DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

Yêu tu trước khi bị phát hiện đã bị Đường Thời giải quyết, vậy nên không có ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Ân Khương đêm qua cằn nhằn rất lâu, sáng sớm nay khi Đường Thời thức dậy thì đã im hơi lặng tiếng. Tạm thời chưa phải lên lớp, Đường Thời bèn trải giấy Chúc Dư lên bàn rồi bắt đầu vẽ tranh.

Dù họa được quyển trục nhất phẩm ngay từ lần vẽ đầu tiên, nhưng Đường Thời cảm thấy thành tích đó đạt được quá bất ngờ, khiến người ta không dám tin tưởng. Lần này y không vẽ "Vịnh nga" nữa, mà vẽ bài thơ tiếp theo — "Xuân hiểu".

Đường Thời đã từng vì sa vào ý cảnh của bài thơ này mà suýt tẩu hỏa nhập ma, giờ đây y muốn vẽ lại toàn bộ quang cảnh mình được chứng kiến khi đó, bèn bắt đầu đưa bút họa từng đường trên mặt giấy Chúc Dư.

Nhành hoa buông lơi ngoài song cửa, từng phiến lá lả tả rụng rơi, song cửa sổ chạm khắc tinh xảo...

Muốn vẽ ra cũng đơn giản, nhưng lại chỉ có dáng hình mà vô thần thái, tuy cũng mang lại cho người ta cảm giác mê ảo, nhưng đến cùng vẫn không thể có được thần vận* ngày nào. Chỉ họa được hình, mà tìm không thấy ý cảnh.

*'Thần vận' hiểu đơn giản là thần thái, là ý vị, là cái hồn đặc trưng của một tác phẩm nghệ thuật, chủ yếu được dùng trong thơ ca. Thần vận vô hình vô ảnh, khó có thể nắm bắt, chỉ có thể cảm nhận. Thần vận được coi là cảnh giới cao nhất của nghệ thuật, tác phẩm nào có được thần vận, thì có thể coi là đã "nhập thần".

Đường Thời nhíu mày, đành phải gác bút, nhưng khi thu tay về, y lại nhìn thấy vài vệt sáng điểm trên lòng bàn tay mình, tựa như là...

Phong Nguyệt thần bút?

Y ngẫm nghĩ một lúc rồi lại cầm bút lên điểm một nét trên mặt giấy, chỉ thấy một luồng khí màu mực từ dấu ấn trên lòng bàn tay chạy dọc xuống thân bút rồi hạ xuống nét bút kia, ngay lập tức nét bút này liền trở nên vô cùng sinh động. Đường Thời lại thử vẽ bằng tay trái không có hình Phong Nguyệt thần bút, quả nhiên không có cảm giác sinh động như vậy.

Vậy có nghĩa là, y có thể vẽ được quyển trục nhất phẩm là nhờ phúc của Phong Nguyệt thần bút sao?

Y nhìn tay phải mình rồi lại liếc qua bức tranh "Xuân hiểu" khiến người ta nhìn thế nào cũng không ưng ý kia, biết nguyên nhân là do mình còn chưa đạt đến cảnh giới đó.

Trước đây khi lĩnh ngộ ý cảnh đã xảy ra chuyện, nên bây giờ vẽ tranh thành ra như thế này thực ra cũng không nằm ngoài dự đoán của Đường Thời.

Y chỉ đang nghĩ, nếu mình vẽ được tất cả các bài thơ trong "Trùng Nhị bảo giám", liệu có phải mỗi bài đều có uy lực chết người của riêng mình hay không?

Ví dụ như "Tắc hạ khúc" và "Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt", nếu như hắn có thể luyện chế quyển trục từ trước, có lẽ khi chiến đấu sẽ không cần tự kiến tạo ý cảnh để giết địch, nhờ đó có thể tiết kiệm được linh lực trong cơ thể — thật ra đối với Đường Thời mà nói, quyển trục có thể xem như một loại công cụ biến linh thuật trở thành pháp bảo công kích một lần.

Thử nghĩ mà xem, giả sử Đường Thời đi đánh nhau với người ta mà luyện chế sẵn một đống quyển trục, đến khi chiến đấu chỉ cần đứng yên một chỗ mà vung quyển trục, tác dụng xem ra cũng chẳng khác ném lựu đạn là bao.

Nghĩ đến đã thấy sướng rồi.

Đường Thời hoang tưởng một hồi, đến khi quay đầu lại, nhìn thấy quyển trục trước mắt liền u ám hết cả người.

Y thu dọn sạch sẽ đồ đạc trên bàn rồi chuẩn bị đi học.

Bài học hôm nay là về giấy Chúc Dư, bút vẽ và sơ bộ cách chế tạo mực nước, Đường Thời nghĩ đến đám cây trồng trong linh điền của mình nên nghe khá chăm chú, đây đều có thể xem là kiến thức luyện khí, biết nhiều một chút cũng tốt.

Người giảng bài hôm nay chính là vị đại sư huynh Đỗ Sương Thiên mười phần chững chạc kia. Sau khi giảng xong, hắn phân phát thẻ ngọc khắc nguyên liệu luyện chế mà mình chuẩn bị từ trước cho các sư đệ phía dưới, Đường Thời cũng lấy một tấm.

Trong ngọc giản ghi tên các loại vật liệu có thể dùng để chế tác quyển trục hiện nay đã được biết tới, khi nhìn đến cái tên Cây Tam Chu, Đường Thời bỗng hơi run rẩy.

Cây Tam Chu. Nguyên liệu thượng cấp trong chế tạo quyển trục, tốt hơn Mê Cốc, sinh trưởng tại phía Bắc nước Yếm Hỏa, sau được Thiên Chuẩn Phù Đảo chuyển tới địa bàn của mình, vì thế đại lục Linh Khu đã không còn cây Tam Chu nữa. Cây này có tác dụng thanh tỉnh thần trí và gia tăng công kích, là vật khó cầu.

Thanh tỉnh thần trí đã đành, lại còn tăng cường công kích?

Thanh kiếm gỗ Tam Chu mà Đường Thời nhặt được quả thực có hơi rách nát nên hắn chưa từng xem xét nó kỹ càng, vậy mà giờ thẻ ngọc lại nói nó là nguyên liệu chế tác quyển trục quý hiếm sao?

Trong thẻ ngọc còn phân chia đẳng cấp các loại nguyên liệu khá rõ ràng, trong đó cỏ Chúc Dư chỉ xếp ở khoảng giữa. Sử dụng tài liệu như thế nào hoàn toàn dựa vào Mặc sư, chỉ cần Mặc sư có thể làm được, thì dùng vật liệu gì cũng không phải là vấn đề.

Vẫn câu nói kia, đây là một ngành nghề có độ tự do khá cao.

Đường Thời cất thẻ ngọc đi rồi quay về, mà vừa về tới trước nhà tranh đã bị Yến Hồi Thanh chờ sẵn cản lại.

"Bé ngoan, hôm qua đã nghiên cứu ra kết quả chưa?" Ông vừa nhìn thấy Đường Thời liền sán tới hỏi, ai không biết thì chắc chắn sẽ không nghĩ lão già này là một trưởng lão, nhìn cái bộ dạng cùng quẫn này mà xem...

Đường Thời muốn quỳ lạy Yến Hồi Thanh luôn rồi, người này quả nhiên đã ghim mình rồi sao?

May mày đã có chuẩn bị, bèn cùng Yến Hồi Thanh ngồi xuống bên rìa linh điền, bắt đầu biểu diễn pháp quyết mà tối qua mình đã sửa đổi, đồng thời nói bí quyết cho Yến Hồi Thanh.

Lần này Yến Hồi Thanh cuối cùng cũng hiểu rõ, không phải cứ làm đúng động tác là đươc, thực chất vấn đề nằm ở việc lựa chọn quỹ đạo khi lưu chuyển linh lực.

Linh thuật Đường Thời dùng chỉ là phiên bản có hiệu lực bằng một phần năm "Xuân Chủng Thu Thâu" nguyên gốc. Y đã đặt tên cho linh thuật đó, nên giờ nói luôn là do bản thân nghĩ ra, chỉ là không biết khi người khác dùng thì hiệu quả ra sao.

Chỉ thế thôi mà Yến Hồi Thanh đã như nhặt được bảo bối. Ban đầu ông còn chưa thích ứng với loại quỹ tích đặc biệt này, nhưng chỉ làm mấy lần liền thành thục, sau khi thất bại bảy lần, Yến Hồi Thanh đã có thể thành thạo vận dụng linh thuật này.

Trên ngón tay ông tụ lại một vài điểm sáng, sau đó những điểm sáng này nhập vào hạt giống trước mặt bọn họ rồi từ từ biến mất. Yến Hồi Thanh vội vàng vùi đầu xuống nhặt hạt giống lên để kiểm tra phẩm cấp, quả nhiên phát hiện đẳng cấp của hạt giống tăng lên, liền ha hả cười to.

"Đúng là một linh thuật thần kỳ, quá lợi hại, quá lợi hại... Ha ha ha..."

Ông vừa khích lệ, vừa dùng sức vỗ bả vai Đường Thời, suýt nữa là đập nát cả người Đường Thời luôn.

Mẹ nó, trưởng lão trong môn phái quá nhiệt tình, ta đây chống đỡ không nổi.

Đường Thời thầm càu nhàu trong bụng, cuối cùng vẫn cười một cái, nhìn Yến Hồi Thanh hưng phấn mà thí nghiệm đi thí nghiệm lại rất nhiều lần, y có chút hết nói nổi. Đến khi lão già này mệt mỏi ngồi lại bên cạnh Đường Thời, hai tay chống cằm, nâng khuôn mặt già chát đầy nếp nhăn lên nhìn trời — Đường Thời rốt cục không kiềm được nữa, đập cái bốp lên trán mình.

Yến trưởng lão, cái bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo này của ngươi, thực sự không ưa nhìn chút nào đâu...

Yến Hồi Thanh hoàn toàn không phát hiện ra trạng thái quái gở của chính mình, ông thở dài: "Nói một chút xem, làm sao ngươi nghĩ ra được thế? Ta thấy linh thuật này ít nhất cũng phải là linh thuật cấp hai, tuy thủ pháp không quá cao minh nhưng hiệu quả rất tốt, nếu đem đi bán thì có thể được giá khá cao đấy."

"..." Bán?

Đường Thời đột nhiên nhìn về phía Yến Hồi Thanh, nói: "Đệ tử chưa từng nghĩ tới chuyện này."

"Ngươi chẳng qua chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà lại có thể nghĩ ra được linh thuật như vậy, giờ ta có ý tưởng này muốn thương lượng với ngươi một chút." Biểu tình Yến Hồi Thanh trở nên nghiêm túc, vẻ như chuyện sắp nói ra là đại sự.

Trong lòng Đường Thời mơ hồ có dự cảm, y để cho Yến Hồi Thanh nói.

Yến Hồi Thanh liền hỏi: "Linh thuật này thật sự là do chính ngươi nghĩ ra sao?"

Dĩ nhiên không phải, đó là nhờ Trùng Nhị bảo giám, y chỉ động tay một chút để đa phần tu sĩ có thể sử dụng được. Thế nhưng người ngoài không biết, Đường Thời cũng sẽ không nói đây là do người khác nghĩ ra, chỉ tự rước phiền toái cho mình mà thôi. Ngược lại, nói là do bản thân nghiên cứu ra thì an toàn hơn nhiều.

Vì vậy Đường Thời chỉ nói: "Là vô tình mà nghĩ ra."

Ánh mắt Yến Hồi Thanh chợt trở nên như cười như không, "Ta đây không tin cái gì mà vô tình hay hữu ý, người có thiên phú chính là có thiên phú, chúng ta người ngay thẳng không nói lời mờ ám, trong tay ngươi có còn linh thuật nào như thế nữa không? Nếu có, chi bằng bán thẳng cho sư môn, cũng coi như tạo phúc cho trên dưới môn phái."

Đệ tử trong môn phái tăng nhiều dẫn theo việc cỏ Chúc Dư cùng các loại nguyên liệu vẽ tranh trên cơ bản đều nằm trong tình trạng khan hiếm. Nếu có thể gia tăng phẩm chất của cỏ Chúc Dư, rút ngắn thời gian sinh trưởng, tình hình ngay lập tức sẽ được cải thiện rất nhiều. Hơn nữa loại linh thuật này không chỉ có tác dụng với cỏ Chúc Dư và quả Thất Châu, mà còn có thể dùng trên các loại linh thực khác nữa.

Vốn ông có thể trực tiếp đòi Đường Thời giao linh thuật ra, nhưng Yến Hồi Thanh và toàn bộ Tẩy Mặc các không phải loại người như vậy, ông lựa chọn một phương thức hợp tác bình đẳng.

Đường Thời trầm mặc một lúc, tựa hồ đang suy nghĩ về đề nghị của Yến Hồi Thanh, Yến Hồi Thanh cũng không thúc giục hắn, chỉ chờ đợi y trả lời.

Qua thật lâu, Đường Thời mới nhìn về phía Yến Hồi Thanh, "Linh thuật dạng này ta chỉ có một cái đó thôi, còn loại khác thì không ít, có điều linh thuật này còn có phiên bản cao cấp hơn."

Yến Hồi Thanh reo to một tiếng trong lòng, được lắm, chẳng qua chỉ thăm dò tiểu tử này một chút, ai ngờ y thật sự còn có chiêu lợi hại hơn!

Ánh mắt ông lập tức trở nên cổ quái, Đường Thời dưới ánh nhìn của ông nâng tay sờ sờ mũi, "Ta tín nhiệm trưởng lão lắm mới nói đấy."

Yến Hồi Thanh cười nói: "Cái gì mà trưởng lão, nghe xa cách vậy? Gọi sư thúc đi."

Đường Thời biết nghe lời phải mà đổi giọng, "Yến sư thúc."

"Được rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện làm ăn, ngươi còn có bao nhiêu linh thuật nữa?" Yến Hồi Thanh cảm thấy trong lòng rực lửa, không kịp chờ đợi liền hỏi luôn.

Đường Thời cân nhắc một thoáng, nói: "Nếu lấy linh thuật đệ tử vừa chỉ cho sư thúc làm tiêu chuẩn, hiệu quả là một phần, ta còn có linh thuật tác dụng gấp hai, ba, bốn lần, chỉ có bấy nhiêu thôi... Hôm qua ta chỉ nghiên cứu được ngần đó, nhưng còn có linh thuật khác nữa, như là vũ quyết kia..."

Y đột nhiên cảm thấy mình biến thành nhà tư bản, đang chờ Yến Hồi Thanh định giá.

Sau khi tới Nam sơn, Đường Thời cũng đã có hiểu biết nhất định đối với giá cả ở giới tu chân.

Giá của quyển trục nhất phẩm nằm trong khoảng mười đến năm mươi, linh thuật nhất phẩm thông thường cũng có giá như vậy, nhưng chỉ cần dính đến pháp bảo, giá có thể nhân lên gấp mười. Đối với quyển trục và linh thuật mà nói, chỉ tăng một cấp, giá cả liền điên cuồng mà nhân lên bội phần, linh thuật càng cao cấp càng quý giá, có loại căn bản là có tiền cũng không mua được.

Linh thuật mà Đường Thời sở hữu lúc này so với linh thuật cao cấp bình thường quý giá hơn rất nhiều, bởi nó có thể trực tiếp làm hạt giống thăng cấp. Nếu đổi thành bất cứ một môn phái tu chân nào khác, nhìn thấy linh thuật như vậy sợ là sẽ đỏ mắt ngay lập tức.

Dù chỉ là một linh thuật nhất phẩm bình thường, cũng có thể bán với giá như linh thuật tam phẩm, huống chi — từ công dụng của linh thuật này còn kéo theo rất nhiều lợi ích ràng buộc, thăng cấp hạt giống xong, hạt giống có thể bán lấy tiền, mà hạt giống mọc thành cây cũng có thể bán lấy tiền.

Tẩy Mặc các bởi vì quanh năm chế tác quyển trục, có đầu tư cũng có thu hoạch, nên cửa hàng bán quyển trục trải rộng Nam sơn, thậm chí ở vùng núi khác cũng có cửa tiệm của họ. Xét toàn ngành chế tác quyển trục, Tẩy Mặc các của Nam sơn đứng đầu, vì thế Tẩy Mặc các tuyệt đối là một môn phái giàu sụ.

Trong lòng Đường Thời tính toán, mà Yến Hồi Thanh cũng đang tính toán trong lòng, tính toán linh thuật Đường Thời sở hữu có thể đem đến bao nhiêu lợi ích cho môn phái.

Cuối cùng ông chợt cười một tiếng: "Ta ra giá cũng không tiện, chi bằng ta để ngươi tự mình đem linh thuật này đi đấu giá, sau đó môn phái sẽ mua linh thuật của ngươi với giá ngang bằng. Ngươi có thẻ ngọc chế tác linh thuật chứ?"

"Có." Còn không chỉ một cái, vừa rồi Đường Thời không nói với Yến Hồi Thanh mình còn có loại hiệu quả gấp năm lần, cũng chính là linh thuật Xuân Chủng Thu Thâu nguyên bản, đó là thứ y giữ lại cho riêng mình.

Hiện tại Yến Hồi Thanh cũng chỉ biết Đường Thời có bốn linh thuật đẳng cấp khác nhau mà thôi.

Yến Hồi Thanh nói: "Chiều nay ngươi có thời gian không? Ta dẫn ngươi đến sàn đấu giá, ngươi thử đưa hai loại linh thuật hiệu quả một phần và và hai phần ra đấu giá xem sao. Vừa hay tối nay có buổi đấu giá, chúng ta có thể tham dự luôn, đến khi đó ngươi xem xem giá cả như thế nào, sư môn sẽ trả thêm cho ngươi. Có điều ta cũng nói luôn, sư môn muốn loại hiệu quả gấp ba và gấp bốn lần."

Đây quả thật là cách ra giá công bằng và công khai nhất đối với Đường Thời.

Chỉ cần trực tiếp đưa linh thuật này ra đấu giá thì sẽ có thể biết được người khác định giá nó như thế nào, khi đó Tẩy Mặc các ra giá mua linh thuật của hắn sẽ tránh được hiềm nghi bắt nạt Đường Thời thiếu hiểu biết.

Trong lòng Đường Thời có chút cảm động, y đồng ý, đồng thời cũng có vài phần chờ mong.

Yến Hồi Thanh nhắc nhở y: "Có điều, dù sao bán đấu giá linh thuật cũng là chuyện khá phiền phức. Loại sản phẩm như linh thuật, không thí nghiệm tại chỗ thì không thể biết thật hay giả. Ngươi cần ghi sẵn trong thẻ ngọc một bản linh thuật mẫu, có nghĩa là ghi lại cả hiệu quả khi ngươi thi triển linh thuật và uy lực của bản thân linh thuật vào thẻ ngọc. Khi người khác mở thẻ ngọc ra, vừa chạm vào thì thẻ ngọc sẽ tự thi triển linh thuật, rồi để người giám định xem xét giá trị của linh thuật, như vậy mới có thể phán đoán đẳng cấp."

Đây là... Chạm khắc hiệu quả của linh thuật sao?

Đường Thời sửng sốt một thoáng rồi nói: "Ta không biết làm."

Yến Hồi Thanh nghẹn lời, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, hiện tại Đường Thời chẳng qua chỉ vừa mới biết chế tác quyển trục, lại còn là quyển trục nhất phẩm. Chạm khắc linh thuật trên thẻ ngọc cũng giống như dựng trận pháp công kích trên quyển trục, đều là việc mà tu sĩ cấp cao mới có thể làm được, người ngoài ai có thể tin được Đường Thời mới chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ chứ?

Có tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào biết chạm khắc sao?

Yến Hồi Thanh cũng đau hết cả đầu.

Nhưng chỉ một khắc sau, Đường Thời đã giơ hai thẻ ngọc ra rồi nói: "Đây là linh thuật Xuân Chủng Thu Thâu cấp một và cấp hai, chi bằng sư thúc xem rồi chạm khắc giúp ta đi, hiện tại đệ tử chưa đủ khả năng."

Điều này thể hiện Đường Thời tín nhiệm Yến Hồi Thanh, Yến Hồi Thanh cũng hiểu được, liền cười một tiếng, không ngại ngần mà nhận luôn.

Chính Đường Thời còn không sợ mình học trộm, ông còn ngượng ngùng làm gì?

Vì thế Yến Hồi Thanh cầm lấy hai tấm thẻ ngọc, sau khi xem qua, chỉ một lát sau đã lưu trữ ba linh thuật vào tấm thẻ thứ nhất, sau đó lại làm giống vậy với thẻ ngọc thứ hai, cuối cùng trả thẻ ngọc lại cho Đường Thời, nói: "Ngươi thử phát động để xem hiệu quả đi, việc này sau này ngươi cũng sẽ học được, đều là kiến thức liên quan đến chế tác quyển trục cả."

Khát vọng trở nên mạnh mẽ trong lòng Đường Thời lại trào lên, y khẽ điểm đầu ngón tay, liền thấy một luồng sáng màu xanh lóe lên phía trên thẻ ngọc, ngay sau đó hình ảnh mỗi khi Đường Thời đánh thủ quyết lại xuất hiện, ánh sáng dao động cùng điểm sáng chập chờn...

Trọn vẹn hiệu quả khi thi triển linh thuật, thứ này quả là thần kỳ.

"Được rồi, tất cả đã xong, nếu ngươi không còn việc gì thì xuống núi với ta luôn nào."

Yến Hồi Thanh đã chờ không nổi nữa, lúc nãy ông khắc công hiệu của linh thuật vào thẻ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi