DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ



Kỳ thật Đường Thời vốn không tin trời phạt cái gì, chẳng qua khi loại trời phạt này đến, vẫn có chút cảm giác kỳ quái hoặc lo sợ nghi hoặc.

Tuổi thọ cùng lực lượng của con người là có hạn, ông trời không thể cho họ càng nhiều...

"Người có sinh lão bệnh tử, ly hợp bi hoan, nhưng tu sĩ đuổi theo trường sinh bất lão, lực lượng vĩnh hằng, vô tình vô dục vô vướng bận, một mặt nói thuận theo Thiên Đạo để tu hành, một mặt lại làm trái thiên ý cùng phản bội, đây rốt cuộc là thuận thiên mà tu, vẫn là nghịch thiên mà đi?" Đường Thời thu ngón tay lại, chuyển động một ngón tay khác, cũng không thấy có đau đớn gì.

Thị Phi nghe y nói, những không lên tiếng trả lời.

Đường Thời lại nói: "Người bên ngoài sợ trời phạt, nên phát ra lời thề, thuận theo ý trời thì sẽ ứng nghiệm, nếu trái với lời thề thì sẽ bị trừng phạt. Tu sĩ kiêng kỵ lời thề, cũng sẽ không tùy ý thề, đây cũng là tu theo lòng trời, vẫn là nghịch trời mà đi?"

Vấn đề mà Đường Thời đề ra quá khắc sâu, thậm chí mâu thuẫn, người bình thường sẽ không nghĩ đến nó. Nhưng giờ khắc này, Thị Phi nhìn y, trong đáy mắt có vài phần thưởng thức, "Cho nên ngươi dám thề, rồi sau đó phá lời thề."

"Đánh cuộc mà thôi, với ta mà nói, làm gì cũng chết, nếu phá lời thề xong, nghịch trời mà đi, có thể tìm được đường sống." Đường Thời nở nụ cười, rồi nói: "Ta cho rằng tu hành vốn là nghịch trời mà đi, lại có vô số người muốn truy tìm cái gọi là Thiên Đạo, có thấy buồn cười không? Thiên Đạo muốn hắn sinh lão bệnh tử, Thiên Đạo muốn hắn ly hợp bi hoan, đám tu sĩ muốn làm chuyện mà Thiên Đạo không cho phép, lại còn muốn đi tìm Thiên Đạo. Như vậy, được Thiên Đạo thừa nhận rồi, bọn họ lại sinh lão bệnh tử, vẫn là trường sinh bất lão đây? Thiên Đạo muốn họ chết, họ lại muốn sống."

Có đôi khi, Đường Thời là một kẻ tự phụ, tỷ như lúc này, y đang nói đến Thiên Đạo.

Thị Phi biết phương pháp tu luyện của Phật gia khác với Đạo gia, chẳng qua trước đó cũng bị Đường Thời vạch ra sự mâu thuẫn trong đó, cho nên tu luyện vốn được tiến hành trong những loại mâu thuẫn đó.

Cho đến nay chỉ thấy người khác vô tri vô giác mà tu hành, không ngờ một người nhỏ bé như Đường Thời lại nghĩ nhiều đến vậy, như những gì Đường Thời nói hôm nay, cũng rất dễ dàng đứng ở lập trường của Đường Thời để tự hỏi.

Điểm xuất phát là —— tu hành vốn là nghịch trời mà đi.

"Nếu ta đã là người nghịch trời mà đi, như vậy trời phạt có ích gì với ta? Mặc dù trời muốn phạt, cũng nên hỏi ta có đồng ý hay không đã?"

Đường Thời nhìn về phía bàn tay của mình, nhếch khóe miệng trào phúng, "Người người đều muốn ta chết, ta phải đi chết hay sao? Người giết ta, ta không muốn chết, trời giết ta, vì sao ta phải chờ chết?"

Giờ phút này, những lời này mà Đường Thời nói ra, khi y chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Thị Phi như xuyên thấu qua y của giờ phút này, thấy được y của tương lai.

Ánh mắt của hắn rơi trên bàn tay kia, lại nói: "Ta lấy nguyện lực phong ấn trời phạt, ngươi đã phá lời thề, trời phạt đã tới, chuyện sau này ngươi tự giải quyết cho tốt."

Đường Thời chỉ nói một câu "Cảm ơn", đối với vấn đề trời phạt không cho là đúng. Y không nói tiếp về chuyện này, ngược lại chuyển đề tài, nhìn về phía tòa đài sen trung tâm của toàn bộ động quật.

"Thứ này có quan hệ gì với Tiểu Tự Tại Thiên nhà các ngươi sao?"

Hai tay Thị Phi tạo chữ thập, "Mười tám cảnh Tiểu hoang là do tu sĩ thời thượng cổ lưu lại, sáng tạo ra các viên hành tinh làm phủ, mỗi người mỗi vẻ, bảo tồn đến nay, cũng chỉ có mười tám cái này. Bên trong này, bốn đạo tiên phật yêu ma đều có."

Thật là cách nói mới mẻ, nhưng lại hợp ý bản đồ giản lược mà Đường Thời nhìn đến trước đó.

Thị Phi lại nói tiếp: "Mười tám cảnh Tiểu hoang, Đông Sơn có ba, Nam Sơn hai, Tây Sơn bốn, Bắc Sơn hai. Còn lại bảy cái ở nơi khác.

Nói đến đây, Đường Thời có chút ngạc nhiên, "Đông Sơn ba cái là Đông Sơn tông môn cùng Tiểu Tự Tại Thiên cùng giữ đúng không? Nói vậy... Tiểu Tự Tại Thiên có sao?"

Thị Phi cười cười, không nói gì.

Đây là ý ngầm thừa nhận sao?

Dù sao đề cập đến cơ mật trong môn phái, không thể tùy ý nói ra.

Đường Thời tỏ vẻ mình lý giải, y cùng Thị Phi cùng đi đến vị trí chính giữa, cùng nói chuyện.

"Còn bảy cái cảnh Tiểu hoang hẳn là đều có chủ." Thị Phi suy xét một chút, cuối cùng vẫn nói một tin tức, kỳ thật những tin tức này không có tác dụng gì đối với Đường Thời, bởi vì ít nhất hiện giờ, Đường Thời sẽ không có ý tưởng hứng lên cướp đoạt một cái cảnh Tiểu hoang từ trong tay ai đến đùa một chút, "Tiểu Tự Tại Thiên, Thiên Chuẩn Phù đảo, Đất Hoang, Bồng Lai tiên đảo, nơi khác ta không rõ ràng lắm, Đất Hoang lại có một."

Đất Hoang trung nguyên —— nơi mạnh nhất của toàn bộ đại lục.

"Đất Hoang có, ta có thể hiểu được... Nhưng sao lại chỉ có một?" Theo lý mà nói, thực lực của Đất Hoang mạnh mẽ như vậy, lại chỉ chiếm một cái cảnh Tiểu hoang, có chút không hợp lẽ thường.

Thị Phi nói: "Quý tinh bất quý đa."

Vì thế một loạt nghi hoặc trước đó đều bị gạch bỏ.

Thứ mà Đất Hoang cầm trong tay, nhất định là cảnh Tiểu hoang tốt nhất.

Huống chi, thứ này tên là "cảnh Tiểu hoang", mà Đất Hoang đã được gọi là "Đất Hoang", vốn không cùng một cấp bậc.

Có thể là, Đất Hoang người ta vốn chướng mắt cái gọi là "cảnh Tiểu hoang" đi?

Dựa theo cách nói của Thị Phi, Mười tám cảnh Tiểu hoang có đủ bốn đạo tiên phật yêu ma, nói là bọn họ có được cảnh Tiểu hoang, chẳng qua chỉ là có được quyền lực mở ra cảnh Tiểu hoang, còn nếu nói mở ra cái gì, rất khó nói.

Nhưng Đường Thời vẫn cảm thấy, Thị Phi đã đạt được mục đích của chính mình.

Rốt cuộc là vì sao một phật tu Kim Đan kỳ lại đặt chân ở nơi tranh đấu như thế này?

Đường Thời quan sát Thị Phi, lại nhìn thấy ánh mắt của Thị Phi lướt qua trên đài sen, chuyển đến chữ Vạn cao ngất kia.

"Bên trong tráp có thứ ngươi muốn sao?" Đường Thời hỏi.

Thị Phi nói: "Không rõ ràng lắm."

Rốt cuộc là có hay không tìm được, hiện giờ cũng chưa thể kết luận, Đường Thời biết không thăm dò được gì, cũng tạm bỏ qua suy nghĩ này. Y không có can đảm tranh đồ vật với Thị Phi, chỉ có thể nhìn cái khác.

Hoa sen này có thể sinh trưởng trong động nham thạch này, từng đóa màu vàng kim, nhìn cũng biết không phải thứ đơn giản.

Nhìn ra được Đường Thời hứng thú với những đóa hoa sen kia, Thị Phi nói: "Những đóa sen đó được gọi Phật Nộ liên, nếu có thể nuôi đến lúc nở hoa, một đóa hoa có được lực lượng tương đương với Phong Lôi ấn trong tay sư tỷ ngươi ngày đó."

Phong Lôi ấn! Lực lượng của thứ này Đường Thời rất rõ ràng, nói cách khác, chỉ nhiều sấm sét như vậy đã trực tiếp tung bay cả tòa sơn, vật như vậy ném ra có bao nhiêu người có thể ngăn cản?

Chỉ trong nháy mắt, Đường Thời rung động sau những lời này của Thị Phi.

Phật Nộ liên, Đường Thời chưa từng nghe qua, nhưng Phật Nộ Đường liên lại từng nghe thấy. (Phật nộ đường liên – một môn công pháp của phái Đường Môn )

Tiếp đó, có thể cho ta Bạo Vũ Lê Hoa Châm được không? (Cũng của môn phái Đường Môn)

—— Đường Thời si tâm vọng tưởng.

"Thứ này, ta thấy còn chưa nở a..." Đường Thời ngồi xổm bên ao, dáng vẻ đáng khinh, hoàn toàn không còn cái cảm giác "ra vẻ nguy hiểm" lý luận chuyện nghịch trời mà đi với Thị Phi vừa nãy.

Đường Thời lúc này như mới là chân thật, cái loại hành vi tiểu nhân này, thậm chí có vài phần con buôn, giống như hiện giờ hai mắt lóe sáng mà nhìn những đóa Phật Nộ liên chi chít trước mắt —— Thị Phi sẽ không nói cho y biết, đệ tử Tiểu Tự Tại Thiên đến cảnh thứ ba đều sẽ có thứ này.

"Chỉ cần có nước, hoa sen này sẽ nở, nhưng từ lúc hé mở đến lúc nở rộ, là cần chín chín tám mươi mốt năm, hiện giờ hoa nở gần nửa, phải đợi đến lúc nó hoàn toàn nở cần hơn bốn mươi năm sau." Thị Phi thực lạnh nhạt mà giải thích.

Mặt Đường Thời cũng tái rồi, phẫn nộ quay đầu lại: "Ngươi đùa bỡn ta?!"

Nhưng khi y quay đầu lại, hai chân Thị Phi đã rời mặt đất, trực tiếp bước tới trung tâm đài sen, chỗ nào nghĩ đến, hắn vừa tới gần, đã thấy toàn bộ ao sen bỗng nhiên cuộn trào, sóng nước gợn gạo, như vì hắn tới gần nên phẫn nộ.

Đường Thời nở nụ cười: "Xem ra cảnh Khổ hải khôn cùng này do phật tu Tiểu Tự Tại Thiên lưu lại, chẳng qua... tiền bối không chịu chào đòn ngươi a! Ha ha..."

Y vừa dứt lời, cũng cười không nổi.

Khắp ao sen sóng nước cuồn cuộn, như ở phía dưới có thứ gì đó hung hăng lay động, vẻ mặt bình tĩnh thoải mái của Thị Phi cũng đã thay đổi.

Đường Thời cay mày: "Phía dưới có thứ gì vậy..."

Mọi Phật Nộ liên đều lay động, chỉ thấy trong động một mảnh ánh vàng chói mắt lan tràn, những bông hoa sen nhợt nhạt cũng đã nở ra, đài sen chính giữa cũng tỏa ánh sáng chòi lòa.

"Né tránh!"

Hai mắt Thị Phi ẩn hiện kim quang, như đã thấy được dưới đáy nước có thứ gì đó, mắt thấy Đường Thời còn đứng một bên, lập tức bật ra tiếng, một chưởng đẩy y ra xa, đồng thời cũng bay xa một bên.

Đường Thời chỉ thấy một chường này thế mãnh, nhưng lại mềm nhẹ, chỉ đẩy y ra mà không đả thương người, có thể thấy được người này khống chế năng lực thật tốt. Nhưng ngay sau đó y cũng không thể nào đi so đo thực lực của Thị Phi, bởi vì nhìn ao sen không sâu kia, lúc này đã bật tung sóng nước bạc, nhảy ra một con cự mãng song đầu!

Da đầu nổ tung, Đường Thời mắng ra tiếng: "Thứ quỷ dị như vậy, không phải là yêu tu sao? Sao ở nơi phật gia các người lại có thứ này?"

Đường Thời đã sớm từ vách tường đọc qua tình huống liên trì, nhưng mặt trên chỉ có y ảo giác cùng hình ảnh, trên đó có một cái hòm, nhưng không chỉ ra sẽ xuất hiện cự mãng như vậy!

Đường Thời nhìn ra con cự mãng kia thắt lưng còn thô gấp hai thắt lưng mình, đuôi rắn cuộn lại, gác lên đài sen kia, nửa thân rắn đứng lên, hai cái đuôi rắn chia ra nhìn về phía Đường Thời cùng Thị Phi. Cảnh này quả thật khủng bố vô cùng, quả thật khiêu chiến lòng can đảm của con người.

Hai đầu rắn một lớn một nhỏ, như ở trên vai con người bật ra hai cái đầu vậy —— sau lưng Đường Thời đã ướt mồ hôi lạnh, nhưng hiện giờ quá khẩn trương, cho nên không có cảm giác gì.

Y nhìn về phía Thị Phi, vẻ mặt Thị Phi cũng trầm trọng, mà hòm kia ngay ở trên đài sen vòng quanh hai cái đầu rắn, nếu thật là thứ hắn yêu cầu...

—— không tiếc hết thảy, cầm lại cái chìa khóa.

Trước khi rời đi Tiểu Tự Tại Thiên, câu nói trước khi viên tịch của Thần Nguyên thượng sư một lần nữa nổi lên từ đáy lòng Thị Phi.

Từ vẻ mặt của hắn hiện ra vài phần không đành lòng, cuối cùng như đã quyết định điều gì —— giờ khắc này, hắn cảm thấy Đường Thời đúng, tu hành vốn là chuyện thật mâu thuẫn.

Không nghĩ sát sinh, rồi lại bị bức sát sinh.

Thị Phi tuyên một tiếng phật hiệu, hai tay tạo thành chữ thập, đồng thời ngâm tụng sáu chữ nguyển rủa đại minh. Khi Đường Thời nghe được tiếng kia, linh đài thanh minh, có cảm giác thoải mái khó dằn nổi, mà cự mãng hai đầu chiếm đài sen kia đồng thời lay động, phun lưỡi rắn xì xì, đôi mắt đèn lồng đỏ rực như máu, đồng thời nhìn về phía Thị Phi.

Còn chưa đợi Thị Phi hành động, cặp đầu cự mãng kia đã nhanh như chớp đánh bất ngờ, đuôi dài to lớn từ đáy nước chém ra, bám theo mấy đóa Phật Nộ liên, bay về phía Thị Phi, mà lúc này đây, Thị Phi đã lộ ra thực lực Kim Đan kỳ chân chính.

Tiểu Tự Tại Thiên có pháp thuật Đại mượn tiền thân (khinh công), chân không rời thân không động, có thể bật lên phía trước vài thước, mà giờ khắc này, trong nháy mắt cự mãng hai đầu hướng tới, Thị Phi đã biến mất tại chỗ, khi Đường Thời nhìn đến hắn, hắn đã xuất hiện trên đài sen!

Đây cũng không thuộc về phạm trù mà phép Đại mượn tiền thân có thể giải thích được, ao sen này có đường kính ba mươi trượng, từ bên ven ao đến tâm ao không thể dùng Đại mượn tiền thân mà nhảy lên, những mười lăm trượng, đây là năng lực đặc biệt mà chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ mới có —— thuấn di!

Hai đầu rắn kia thật không ngờ lại xuất hiện chuyện như vậy, nó sửng sốt một chút, ngay sau đó hai đầu rắn đồng loạt quay đầu, điên lên mà húc Thị Phi trên đài sen, Thị Phi đang đưa lưng về phía cự mãng hai đầu, hắn không chú ý đến phía sau lưng mình, đã vươn tay mở ra hòm, nhưng lúc này đây, ngơ ngẩn.

Thị Phi dường như không lường được trong hòm có thứ gì đó, cũng không đóng lại nắp, nét tím tái sớm phai nhạt trên đôi môi hắn lại dày đặc lên. Cặp đầu rắn kia sắp tới sau lưng hắn, Đường Thời hô một tiếng, nhưng Thị Phi đứng yên không hề động đậy.

Cặp đầu cự mãng kia vòng quanh hai bên Thị Phi, là muốn từ hai phương hướng cắn cổ Thị Phi.

Đường Thời thấy hòa thượng ngốc đứng sững ở đó, trong lòng sốt ruột nóng nảy, đưa tay bổ một đao lên đầu rắn, thật không ngờ một đao kia lại có thể bổ đầu rắn xuống!

Sát, muốn xảy ra chuyện lớn!

Đường Thời cũng không tin mình có vận may như vậy, lại có thể tùy tiện chém đứt đầu rắn, mắt thấy đầu rắn rơi giữa ao sắp mọc ra thịt, Đường Thời nghĩ tới loại cây quỷ dị chém hai nửa lại mọc thêm hai, trước khi đầu rắn này hóa thêm một con rắn khác, Đường Thời quyết đoán hô một câu "Lửa rừng", ngọn lửa tím xuất hiện đột ngột bao trùm lấy đầu rắn kia.

Chỉ thấy giữa không trung, ngọn lửa tím bao trùm lấy đầu rắn kia, máu thịt mới mọc ra bị bỏng, khiến con rắn kia đau đớn mà co rút. Cảnh máu me này khiến cho Đường Thời run rẩy da đầu, y cố nén ghê tởm ném thêm một câu lửa rừng.

Ngay lúc đầu rắn này bị Đường Thời công kích, con rắn bị chém một đầu bên kia cũng đau đớn mà vặn vẹo, con rắn kia không bị chém, nhưng trên thân để lại một vết nứt chảy máu đầm đìa, vết nứt này cũng như bị bỏng vậy, quay cuồng máu me, đau đớn vô cùng.

Đường Thời nhìn cũng hiểu, hai con rắn đau đớn giống nhau, y đốt đầu rắn bên này, đầu rắn bên kia cũng sẽ đau đớn.

Đường Thời lớn mật đã chọc giận con yêu này.

Lưỡi rắn đỏ tím từ xa xa vươn ra, như một cơn gió lốc mạnh bạo, Đường Thời không dám chống chọi, phép Bạch mao phù lục thủy khởi động, y vòng quanh cái ao, lướt qua nhìn xem Thị Phi thế nào.

Ấn đường của hắn đen xì một mảnh khí, trong hòm rỗng tuếch, cái gì cũng không.

Lúc ở không trung ngoài cảnh Khổ hải khôn cùng, Đường Thời đã nhìn thấy, môi Thị Phi là màu tím, có lẽ độc lê linh thi chưa rửa sạch sẽ? Trong hòm cái gì cũng không có, chẳng lẽ Thị Phi trúng chiêu?

Đường Thời đầu óc miên man, lại chỉ đến tu vi Luyện Khí kỳ, bỗng nhiên bị đuôi rắn văng ra, thân mình lệch sang một bên bay về phía cây cột chống đài sen, hắn cho rằng cây cột kia sẽ nứt vỡ, nhưng lại đánh giá sai trình độ dẻo dai của thân mình.

"Phanh" một tiếng, cây cột mà Đường Thời đụng vào chẳng bị ra sao, Đường Thời lại cảm thấy thắt lưng mình muốn gãy.

Đương trường phun ra một búng máu, linh lực trong cơ thể Đường Thời tán loạn, có cảm giác như bị kim đâm, y mềm nhũn người, sắp ngã nhào vào ao, chẳng qua chưa đợi hắn nghĩ xong đã được đặt lên trên đài sen.

Đài sen không lớn, đường kính một trượng, được đá điêu khắc mà thành, rất giống loại bệ mà bên trong Phật môn đặt Bồ Tát lên.

Chẳng qua, hiện giờ là Đường Thời cùng Thị Phi ở trên đó.

Thị Phi thả tay, hắn chính là người vừa vươn tay đỡ Đường Thời suýt ngã xuống.

Chẳng qua hiện giờ hai người đứng trên đài sen này, có vài phần lâm vào tuyệt cảnh.

Đường Thời nhìn chằm chằm vào môi Thị Phi: " Thị Phi sửa huynh hình như trúng độc."

Thị Phi vốn không nên không có phòng bị như vậy, chẳng qua... Chỉ có thể nói, chủ nhân của cảnh Tiểu hoang này, tâm cơ quá sâu, hoặc là nói, đã có người thiết trí lại cơ quan bên trong cảnh Tiểu hoang.

Trong tráp

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi