DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

Ngàn phật hương là thánh dược có công dụng chữa thương, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Đường Thời trông thấy ngàn phật hương chân chính.

Trước kia ở Thiên Hải sơn bởi vì một vài chuyện ngoài ý muốn mà Đường Thời có được ngàn phật hương trăm năm, chỉ là so với thứ trong tay Thị Phi lúc này thì khác biệt như trời với đất.

Y nhìn một nhánh ngàn phật hương giống như viên ngọc màu đen to tròn bóng bẩy, chỉ dài ba tấc, Đường Thời không nhịn được hỏi: "Đây là bao nhiêu năm?"

"Một ngàn ba trăm năm." Phỏng chừng cũng đủ dùng rồi? Thị Phi muốn đưa nó cho Đường Thời chữa thương mà thôi.

Y đã cởi sạch y phục ở thân trên, ngồi yên một chỗ, Thị Phi đốt ngàn phật hương, rồi sau đó đẩy dược hiệu vào trong thân thể y, lập tức cũng cảm nhận được núi hồn địa mạch đã đông cứng kinh mạch lại như dần được hoà tan, dòng khí thư thái này chậm rãi chảy vào cái kén trong thức hải.

Đợi đến lúc ngón tay Thị Phi dẫn theo dược hiệu đẩy vào bên trong đến mỏi nhừ thì Đường Thời cũng đã ngủ thiếp đi.

Thị Phi phất tay một cái, tàn hương xám trắng từ đầu ngón tay hắn chảy xuống, trên mặt đất hình thành một dấu vết như cái bóng. Hắn nhìn Đường Thời đã nhắm mắt một chút, lại quay đầu đánh giá gian nhà tranh này —— sau khi cõng Đường Thời từ dưới chân núi Thiên Hải xuống thì tuỳ tiện tìm một gian nhà tranh, trước tiên giải quyết thương thế của Đường Thời rồi mới chuẩn bị rời đi.

Hắn quay người lại giúp Đường Thời mặc y phục lần nữa, nhưng lúc hắn phủ thêm ngoại nào cho y, ngón tay vừa chạm đến xương sống nối đến cần cổ sau lưng y, không biết vào lúc nào chỗ đó đã xuất hiện một cái ấn ký rất kỳ quái—— giống như vết mực in trên mặt nước, đoán chừng là bị người ta tùy tay cầm bút vẽ lên nửa vòng tròn. Màu đen đã nhợt nhạt, chỉ có hình dáng như thế bám trên sống lưng Đường Thời.

Thị Phi thử dùng ngón tay ấn xuống một cái, lại phát hiện ấn ký sẽ theo động tác của mình mà nhạt đi, nhưng vẫn không hề biến mất, chỉ cần ngón tay hắn vừa rời đi, ấn ký cũng sẽ khôi phục như ban đầu.

Ấn ký kì lạ này, trước đây không có.

Thị Phi nghĩ nghĩ, có lẽ lúc núi hồn địa mạch tiến vào thân thể Đường Thời y cũng không để ý chuyện khác —— cũng có thể do ấn ký rất nhạt, cho nên y không chú ý tới.

Nhìn ấn ký này lần nữa, Thị Phi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không nghĩ ra được gì, chỉ có thể cầm y phục phủ lên cho y, đặt một cái trận pháp trong phòng, xoay người ra ngoài.

Cách nhà tranh không xa có một dòng suối nhỏ, sáng sớm sương mù bao phủ, Thị Phi ngồi xuống bên bờ, ngón tay thật có quy luật lần tràng hạt, niệm một đoạn kinh văn, giương mắt nhìn dãy núi nguy nga, đáy lòng trầm trọng chưa từng xoa dịu.

Chỉ cần đợi Đường Thời tốt lên thì có thể rời khỏi đây rồi, hắn cũng phải đến Bồng Lai điều tra một lần.

Chẳng qua thương thế của Đường Thời không khỏi nhanh như dự đoán, y lại nằm mơ.

Vẫn một dải biển cả, vẫn là một chiếc thuyền lá nhỏ, Đường Thời lại biến thành một con kiến, đứng ở trên thuyền, nhìn biển rộng mênh mông vô tận, phía chân trời xa xôi hình như có bờ.

Y hỏi: Các ngươi là ai?

Đáy biển nhấc lên sóng to gió lớn, có giọng nói đáp lại y: Chúng ta là thi nhân.

Có lẽ y không tin, hỏi ngược lại: Các ngươi là ai?

Sóng to gió lớn bình ổn, trên biển có rất nhiều thuyền nhỏ, một giọng nói khác đáp: Chúng ta là hồn thơ.

Đường Thời vẫn không tin, la lớn: Các ngươi là ai?

Vì thế những con thuyền nhỏ trôi phía sau y ghép thành một tàu thuyền lớn: Chúng ta là thơ.

Kết thúc rồi à?

Không —— điều y muốn hỏi...

Đáp án, có thể vĩnh viễn không có điểm dừng.

Thế nên —— các ngươi là ai ——

Cuối cùng ngọn sóng đánh tới, đánh lên những con thuyền nhỏ phía sau y, hai tay Đường Thời hung hăng bám vào mạn thuyền, ngay lúc rơi xuống nước kia, nghe được câu trả lời cuối cùng: Chúng ta là ngươi.

Y bị vùi vào trong nước, tai mắt mũi miệng đều lấp đầy nước, bị nước biển vây quanh, hấp hối bơi về phía bờ biển.

Bờ, bờ là cái gì?

Đường Thời bất chợt nhô lên mặt biển, đã nhìn thấy một hòn đảo cô độc  —— hòn đảo cô độc này có tính là bờ không?

Vô số rừng bia san sát nhau mọc trên hòn đảo Đường Thời vỗ nước, cố hết sức ngẩng mặt lên trên, muốn thuận khí, rồi sau đó y nhìn rõ những vật kia, y ướt sũng bò lên bờ, chỉ là còn chưa kịp đứng vững đã bị sức mạnh cương mãnh đánh bay ra ngoài.

Vì vậy y tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, cảm thấy kinh mạch của bản thân vừa được tái tạo qua lần nữa, lúc đứng lên mỗi một khối cơ bắp toàn thân đều run lẩy bẩy.

Mất một lúc mới thích ứng, y cau mày đẩy cửa ra, nhìn thấy ánh nắng buổi sáng chiếu xuống, trước nhà tranh có một mảnh đất trống, những tảng đá chất đống bên bờ suối, Thị Phi đang ngồi trên một tảng đá, xếp bằng niệm kinh.

Đường Thời đi qua, ngáp một cái, cũng tuỳ ý ngồi xuống, hỏi hắn: "Hòa thượng sáng sớm đã niệm kinh, không chút thú vị."

Thị Phi không phản ứng lại y, nếu như phản ứng, ngược lại sẽ thành họa.

"Ta nghĩ nên sớm trở về Nam Sơn một chút..."

Đường Thời chống hai khuỷu tay lên đầu gối, thản nhiên nói một câu như vậy.

Thị Phi nói: "Thương thế của ngươi chưa khỏi hẳn."

"Vừa đi vừa chữa thương." Đường Thời chỉ muốn trở về mà thôi, không có suy nghĩ gì khác.

Ở bên ngoài lang bạt quá lâu, có ảo giác rất muốn an định lại. Chẳng qua y còn có cảm giác, đó là... Đường Thời muốn rút ngắn khoảng thời gian ở chung với Thị Phi.

Thị Phi cuối cùng vẫn gật đầu, Đường Thời ngồi cùng hắn ở đây một lúc, qua giữa trưa thì kiểm tra tình trạng trong thức hải lần nữa, núi hồn địa mạch kia hình như đã giảm bớt một ít, cái kén khoá bên trong cũng mỏng dần.

Có thể mấy ngày nữa là giải quyết xong rồi?

Bởi vì bây giờ Kim Đan bị phong tỏa, cho nên Đường Thời ngược lại rất bình tĩnh, dù sao thực lực hiện tại cũng chỉ có thế, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng không có cách nào.

Thị Phi lại cảm thấy việc này có chút ly kỳ, "Núi hồn địa mạch, có vẻ không đúng."

Đường Thời nhíu mày, hai người đã chuẩn bị xuất phát, y hỏi: "Không đúng chỗ nào?"

"Núi hồn sinh trên núi, ban đầu có ác niệm, hiện giờ ác niệm lại giảm bớt." Đường Thời hủy diệt núi Hạo Nhiên đương nhiên sẽ bị núi hồn địa mạch nhằm vào, ngay từ đầu cũng đích xác là trạng thái như vậy, chẳng qua sau khi sử dụng ngàn phật hương thì đã đi theo hướng mà Thị Phi không thể hiểu được.

Đường Thời nói: "Chẳng lẽ ta lòng dạ độc ác như vậy, còn được vật nhỏ này tha thứ hay sao? Ngươi cho là người với người đều giống thánh nhân à?"

Vô duyên vô cớ lại bị đâm một câu, Thị Phi bây giờ đã vô cảm, nhân tiện nói: "Để sau đi."

Đằng sau rốt cuộc sẽ như thế nào thì phải chờ để xem thử.

Thị Phi cũng không xác định rốt cuộc sẽ biến thành cái giống gì, chỉ có thể nói Đường Thời không phải người đơn giản, suy nghĩ có chút khác người.

Đường Thời tiến lên trước, nơi này ở giữa sườn núi, cũng không biết gian nhà tranh này là do ai lưu lại, lúc nhìn qua có chút cũ nát.

Y nói: "Ở dưới hắc đàm ta thấy được Giếng Ánh Nguyệt, có liên hệ gì đến cái ở Tiểu Tự Tại Thiên không?"

Thị Phi đột nhiên dừng bước, hắn biết Đường Thời đi xuống, lại chưa từng nghĩ đến y quả nhiên đã thấy được mấy thứ kia...Chẳng qua kiếm của Doãn Xuy Tuyết được y cầm trong tay, hắn cũng đã biết y đi qua nơi nào.

"Sau này sẽ biết." Thị Phi không muốn nói thêm gì.

Đường Thời chán ghét nhất là bộ dạng che che giấu giấu của hắn, lại nói: "Các ngươi đều là người lương thiện, trời sinh ta ra đã giống ác nhân...Tiểu Tự Tại Thiên nhìn như là thiện, trong mắt của ta nhìn người ngoài cũng là thiện, đối với mình thì là người ác. Xả thân vì người, người lại không báo, một chút ý tứ muốn hồi đáp cũng không có? Tựa như ngươi xả thân cứu ta, ta cũng tuyệt đối không cảm động hay nhớ nhung. Có lẽ ta đoán được Tiểu Tự Tại Thiên đã hy sinh rất nhiều vì thứ dưới Giếng Ánh Nguyệt kia, nhưng mà cuối cùng vẫn bị nhóm đạo tu kia phản bội lại các ngươi, không thấy mệt mỏi à—— "

Y rốt cuộc vẫn nói ra.

Là những suy nghĩ chất chồng trước kia, bắt đầu từ Chiết Khó Hạp của Ân Khương xuất hiện, mãi cho đến Thiên Chuẩn Phù Đảo, rồi đồ vật phía sau núi Thương Sơn, lại đến Giếng Ánh Nguyệt, hai vật như nhau xuất hiện ở Tiểu Tự Tại Thiên và Đông Sơn...

Dưới giếng còn phong ấn cái gì đó, chẳng qua Đường Thời còn chưa kịp phát hiện thì đã đến lúc ngộ đạo.

Trận pháp bên ngoài hắc đàm là do Tiểu Tự Tại Thiên bày ra, nhưng trận pháp bên dưới lại do đạo tu bày ra, dựa theo phỏng đoán của Đường Thời khi nhìn thấy những ảo cảnh đó thì hoàn toàn có thể khẳng định —— Đạo tu và Phật tu cùng ước định làm một chuyện, thậm chí không tiếc cho nhiều tu sĩ bao vây Doãn Xuy Tuyết như vậy, ngồi ở hai bên dũng đạo trong động.

Trận pháp ngoài hắc đàm do Phật tu bố trí, đi ra thì dùng đạo lực cũng vẫn được, đi vào thì chỉ có thể dùng phật lực; trái ngược, trận pháp bên dưới do Đạo tu bố trí, đi vào hay đi ra đều phải dùng đạo lực, đổi thành phật lực thì không thể ra ngoài, trong đó phật lực không hề có tác dụng.

Chắc là dưới hắc đàm xảy ra biến cố gì đó, Giếng Ánh Nguyệt xảy ra chuyện, đạo tu ruồng bỏ ước định lúc trước mà chạy trốn, thậm chí còn tranh đấu với Tiểu Tự Tại Thiên một lúc, cuối cùng đa số đạo tu đều rời đi, chỉ còn lại một vài tên đứng về phía phật tu, lại cũng chết trong huyệt động cùng với nhóm phật tu.

Nhưng mà Doãn Xuy Tuyết, người này lại trùng tu chuyển thế...

Đường Thời đột nhiên hỏi: "Ta nghe nói, chỉ có tu sĩ Phi Thăng mới có bản lĩnh trùng tu chuyển thế."

Thị Phi gật đầu, nói ra hiểu biết của mình: "Nhưng cũng không ngoại trừ có bí pháp."

"Tiểu Tự Tại Thiên có à?" Đường Thời rất ngạc nhiên.

Thị Phi do dự một hồi, vẫn gật đầu.

Đường Thời híp mắt nhìn xa xa, khoanh hai tay vào nhau đặt sau đầu, "Tiểu Tự Tại Thiên đúng là một nơi tốt, người ngốc lại nhiều tiền..."

"..." Thị Phi không biết nên nói gì.

Hai người sáng vai đi, bây giờ Đường Thời chỉ có thể sử dụng "Thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn."(Đi suốt một ngày, vượt qua ngàn dặm về tới Giang Lăng.) để đi, dùng linh thuật của Trùng nhị bảo giám quá mức lãng phí linh lực, Đường Thời lúc này không thể để hao tổn, trên đường y tán gẫu với Thị Phi về Doãn Xuy Tuyết, y thật sự cảm thấy hứng thú với người nọ.

"Ngày đó ta đoạt nửa Mộ Kiếm của hắn, nhưng không biết vì sao lại bị hắn thu lại, thật sự bó tay hết cách."

Y và Doãn Xuy Tuyết có cừu hận rất lớn, trước kia Mộ Kiếm sớm đã vào tay lại bị người ta đoạt đi, vạn thanh kiếm đó! dám cướp danh hiệu đại gia trước mặt y, y không có quý trọng —— thì đại gia đã trở thành người khác.

"Ta chợt nhớ tới một chuyện, lúc đó Thiên Chuẩn Phù Đảo tấn công Tiểu Tự Thiên, Thần Nguyên thượng sư độ kiếp thất bại, bí mật của Tiểu Tự Tại Thiên các ngươi cùng thứ chúng ta đã nhìn thấy, còn có Giếng Ánh Nguyệt, đều do một nguyên nhân gây ra hả?"

Y chuyển đổi đề tài có chút nhanh, điều này cũng chứng minh dọc đường đi y kỳ thật đều nghĩ đến vấn đề này, những lời trước đó cũng chỉ để tán gẫu, ngoài miệng nói một chuyện, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác.

Bây giờ Thị Phi không có khả năng cho y biết, chỉ nói: "Phía trước đã là địa phận của Nam Sơn."

Dãy núi trước mắt đã mơ hồ có hình dáng quen thuộc, Đường Thời lui tới giữa Đông Sơn và Nam Sơn mấy lần, đối với tình cảnh ở đây cũng coi như hiểu biết.

Y có cảm giác trở về —— nếu chỉ dùng một chữ để hình dung, thì là "Về".

Vừa tiến vào Nam Sơn, hình như những hỗn loạn ở Đông Sơn đã cách rất xa.

Khi bọn họ đi lại trong trấn cũng nghe nói Đông Sơn bên kia tiến hành đại hội Đông Sơn, đã tuyển ra ba môn phái mới, hiện tại đề tài mà mọi người bàn luận sôi nổi nhất là bốn góc Thiên Ma và hội Tứ Phương Đài.

Gần đây nhóm Ma tu không an phận, đạo tu bên này cũng có một chuyện —— hội Tứ Phương Đài.

Tin tức truyền từ Đông Sơn đến Nam Sơn khó tránh khỏi có chút không chính xác, chẳng qua đại khái vẫn không khác gì mấy.

Dạo quanh phía Tây của Nam Sơn, Đường Thời và Thị Phi còn con đường rất dài phải đi, vừa đi vừa chữa trị núi hồn địa mạch, Thị Phi cũng không cho y tiếp tục ăn Đại Hoàn đan, chờ đến khi dạo bước đến thành trì dưới chân núi mới ăn tiếp một viên Đại Hoàn đan.

Đường Thời hỏi Thị Phi muốn cái liên bình đó, cũng hỏi hắn thứ này mở thế nào.

Thị Phi dạy cách mở cho y, ban đầu phương pháp mở của Đường Thời không đúng, thiếu chút nữa hủy diệt toàn bộ liên bình, chẳng qua rất nhanh đã quen thuộc, có thể sử dụng ngón tay linh hoạt mà khép mở liên bình.

Đùa nghịch đến mức yêu thích không chịu buông, Đường Thời lại nắm chặt liên bình, bỗng nhiên nói: "Vì sao ta cứ cảm thấy liên bình này không phù hợp với phong cách của Tiểu Tự Tại Thiên? Phật gia chú trọng độ người, liên bình này nếu không nắm chắc cách mở thì sẽ nổ tung, tính toán nhiều hơn từ bi đó."

Thị Phi trầm mặc không đáp, nghĩ đến Tiểu Tự Tại Thiên trôi nổi giữa mấy tầng mây, còn có tình huống bên trong Tam Trọng Thiên, nói: "Phật không thiện ác, người có thiện ác, cũng coi thành thiện ác."

Đường Thời thì nói: "Phật không chia cấp bậc, phật bản khinh cuồng, phật bản từ bi, cũng là phán đoán của tu sĩ. Chỉ là Phật lấy cứu thế làm đầu, là vì thiện, vì sao có thể nói là ác? Ta lại cảm thấy Phật tu các người, tu đến mâu thuẫn."

Cả ngày biện luận rồi biện luận, khi nào mới xuất hiện chân lý chứ?

Ân Khương từng nói với Đường Thời, tu chính bản thân ngươi.

Hiện tại Đường Thời cũng rất muốn nói với Thị Phi một câu như thế, nhưng y tuỳ tâm lại biết —— Thị Phi ngay lúc này, không thể tu thành chính hắn.

Y cầm liên bình trả cho Thị Phi, cũng đã thăm dò qua cơ quan trận pháp bên trong, lại nói: "Ta rất muốn biết ngày đó ngươi làm sao mở được túi trữ vật của ta, có thể dạy một chút không?"

Thị Phi lắc đầu, đáy mắt rốt cục chứa vài phần ý cười.

Hiểu được suy nghĩ trong lòng Thị Phi, Đường Thời cũng biết y nghĩ đúng, sờ mũi nói: "Không thể không dạy."

Có thể trực tiếp đoạt đồ vật từ trong không gian của người khác, còn hoàn toàn khiến chủ nhân không hề phát giác, nếu như Đường Thời biết...

Hắc, không nói cái khác, ít nhất có thể làm hái hoa tặc trở về sảng khoái tu luyện nha!

Đi qua đám người rộn ràng nhốn nháo, Đường Thời biết núi hồn địa mạch trong cơ thể mình đã không còn vấn đề gì, mặc dù y cũng không hiểu được vì sao vật kia lại chậm rãi biến mất nhưng thực lực của Đường Thời cũng đã quay về Kim Đan sơ kỳ, cuối cùng nhiệm vụ của Thị Phi cũng hoàn thành.

Lúc dạo bước đến hồ Tẩy Mặc, Thị Phi đưa cho Đường Thời một cái hộp nhỏ làm bằng gỗ tử đàn, nói theo: "Hôm nay dùng hết nhánh này, chắc sẽ không còn vấn đề."

Đường Thời tiếp nhận, sau khi trầm mặc thật lâu, lại nói: "Cuối cùng vẫn thiếu ngươi một cái nhân tình."

Hai tay Thị Phi tạo thành lễ chữ thập, phật châu trong tay khẽ động, chắp tay với Đường Thời, "Về sau—— "

"Vô hạn."

Đường Thời nói tiếp hai chữ sau cùng, thu lại chiếc hộp đựng ngàn phật hương, xoay người thoải mái bước lên bậc thang.

Tẩy Mặc Các, đã ở trước mắt.

Lúc này nhìn thấy Tẩy Mặc Các, y luôn có cảm giác mình đã trải qua mấy đời.

Nhắm mắt lại, gió nhẹ nhàng thổi qua hai gò má y, mùi mặc vân quen thuộc trở về —— giống như y trời sinh vốn đã

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi