DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

Khi biết được chớp mắt Trọng Khánh đi hạ độc trong thức ăn cho Bắc viên kia, Đường Thời biết mình hẳn nên công thành lui thân.

Sau lưng làm chuyện tiểu nhân, quả nhiên là đê tiện cực kỳ.

Chỉ là Khâu Ngải Kiền cũng biết đến tin tức này, nhưng lại cười lạnh một tiếng, nói với Đường Thời: "Để lão thất phu kia đi thôi, hắn xứng đáng chịu tội!"

Vào lúc này, Đường Thời mới nhớ tới, lần đầu tiên nhìn thấy Trọng Khánh, sư  thúc đang vơ vét tài sản linh thạch của Khâu Ngải Kiền. Nói tới linh thạch, Đường Thời cũng chỉ có một khối nho nhỏ, đến bây giờ còn tiếc không nỡ dùng, ngày đó Khâu Ngải Kiền hiến cho Trọng Khánh, sợ là không chỉ có một chút đó đâu.

Không biết tại sao bỗng nhiên lại cảm thấy thực phức tạp, có điều Khâu Ngải Kiền cũng chưa cho Đường Thời thời gian đồng tình, trực tiếp dẫn y đến Thuật đường ở ngọn núi cao nhất.

Thuật đường vốn quản về lĩnh vực nghiên cứu khai phá cùng quản lý linh thuật, ban đầu Đường Thời cho rằng tình cảnh ơn đó sẽ đặc biệt trâu bò, nhưng chờ đợi y chẳng qua là tòa nhà nhỏ rách nát.

"Đây là..." Đường Thời sững sờ.

Khâu Ngải Kiền ôm tay nói: " Thuật đường a, đi vào chọn lựa linh thuật đi."

Sư huynh người lại lừa ta đi? Căn nhà rách nát đến mức độ này, ngươi nói cho ta biết nó là Thuật đường?

Đường Thời bỗng nhiên có một cảm tưởng "đậu xanh rau má a", có lẽ vườn rau không phải loại tồn tại bết bát nhất trên thế giới này...

Đây là một căn nhà lung lay sắp đổ, sau khi đi vào, chân đạp trên sàn nhà, còn có thể nghe được âm thanh gỗ mục bị đè ép, bên trong tựa hồ có người đang quét tước —— nơi này sao giống khách điếm như vậy?

[]: Khách điếm: nhà trọ

Dục vọng phun tào trong lòng Đường Thời mạnh tới cực điểm, đằng trước có một thứ giống như quầy hàng, một người không rõ mặt nằm nhoài trên quầy, xem chừng rất buồn ngủ?

" Vị này ——"

" Đến nhận linh thuật? " Người nọ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, làm Đường Thời sợ hãi nhảy dựng, cư nhiên là một đại hán mặt đầy râu quai nón, trước sau tương phản có cần lớn như vậy không?

Đường Thời thành thành thật thật đáp: "Vâng."

" Một viên linh thạch hạ phẩm, nhìn dáng vẻ ngươi xem chừng là tân sinh, sợ là cả người không có mấy đồng." Đại hán kia trên dưới quan sát cao thấp đánh giá một lượt, nhất là khi nhìn đến trang phục, rõ ràng vẻ mặt lộ ra mấy phần ghét bỏ.

Đường Thời hiểu rõ, đây chính là quy tắc sao? Chẳng qua, y vẫn muốn bảo vệ linh thạch mình nhận được lúc mới nhập môn, vật này ở trong túi còn chưa ấm người đâu, sao có thể trực tiếp đưa ra ngoài?

"Sư huynh, ta đã đến Luyện khí kỳ, cho nên ——"

" Ai không biết ngươi là Luyện khí kỳ a, tự xem đi, ngươi vừa bước chân vào ta đã biết." Đại hán một lóng tay chỉ vào bức tường sau lưng Đường Thời, trên tường có một trận pháp đang sáng lên, mặt trên chỉ rõ ràng tu vi hiện tại của Đường Thời —— thì ra là trận pháp kiểm tra tu vi, cho nên sau khi y bước vào cửa, đại hán đã biết cảnh giới của mình.

Đường Thời bỗng nhiên có chút thất bại, nói cách khác, mặc dù bình thường thăng cấp, tới nơi này lĩnh linh thuật cũng phải trả tiền?

Bất đắc dĩ, y cũng chỉ có thể từ trong tay áo lấy ra linh thạch mình có, do do dự dự không nỡ đưa ra ngoài, cũng đã bị đại hán chộp tới đoạt lấy. Đại hán kia cũng không thèm nhìn, liền ném cho y một tấm bảng, " Luyện khí sơ kỳ, phòng chữ Hoàng, trên lầu. Đây là hướng dẫn, dán lên ấn đường là có thể xem."

[]: Ấn đường: trán

Vật này gọi là ngọc giản, Đường Thời tự nhiên cũng rõ ràng, y nhanh tay lẹ mắt, tiếp nhận ngọc giản, sau đó bụng đầy nghi hoặc đi lên lầu, đến lúc lên trên, y mới phát hiện quả thực không khác gì khách điếm.

Thiên Địa Huyền Hoàng, bốn phòng.

Đường Thời thật sự muốn trực tiếp quỳ gối tại nơi này.

Từ Hoàng là phòng thứ nhất, cũng là gian phòng bên phải, Đường Thời cầm bảng đi tới.

Tại cửa phòng, y đem ngọc giản dán lên ấn đường, linh thức Luyện khí kỳ vẫn chưa thể ly thể, chỉ có thể ở bên trong thân thể, cho nên dán lên mới có thể xem được thứ bên trong.

Lít nha lít nhít chữ bỗng nhiên hiện ra trong óc Đường Thời, rõ ràng như nhìn trên giấy.

" Ngón tay chạm vào ngọc giản có giữ linh thuật, sẽ hiện ra thuyết minh ngắn gọn. Luyện khí kỳ chọn lựa ba linh thuật bậc một, Luyện khí tầng ba, tầng sáu, tầng chín có thể chọn lựa hai cái. Lựa chọn ngọc giản sau đó ghi chép số trên ngọc giản, sau nữa phục chế linh thuật rồi lại đánh số, lấy đi ngọc giản được phục chế. Linh thuật không được truyền ra ngoài, người vi phạm, giết."

Quy tắc đại khái là vậy, sau khi nhìn rõ ràng, Đường Thời mới thu hồi ngọc giản, tiếp đó đẩy cửa vào.

Trong phút chốc cánh cửa mở ra, y nhìn thấy không khí di động trên trần nhà loang loáng sáng lên, đối diện là một cái cửa sổ, cửa sổ có chút trắng trong suốt, ánh sáng toàn bộ tràn vào, nhưng trong ánh sáng đầy tro bụi di động kia, Đường Thời thấy được hình ảnh mà có lẽ cả đời y không thể quên được.

Những ngọc giản toàn thân màu xanh biếc hay trắng noãn, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, treo giữa không trung, như có sinh mệnh vậy, nhẹ nhàng lung lay theo quy luật kỳ quái, tốc độ thực thong thả, cũng khiến người ta có cảm giác thực yên tĩnh.

Đây không phải là một miếng ngọc giản, cũng không phải mười miếng ngọc giản, mà là hàng trăm hàng ngàn miếng ngọc giản, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, lẳng lặng chờ đợi người đến chọn lựa.

Trong nháy mắt này, Đường Thời bỗng nhiên có một loại ý tưởng tham lam, mấy thứ này nếu đều là của mình ——

Chỉ tiếc, chỉ là ý tưởng tham lam.

Y đứng bên trong ngơ ngác thật lâu, mới quay lại khép cửa, đến đối mặt cảnh tượng vừa làm mình rung động này.

Cố gắng bình ổn tâm tình, Đường Thời rất lâu mới bước về phía trước, lúc này mới phát hiện trên mặt đất có một trận pháp, không khác mấy so với cái kiểm tra tu vi ở đại sảnh, chẳng qua phát ra từng tia ánh sáng, kéo dài từ dưới lên đến ngọc giản treo trên không —— này coi như là biện pháp quản chế sao?

Đường Thời là Luyện khí sơ kỳ, đi lên, chỉ có một trận ánh sáng nhạt gợn sóng xẹt qua.

Y nhẹ nhàng vươn ra một bàn tay, đưa về phía ngọc giản gần nhất đối với mình, vào lúc này, trong đầu y chỉ có một ý nghĩ —— mặc kệ ngọc giản này là linh thuật gì, cũng là linh thật thứ nhất y chạm vào, nhất định phải mang đi —— bởi vì đây là một loại duyên phận.

Rốt cuộc, chạm được.

Một trận ánh sáng chói mắt chợt loé, trên người Đường Thời cũng không phát sinh kỳ tích gì, những linh thuật này đều là bậc một, không có khả năng xuất hiện loại cao cấp. Cho nên Đường Thời nhìn cư nhiên là loại linh thuật mà mình nghe được nhiều nhất từ trước đến nay —— tiểu tụ linh thủ.

Y nắm lấy ngọc giản này, lật qua kiểm tra đánh số ở mặt trái, ghi xuống.

Đây là linh thuật đầu tiên của Đường Thời —— tiểu tụ linh thủ.

Người đối với những thứ đầu tiên của mình, luôn có tình cảm đặc biệt, Đường Thời cũng như vậy.

Mặc kệ miếng ngọc giản đầu tiên mình chạm vào là tốt hay xấu, y đều hi vọng mình giữ được nó, mặc dù nó bị người khác cho là tiểu tụ linh thủ yếu kém.

Có điều những cái tiếp theo, không thể luôn lấy duyên phận để định luận, Đường Thời dùng thời gian nhanh nhất lật xem trăm miếng ngọc giản phía trên, cuối cùng chọn lựa "Tiểu phiên vân chưởng" cùng " Nguyền rủa thanh tâm".

Tiểu phiên vân chưởng, linh thuật cấp một, lấy ý " Lật tay thành mây, úp tay thành mưa. " linh lực rót vào lòng bàn tay, lấy quỹ đạo vận hành đặc biệt, chiến cùng đối địch.

Nguyền rủa thanh tâm, linh thuật bậc một, là phương pháp tĩnh tâm tu luyện không thể thiếu. Phàm tục trần thế, chỉ có thanh tâm quả dục, mới có thể yên tĩnh lâu dài.

Có lẽ người khác muốn nói Đường Thời ngu ngốc, tiểu tụ linh thủ cũng thôi đi, còn nguyền rủa thanh tâm này căn bản không có tác dụng gì, chẳng khác nào hòa thượng niệm kinh trong miếu mà thôi. Nhưng thiên tư căn cốt của Đường Thời không tốt, hai ngày tu luyện này, cơ hồ không cảm giác được bổ ích, lời Thân Đồ trưởng lão nói như thể ứng nghiệm trên người y. Mặc kệ nói thế nào, tu luyện là một quá trình dài lâu, không chịu nổi tịch mịch, khả năng nửa đường đã ngã chết.

Hiện tại Đường Thời, đã sớm không còn là kẻ mới nhập môn, tên ngốc ôm giấc mộng trường sinh bất lão kia.

Thấy được càng nhiều, càng biết mình nhỏ yếu.

Trên bản chất, Đường Thời vẫn là người có dã tâm.

Y ghi chép cho ba miếng ngọc giản, đi đến nơi góc phục chế ngọc giản, cũng là một cái đồ trận bát quái.

Đánh số ngọc giản đương nhiên không có khả năng đơn giản một phần ba, mà là dựa theo phương vị của bát quái. Đường Thời trực tiếp đưa chân lực rót vào mấy điểm trên trận pháp, coi như là hoàn thành phân đoạn đánh số, ngay sau đó cả trận pháp " Vù " vang lên, một viên ngọc giản trống rỗng xuất hiện, sau đó ánh sáng nhạt chợt lóe, trận pháp tự động đưa ba linh thuật vào trong ba ngọc giản mới.

Chỉ có ba tức sau, ánh sáng trên ngọc giản liền biến mất, trước khi nó rơi xuống đất, Đường Thời đúng lúc thân thủ bắt được.

Trong nháy mắt đó, như có vật rất nặng nề tiến vào trong tay của y, cơ hồ khiến y cầm không được.

Không phải ngọc giản nặng, mà là ngọc giản có ý nghĩa rất nặng đối với Đường Thời.

Y đứng yên trong phòng thật lâu, mới nâng bước rời đi, ngay khi kéo cửa chuẩn bị đi, Đường Thời quay đầu lại nhìn thoáng qua những ngọc giản linh thuật lơ lửng giữa không trung, đáy mắt vô cùng bình tĩnh.

Nghe được tiếng bước chân, đại hán râu quai nón phía dưới ngẩng đầu lên: " Nha, bỏ ra nhiều thời gian như vậy đã chọn tốt rồi sao? Đến đăng ký một chút, đặt ngọc giản linh thuật đến chỗ lõm này."

Đường Thời nghe vậy, đi tới, nhìn cái khe nhỏ lõm trên quầy, đem lóng tay đặt ngọc giản xuống, tựa hồ thích hợp vừa vặn.

Y làm theo, sau đó ánh sáng nhạt lóe lên, giữa không trung hiện ra mấy văn tự, vào lúc này râu quai nón kia bỗng nhiên phá lên cười, Đường Thời hoài nghi tòa nhà này hẳn bị tiếng cười của hắn làm chấn động muốn sụp.

" Ta trời ạ, thậm chí có người tuyển chọn hai linh thuật này, lúc ngươi tiến vào không có người nói trước cho ngươi sao? Tiểu tụ linh thuật này căn bản không đáng tiền! Còn có cái gì nguyền rủa thanh tâm, đến niên đại nào rồi, thế nhưng còn có người chọn cái này! Cười chết ta, trời ạ... Làm nhiệm vụ ở chỗ này nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn đến ngốc tử thành thực đến vậy! Ha ha ha ha..."

Đường Thời lạnh mặt, chỉ đứng đó, Khâu Ngải Kiền bên ngoài chờ y cũng nghe thấy tiếng cười kia, ở bên ngoài ngó đầu vào.

Đường Thời nói: "Sư huynh, ta có thể đi được chưa?"

"Uy, tiểu tử, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta mở cho ngươi cái trường hợp đặc biệt, ngươi đi lên đổi hai cái linh thuật khác đi, ha ha ha... Hai cái này thật quá khôi hài a!" Râu quai nón cố nín cười, tay đập đập quầy, đề nghị với Đường Thời.

Hắn vốn tưởng rằng người bình thường đều sẽ đồng ý với đề nghị của mình, kỳ thực người khác đến, tuyển cái gì chính là cái đó, cho dù có chọn sai, cũng sẽ không cho cơ hội đổi lại, nhưng là râu quai nón luôn cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng thương, trừ cái tiểu phiên vân chưởng kia có chút nhìn ổn, còn lại đều là linh thuật cấp bậc rác rưởi. Nhưng râu quai nón lần đầu có ý tốt, ngược lại bị cự tuyệt.

Đường Thời lắc đầu với râu quai nón, lại hỏi lại: "Nếu như không còn việc gì khác, sư huynh, ta có thể đi được chưa?"

Râu quai nón trực tiếp chửi bậy một tiếng "Thao", chỉ cho rằng Đường Thời không biết phân biệt, đem mấy cái ngọc giản kia móc ra, ném cho y: " Tiểu tử thối, não rỗng tuếch, ngươi sẽ hối hận."

Đường Thời không lên tiếng, nhận lấy ngọc giản, ôm quyền bước ra khỏi tòa nhà.

Khâu Ngải Kiền đứng bên ngoài ngóng đầu đến hỏi y: "Chọn gì vậy a?"

" Tiểu phiên vân chưởng, tiểu tụ linh thủ với nguyền rủa thanh tâm." Đường Thời không chút hàm hồ đáp lại.

" Phù phù" một tiếng, Khâu Ngải Kiền đi đằng trước bỗng nhiên một chân đạp vào hư không, ngã vào rãnh nước bẩn bên cạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi