn kiếm quang. Nếu quả thật bị kiếm quang của hắn đánh trúng thì cho dù là bảy vị Thánh Giả cũng khó tránh khỏi có người bị thương nặng, thậm chí, sẽ có người chết tại đương trường.
Dù sao bọn hắn đã chiến đấu trong thời gian dài như vậy, huyền lực sớm đã hao hụt một nửa, càng không nói tới những người bị thương.
Quan sát trận chiến, Mai Tuyết Yên áo trắng như tuyết, một thân như đóa bạch vân bay ra, một thanh trường kiếm khí thế như vương giả bay vút ra vung lên giữa không trung, thản nhiên nói:
- Hải Thánh Hoàng, đây là quyết chiến sinh tử. Ngươi nhúng tay vào không khỏi làm mất mặt thân phận Thánh Hoàng của ngươi.
Kiếm quang của Hải Vô Nhai sáng lạng như tinh quang nhưng kiếm quang của Mai Tuyết Yên lại như tuyết trắng che lấp mặt trời, đủ để che hết mọi tinh quang.
Trong chớp mắt, hai người đã giao thủ ngay giữa không trung, tinh quang, bông tuyết bay đầy trời. Boong boong, vài tiếng vang nhỏ vang lên, hai người đều một thân áo trắng nhưng giữa không trung lại như tạo thành một mảng tuyết lớn.
- Dừng tay!
Khúc Vô Hối nổi giận hét lớn.
Trong không trung, trường kiếm của hai người cuối cùng va vào nhau, Hải Vô Nhai bị đánh bật trở về, vẫn lăng không mà đứng. Nhưng Mai Tuyết Yên vẫn như cũ, mắt nhìn về phía Hải Vô Nhai, trường kiếm trực chỉ, ánh mắt tập trung lên người hắn, thân mình mềm mại, áo trắng phiêu phiêu bay trong gió, tóc đen nhánh bay lất phất, trên chiến trường thê thảm này chợt thoáng hiện chút nhu tình uyển chuyển.
Giao thủ ngắn ngủi, không ngờ Mai Tuyết Yên lại chiếm thượng phong.
- Thắng chính là thắng, bại chính là bại. Hải Vô Nhai, ngươi ngay cả chuyện này cũng không hiểu sao?
Khúc Vật Hồi hai mắt có chút đỏ, lớn tiếng hét lên:
- Đây vốn là cuộc chiến sinh tử, ngươi không nhịn được cũng phải nhịn. Người chết sạch hết cũng phải nhịn. Trận chiến này chính là thể diện của Tam Đại Thánh Địa. Ngươi tự tiện ra tay can dự có biết gây nên chuyện gì không? Danh dự vạn năm của Thánh Địa để cho các người giày xéo sao?
Hải Vô Nhai cắn răng bi phẫn nói:
- Chỉ là... bọn họ thật sự quá độc ác!
- Độc ác? Ngoan độc là bổn phận của đối thủ. Cuộc chiến sinh tử vốn là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngoan độc mới là thứ cần phải có!
Khúc Vô Hối hừ một tiếng nói:
- Vừa mới bắt đầu, song phương đã định qui tắc, cho đến khi một bên chết hết thì mới kết thúc trận chiến. Đây cũng là lấy người sống bắt đầu, lấy cái chết để kết thúc. Ngươi chẳng lẻ không hiểu? Người của Thánh Địa chết, lão phu cũng rất khó chịu. Nhưng khó chịu cũng phải chịu, quy củ chính là quy củ. Mạng có thể không cần nhưng mặt mũi phải giữ!
Khúc Vô Hối nói mà sắc mặt giận dữ, râu tóc dựng đứng.
Hải Vô Nhai chậm rãi đáp xuống đất, nhìn tình cảnh bi thảm giữa sân nhịn không được mà lệ rơi lã chã.
Ngay một khắc này, trong sân sáu vị nhị cấp Thánh Giả của Thánh Địa, một người cũng không sống sót, có vài người hoàn hoàn bị giết mà không hoàn thủ, cho đến chết trên mặt vẫn là một mảnh bi thống.
Quân Mạc Tà nhìn giữa sân, yên lặng thở dài, trong lòng vang lên lời nói của Mai Tuyết Yên: Thân huynh đệ sớm chiều chung sống mấy trăm năm, chưa từng bỏ nhau, phối hợp ăn ý đã đạt tới đỉnh điểm... Nhưng tình thâm cố nhiên là tốt cũng chính là thứ có sức hủy hoại lớn nhất. Một người thương tâm, sáu người thương tâm, một người chết, sáu người chết theo.
Huynh đệ bảy người này quả nhiên là như vậy!
Lúc này, Khúc Vật Hồi có thể nói là có chút thương tâm, lại có chút phẫn nộ.
Khi hắn thấy Hải Vô Nhai đột nhiên ra tay can dự, quả thực chính là cực kỳ mất mặt. Không chỉ có hắn mất mặt mà phe Tam Đại Thánh Địa cũng muốn hổ thẹn.
Hơn nữa hắn vừa mới thua cuộc hai bàn, tâm tình đúng là buồn bực vô cùng nhất thời đem toàn bộ buồn bực trong lòng phát tác.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân chủ yếu khác đó chính là vị Cửu U Thập Tứ Thiếu ở bên kia làm chứng. Nếu hắn mượn cớ phát tác thì chỉ sợ Hải Vô Nhai và bảy người này đang nằm giữa sân đều có kết quả giống nhau. Kiều Ảnh và Thành Ngâm Khiếu thì sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu. Có Thánh Địa tầng cao nhất, ba vị thủ hộ Thiên Thánh cung, lại còn có thiên hạ đệ nhất điên Cửu U Thập Tứ Thiếu làm trọng tài mà còn phát sinh loại chuyện mất hết uy tín như vậy. Nếu như mình không ra tay thì đám người kia sẽ không kiêng nể nang gì tung đủ loại tin đồn...
Cửu U Thập Tứ Thiếu thờ ơ lạnh nhạt lạnh lùng nói:
- Hơn vạn năm nay, một mình một cõi, Tam Đại Thánh Địa đã sớm mục nát đến cực điểm. Chỉ biết làm việc mình thích, chỉ biết bảo vệ lợi ích của mình, ngoài ra mọi thứ khác trong mắt các ngươi chỉ là đổ bỏ. Cái gì là một phương chính nghĩa, cái gì là việc chính nghĩa thì không câu nệ tiểu tiết. Một màn trước mắt này chính là chứng cứ rõ ràng nhất.
Hắn âm trầm cười một tiếng nói:
- Nếu thân là người thế tục, việc coi thường pháp luật và kỷ cương thì đã sớm bị giam vào trong đại lao hoặc chém đầu thị chúng, bị xử với mức phạt cao nhất. Nhưng giang hồ lại là một chỗ tương đối rộng. Chỗ rộng đó có nghĩa là thiếu người chấp pháp trong chốn giang hồ. Một câu "Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ" đã nói lên hết thảy. Mỗi người làm theo ý mình, vô pháp vô thiên. Nhưng tổng lại thì cũng có vài quy tắc từ xưa truyền lại, người khác đều không dám khinh thường. Cho dù là hạng người tội ác tày trời cũng phải cố kỵ
Hắn thở phào nhẹ nhỏm, nói tiếp:
- Nhưng hiện tại Tam Đại Thánh Địa, sau vạn năm tiêu diệt đối thủ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ở thế gian sớm đã không có đối thủ. Một khi đã không có đối thủ thì cũng sẽ không có chế ước. Cho nên Tam Đại Thánh Địa đã hoàn toàn biến chất. Làm việc càng ngày càng kiêu ngạo, sớm không đem cái gọi là đạo nghĩa quy củ giang hồ để ở trong mắt. Nếu bắt gặp kẻ khác xung khắc với lợi ích của mình thì cái gọi là đạo nghĩa giang hồ cũng như tờ giấy bị xé nát. Nếu ai cũng như các ngươi, có suy nghĩ như vậy thì các ngươi so với dị tộc nhân còn nguy hại hơn. Dị tộc nhân dù sao cũng không phải nhân loại chúng ta, cho dù có tiến vào Huyền Huyền đại lục thì chờ đợi bọn hắn cuối cùng cũng chỉ có thể là cái chết mà thôi. Còn các ngươi đang huy diệt bầu trời này mà còn to mồm nói là thủ hộ thiên địa.
Cửu U Thập Tứ Thiếu nhìn Hải Vô Nhai chằm chằm:
- Người như ngươi, thân là người giang hồ nếu ngay cả quy củ giang hồ, chữ tín đều không để trong mắt, không ghi khắc trong lòng thì vô luận là gánh vác bao nhiêu sứ mệnh vĩ đại đều là loại người không thể không trừ. Trên bỏ mặc, dưới thôi nát. Tam Đại Thánh Địa đã thối nát vạn năm rồi. Khúc Vật Hồi, ba người các ngươi cũng có thể coi là gần bùn mà chẳng hôi tăng mùi bùn (Dịch: ta dịch hơi văn chương tí), thật đáng mừng!
Cửu U Thập Tứ Thiếu nói lời này nói xong thì Kiều Ảnh, Thành Ngâm Khiếu, Khúc Vô Hối ba người đột nhiên giật mình.
Mồ hôi đầm đìa khắp người.
Vạn năm qua, Tam Đại Thánh Địa luôn tận sức cho cuộc chinh phạt ích kỷ, mục đích cuối cùng chính là duy ngã độc tôn. Mà Tam Đại Thánh Địa cũng vốn là người thủ hộ Huyền Huyền đại lục, gánh vác việc chính nghĩa, tự nhiên không kiêng nể kiêng dè bất cứ ai, bất cứ thứ gì.
Mà Thiên Thánh cung cũng chưa từng cảm thấy Tam Đại Thánh Địa làm việc có cái gì không đúng. Mà ngược lại, nếu bọn hắn gặp khó khăn còn an ủi, thậm chí trợ giúp, mong có một ngày Thánh Địa chân chính nắm trong tay thiên hạ, đó chinh là ngày báo tin vui khắp thiên hạ.
Tuy nhiên nếu cách đây vạn năm trước, theo tiêu chuẩn của Tam Đại Thánh Địa, hoặc năm sáu ngàn năm trước, Tam Đại Thánh Địa nói như vậy không phải là không có đạo lý. Nhưng không để tình trạng một nhà hôi phi yên diệt xảy ra. Tam Đại Thánh Địa rốt cục cũng đi tới đỉnh cao quyền lợi trên phiến đại lục này, hơn nữa còn tự mình phong mình.
Kiều Ảnh, Thành Ngâm Khiếu, Khúc Vật Hồi ba người trong lòng cũng thấy được, thành tựu của Tam Đại Thánh Địa hiện giờ thật sự là trước giờ chưa từng có, trong lòng vui mừng không hết. Nắm trong tay đại lục, quân lâm thiên hạ, Thánh Địa một nhà không ai dám tranh phong. Đây không thể nghi ngờ là đỉnh quang vinh.
Nhưng ba người hiện tại bị Cửu U Thập Tứ Thiếu đánh thức, lúc này mới hoảng sợ phát hiện: Nếu như thật không có đối thủ, một nhà một đường, bây giờ thì đã thấy cốt lõi của mình đã thay đổi. Hoàn toàn biến chất!
Người luôn hiếu chiến, cùng địch nhân tranh đấu, giãy dụa trong thời khắc sinh tử sẽ kích thích ý chí chiến đấu của con người, lần lượt phát triển lên tầng cao mới nhưng nếu đã không có địch nhân thì sao đây?
Trời đất bao la mà địch nhân không có thì nạn a dua nịnh hót xảy ra khắp nơi.
Người tự nhiên vì vậy mà thay đổi.
Còn có một vấn đề nghiêm trọng đó là, nếu thật sự đã không có địch nhân thì còn có thể đấu với ai? Vì thế chỉ còn cách chiến đấu với bản thân, đấu tranh cùng danh lợi tư tưởng trong lòng nhưng chiến thắng cuối cùng có mấy ai? Vì thế mọi người đều bị danh lợi che mắt, vì thế bắt đầu đấu tranh nội bộ, tranh giành quyền lợi. Tam Đại Thánh Địa bề ngoài thì hòa hợp nhưng thật ra là thùng rỗng kêu to. Bên ngoài thì tỏ vẻ hợp tác nhưng bên trong lại lục đục với nhau. Thậm chí bên trong cùng một thánh địa cũng muốn tranh giành.
Trải qua thời gian dài còn có ai sẽ để ý tới quy củ giang hồ? Còn có ai tuân theo đạo nghĩa giang hồ? Bởi vì giang hồ vốn là do những người này chế định. Ai sẽ để vào mắt những chuyện đó? Đã không có quy củ cùng đạo nghĩa giang hồ thì làm gì còn cái gọi là giang hồ?
Càng nghĩ tiếp ba người lại càng thấy sợ hãi: Cứ thế này mãi, Tam Đại Thánh Địa không có địch thủ thì hỏng mất.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến